Editor: Tiểu Ly Ly
Thiên Âm đi tới Ma giới, không ngờ bắt gặp Mặc Vô Song.
Gương mặt quen thuộc, người lại xa lạ.
Hôm nay Mực Vô Song đã mười ba tuổi, dung nhan non nớt, phong thái được che đậy. Quần áo lụa đỏ như có dòng nước trong vắt, không giống với Hồng Trang diễm lệ hoa mỹ, vẻ đẹp của nàng duyên dáng xinh xắn, khuếch đại nhưng lại kín kẽ.
Còn nhỏ tuổi, đã có tư thế tuyệt mỹ.
Bên cạnh lò Luyện Ngục, sau lưng lửa cháy vô hình cuồn cuộn, phía trước những phiến lá cổ thụ um tùm rơi xuống. Thiên Âm đối diện nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Vô Song, ấp úng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng gọi: "A Hoa!"
Mặc Vô Song cắn chặt môi đỏ mọng, nhìn ra nàng đang ẩn nhẫn lấy cái gì, một đôi mắt như trong veo nước nhìn chằm chằm Thiên Âm, cuối cùng xoay người rời đi, hoàn toàn coi nàng như vật vô hình.
Thiên Âm lặng lặng đứng im, yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của nàng, trí nhớ và trên thực tế, vắt ngang ra một ranh giới.
Trong trí nhớ người được gọi là A Hoa, trong thực tế người là Mặc Vô Song, một người xa lạ.
Nàng cười cười, hít sâu một hơi, đi về phía Ma Đô.
Giống như trong một đêm, cái gì cũng thay đổi. Nàng chân chính thành người phàm, đối với việc này nàng cũng không uể oải cũng không đau lòng. Thật không nghĩ đến, thay đổi , còn có Mặc Tử Tụ.
Gặp Phương Diệc Nhiên ở bên ngoài Ma Đô, hắn cái gì cũng không nói, trực tiếp dẫn nàng tới biển Vô Vọng, nhìn thấy hiện tại Mặc Tử Tụ bình yên ngủ say.
Đáy biển Vô Vọng, giống như đêm tối. Gần một trăm dạ minh châu lớn nhỏ chiếu sáng một vùng không gian. Mặc Tử Tụ nằm ở trong nước, trường bào như máu, tóc trắng như tuyết.
Binh khí Mặc Phát lượn lờ tại quanh thân hắn, tạo thành một kết giới màu đen nhạt.
Khi Minh vương nói đến người vì nàng không để ý tánh mạng của bản thân thì nàng liền nghĩ đến là Mặc Tử Tụ.
Nàng nhớ tới Minh vương hỏi câu "Ngươi biết Đại Hoang không?"
Thực tế nàng là biết.
Vùng đất Đại Hoang kia bắt đầu tại thời kỳ Thái Cổ, nghe nói thú dữ thành đoàn hung hiểm cực kỳ, lại bởi vì nghe được thế gian có kỳ dược “Tái sinh tuyền” nổi tiếng Lục giới. Thượng cổ Thần Ma đều gọi đây là “cầm địa”, tự cổ chí kim, người đi tìm kiếm Tái sinh tuyền, vào Đại Hoang, không một ai còn sống.
Bởi vì vùng đất Đại Hoang, có sinh mạng bị nguyền rủa. Phàm là người xông vào trong đại hoang, một nữa sinh mạng sẽ lập tức mất đi, cho đến khi chết. Nếu không may mắn gặp gỡ thú dữ tập kích, tất cả lực phản kháng càng khiến cho sức mạnh của nguyền rủa khi đang làm phép lên người sẽ gia tăng, cho tới khi một nữa sinh mạng còn lại bị mài từ từ cho chết.
Ý nghĩa nơi tuyệt cảnh đó, là xứng với tên thực là Tử Vong Chi Địa*.
Tử Vong Chi Địa*: có thể hiểu là vùng đất chết chóc.
Mà Tái sinh tuyền lại là một loại kỳ thú, một loại suối nước kỳ lạ ngưng tụ mà thành trong Đại Hoang. Không cách nào giải thích bằng lý lẽ của sự vật, chỉ có thể công kích tinh thần, đối với người có tinh thần yếu mà nói, nó là trí mạng.
Nó cũng là một loại dược duy nhất ở Lục giới có thể tái sinh hồn phách bị phá hủy.
Phương Diệc Nhiên nói: "Hắn đi Đại Hoang đã tìm được Tái sinh tuyền, cũng vì vậy gần như vùi thân trong Đại Hoang. Ngươi có thể tỉnh lại, là hắn quên đi chính bản thân mình mà đổi lấy. Hắn tóc trắng, cũng chính là minh chứng cho sinh mạng của hắn đang dần bị xói mòn."
"Hắn bởi vì bị thương quá nặng, từ sau khi Minh giới trở lại, đã ngủ say hơn hai tháng. Chúng ta tìm rất nhiều phương pháp, vẫn không thể khiến cho hắn thức tỉnh." GIữa hai lòng mày Phương Diệc Nhiên đều là mệt mỏi: "Chúng ta cũng không biết, hắn còn có thể tỉnh lại hay không."
"Sẽ tỉnh." Thiên Âm đến gần Mặc Tử Tụ, trong lòng giống như bị dao đâm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Diệc Nhiên, tay của nàng xuyên thấu qua kết giới của Mặc Phát, chạm tới miêu tả tóc dài của Mặc Tử Tụ, nhìn về phái người đang bình yên ngủ say nói: "Mặc ca ca, đừng ngủ, Thiên Âm đã tỉnh dậy. . . . . ."
Một giọt lệ rơi vào trên gương mặt như ngọc của hắn, ngưng tụ thành một dòng nước lọt vào giữa tóc hắn.
Trong lòng Phương Diệc Nhiên than nhẹ, đột nhiên nhíu mày lại, nhìn về một bên.
Bạch Hà chẳng biết đến bên cạnh lúc nào, nhíu mày anh tuấn nhìn chằm chằm Thiên Âm: "Nàng làm sao đi vào trong kết giới được? Kết giới của Mặc Phát ngay cả là bổn tọa cũng khó mà phá vỡ, nàng sao có thể làm được?"
Phương Diệc Nhiên nói: "Nàng chẳng hề làm gì cả, cứ như vậy mà tiến vào."
Bạch Hà im lặng hồi lâu, nói: "Để cho nàng ở lại, chăm sóc Chủ Thượng."
Thiên Âm quay đầu nhìn hai người, khóe mắt ửng sáng, cười nói: "Vậy đầu tiên ngươi phải mang hắn đến trên bờ đi, nếu không ta sẽ chết đuối."
Bạch Hà ngạc nhiên, kìm nén một lời buồn bực, mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi: "Ngươi tuyệt đối không đau lòng sao?"
Thiên Âm lau mặt một cái, phun ra một hơi nghẹn ngào trong cổ họng: "Có thể từ Đại Hoang chạy đến, chứng minh Mặc ca ca mạng rất dai, như vậy cũng chưa chết, không lý do hắn ngủ như chết, ta không biết có gì mà phải đau lòng." Liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Bạch Hà bị tức đến đen như đáy nồi, Thiên Âm cũng học vẻ mặt không chút thay đổi kia nói: "Đau lòng là nội thương, đặt ở mặt ngoài cho ai nhìn?"
Bạch Hà bị nghẹn, Thiên Âm ngồi chỗ cuối ôm Mặc Tử Tụ đi lên, ở trong nước, nàng ôm hắn cũng không thấy nặng. Đang muốn đi, gương mặt tuấn tú của Phương Diệc Nhiên cứng đờ: "Ngươi. . . . . . Ngươi tính toán cứ như vậy mà ôm hắn đi ra ngoài?"
Thiên Âm nhìn hắn một cái, lại nhìn Mặc Tử Tụ một cái, ngước mắt hỏi: "Nếu không thì sao đây?"
Ngay sau đó Phương Diệc Nhiên chỉ thấy Bạch Hà luôn luôn bình tĩnh tự nhiên lạnh lùng như băng, phát điên giơ chân đoạt lấy Mặc Tử Tụ từ trong ngực nàng được, rống to: "Bảo ngươi cứ như vậy mà ôm Chủ Thượng đi ra ngoài, cuộc đời anh minh sáng suốt của hắn toàn bộ hủy! Cái nữ nhân này. . . . . ."
Nhìn bộ dáng kia, là muốn rút kiếm chém Thiên Âm.
Thiên Âm thức thời lui sang một bên, Phương Diệc Nhiên liếc nàng một cái, hỏi: "Thật sự quyết định ở lại Ma giới?"
"Ừ, dù sao một người phàm tục như ta, Tiên giới đã còn nơi cho ta dung thân."
"Sao không sống ở Nhân giới?"
Thiên Âm không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi thì sao? Sao không an tâm sống ở Nhân giới, tới Ma giới làm cái gì?"
Phương Diệc Nhiên nhỏ giọng nói: "Bởi vì có vài người dứt bỏ không được, cho dù biết rõ nàng đã không có ở đây, nhưng cũng thấy được nơi nàng từng trôi qua, mới có thể cảm thấy cuộc sống chẳng phải khô khan tĩnh mịch."
Thiên Âm cười cười: "Ta giống như ngươi." Nàng nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ lại trở lại Tiên giới!"
"Thiên Âm?"
"Hả?"
Phương Diệc Nhiên mấp máy môi, hỏi "Mặc Tử Tụ là một người bá đạo, hắn muốn lấy được, liền nhất định phải lấy được. Đợi tỉnh lại, ngươi muốn đi cũng không đi được." Thấy Thiên Âm còn muốn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: "Nếu như ngươi không thương Mặc Tử Tụ, ở lại Ma giới chỉ tăng thêm khoản nợ nghiệt."
Lời nói này sáng tỏ, Thiên Âm sẽ không có thể tránh mà không đáp, nhưng lại khó có thể tin, đã từng là Mặc ca ca, cũng không biết khi nào, có ý đồ khác đối với nàng. Nhưng nàng còn chỉ coi hắn là thân nhân bằng hữu.
Suy nghĩ xong, hai người trồi lên biển Vô Vọng, Phương Diệc Nhiên dắt nàng rơi vào trên bờ, nàng mới nhớ tới trả lời: "Cho dù như thế nào, nếu không thấy Mặc ca ca bình an tỉnh lại, ta nơi nào cũng không đi."
Thiên Âm tự cho mình là tiểu tiên nữ thiện lương xinh đẹp.
Nếu thiện lương xinh đẹp, vậy dĩ nhiên cũng là hiểu được tri ân đồ báo .
Mấy ngày trước, Mặc Tử Tụ được Bạch Hà khiêng về điện Cửu U, ngủ ở trong phòng của hắn. Múc nước rửa mặt bồi tán gẫu bồi hát liền tạo thành cuộc sống của nàng.
Nàng ôm lòng vô cùng thành kính, hết lòng chăm sóc Mặc Tử Tụ, chỉ hy vọng hắn đột nhiên có một ngày có thể tỉnh lại, tươi đẹp cười với nàng.
Sân viện của Mặc Tử Tụ ở không khác gì với sân viện của người bình thường ở Nhân giới. Mở cửa là đám hoa mọc thành bụi, quẹo một cái là ao hồ tuyệt đẹp.
Vào lúc này Thiên Âm cũng cảm thấy trong nhà buồn bực, vì vậy mở toàn bộ cửa sổ gian phòng ra, thông gió.
"Ngươi lại mở cửa sổ ra, ngộ nhỡ đông lạnh Chủ Thượng thì làm thế nào?"
Mới thu hồi tay, giọng nói của Mặc Vô Song thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến, đông đông đông tiếng bước chân hiển lộ ra nàng đang tức giận.
Đường đường Ma Tôn, sẽ bị làn gió nhẹ đông lạnh ?
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nén giận của Mặc Vô Song, Thiên Âm không thể làm gì khác hơn là ngồi ở một bên, nhìn nàng khép lại từng cái cửa sổ mới được mở ra, cũng đóng cửa bên ngoài lại.
Nàng âm thầm tiếc rẻ.
Mặc Vô Song đi tới trước mặt nàng, chống nạnh mặt lạnh, liếc nhìn Thiên Âm, giòn giã nói: "Nếu như ngươi không muốn chăm sóc người thì nhanh chóng dọn đẹp rời đi đi. Chủ Thượng kim quý, nhưng cũng không phải là để cho ngươi có thể khinh nhờn!"
Khinh nhờn?
Thiên Âm im lặng, nghĩ tới có muốn thay cô nương này mời một Phu Tử dạy cho nàng biết viết một đoạn văn hay không, nếu không kết quả chi việc dùng từ ngữ linh tinh, nhẹ thì vũ nhục mình, nặng thì vũ nhục người khác. Nói tóm lại, cũng không lấy lòng.
Mặc Vô Song thấy nàng không nói, kiêu ngạo lại tăng chút: "Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cũng biết ngươi là hồ ly tinh không an phận ! Cả ngày gọi Chủ Thượng là Mặc ca ca Mặc ca ca, thuần khiết giả ngu để cho người đồng tình, cũng chỉ có Chủ Thượng mới bị vẻ ngoài nông cạn của ngươi che mờ cặp mắt!"
Thời gian nàng nói chuyện, Thiên Âm đã lột quýt ở đầu gường ăn vào trong miệng, nghe vậy, miễn cưỡng giơ mí mắt lên, hỏi: "Theo lời nói này của ngươi, Chủ Thượng các ngươi chỉ nhìn thấy được những thứ nông cạn thì cũng là người nông cạn?"
Mặt Mặc Vô Song đỏ lên: "Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy! Ta mới không có ý này!"
"Không có liền không có, kích động cái gì." Thiên Âm ăn xong một trái quýt, vỗ tay một cái, nói: "Ta đi nói chuyện với Bạch Hà một chút, bảo ngươi cũng tới với Mặc ca ca, hai tiểu nữ tử xinh đẹp tới coi chừng hắn, có lẽ hắn tỉnh mau mau."
Mặc Vô Song chẳng qua cũng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, một câu nói của Thiên Âm chọt trúng tâm sự, nàng ta biết Thiên Âm có thể để cho nàng ta được như nguyện, tựa như ban đầu nàng có thể để cho Mặc Tử Tụ dẫn nàng ta trở về Ma giới. Liền nhìn Thiên Âm, lúc này cũng cảm thấy thuận mắt, hoàn toàn quên lúc trước mình ác ngôn ác ngữ như thế, ngọt ngào gọi một tiếng: "Thiên Âm tỷ tỷ, tỷ thật tốt!"
Cả người Thiên Âm run lên, nổi da gà đầy đất. Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc này, nghĩ tới trên mặt đầy bùn sình của A Hoa kêu “Thiên Âm tỷ tỷ”, vừa buồn nôn vừa phiền muộn. Vỗ vỗ vai Mặc Vô Song, nàng ra cửa.
Xuân tâm của cô gái nhỏ này, nảy mầm thật là sớm.
Thiên Âm quay đầu lại nhìn nàng một cái, tay nàng đang nắm khăn nhẹ lau gương mặt của Mặc Tử Tụ, liền than nhẹ một tiếng, quyết tâm đi tìm Bạch Hà nói việc này, để cho lòng nàng được thỏa mãn.
Bạch Hà ngược lại sảng khoái, nghe lời Thiên Âm nói, lập tức vỗ bàn đồng ý.
Thiên Âm cảm thấy đau lòng không được coi trọng.
Vì vậy không nhịn được hỏi hắn: "Xem phản ứng này của ngươi giống như là ghét bỏ ta, chẳng lẽ mấy ngày gần đây ta chăm sóc Mặc ca ca không đủ tận tâm sao?"
Bạch Hà cười lạnh: "Tận tâm. Ngươi đều để tâm lên trên bàn đồ ăn hết rồi! Mới mấy ngày, tất cả những thứ có thể ăn trong Ma tộc đều bị ngươi gần như ăn hết rồi, ta thật đúng là không biết ngươi đến cuối cùng là để tâm chăm sóc Chủ Thượng hay không, hay chỉ hết ăn rồi lại uống, uống rồi lại ăn!"
"Ngươi là đang vũ nhục nhân cách của ta!" Thiên Âm căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình: "Ta là người phàm, không giống như Ma tộc các người, không ăn cơm cũng sẽ không chết đói, ta cũng chỉ lấy đủ thức ăn, chỉ có ăn no, mới có hơi sức làm việc. Nếu không ta chẳng phân biệt được ngày đêm lấy đâu ra tinh lực mà nói chuyện với Mặc ca ca?"
Bạch Hà vẫn là cười lạnh.
Vẻ mặt Thiên Âm không nhịn được, cũng cười lạnh: "Chẳng lẽ muốn ta không ăn không uống khóc đến chết đi sống lại ở bên cạnh hắn mới có thể biểu lộ rõ ràng tình nghĩa của ta? Nếu thật là như vậy, có lẽ Mặc ca ca phiền, vì vậy liền ngủ bất tỉnh, ngươi phụ trách được sao? Ta trí tuệ tinh thông, nói chuyện vơ vét cướp đoạt bảo vật cho hắn nghe, không chừng ngày nào hắn nghe liền bị kích thích sẽ tỉnh lại. Ta đây chính là. . . . . ."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì cho Chủ Thượng nghe?" Quanh thân Bạch Hà bắt đầu nổi lên luồng khí xanh đen, trong lòng Thiên Âm biết không ổn, lập tức bỏ trốn mất dạng.
Chạy ra không xa, nàng nghe được sau lưng nổ vang, nàng quay đầu nhìn lại, trong lòng hồi hộp giật mình.
Chỉ thấy gian phòng sụp xuống, sắc mặt Bạch Hà không tốt đứng lặng ở trong bụi mù, ánh mắt kia, hận không được cắn chết nàng.