Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 183: Tiên ma tề tụ ở Nhân giới.




Editor: Tiểu Ly Ly

"Thiên Âm, vi sư phải về Tiên giới."

Giờ phút này, trong lòng Thiên Âm cơ hồ muốn bất động, vùi ở trong ngực hắn thân thể cương cứng không dám làm một cử động nhỏ nào. Câu nói này của Trọng Hoa, trong lòng nàng hông khác nào như sấm sét giữa trời quang, nhấm chìm cả người nàng lọt vào trong mờ mịt: "Sư phụ chàng. . . . . . Nhớ rồi sao?"

Trọng Hoa cười nói: "Không có."

Thiên Âm cả kinh, hắn nói tiếp: "Chỉ là rất nhiều chuyện cần ta đi kiếm rõ ràng. Còn có. . . . . ." Hắn vung lên tóc của nàng, cười thâm trầm: "Trong lòng của nàng, đến tột cùng đang lo lắng cái gì?" 

Hắn không phải không chỗ nào phát hiện, chỉ là đã nhận ra nhưng bởi vì trí nhớ tiêu mất, không thể nào suy đoán hoặc dò xét.

Thiên Âm cắn cắn môi giống như rối rắm, lông mi dài run lên, rốt cuộc cắn răng nói: "Sư phụ, ta lo lắng ta không có đủ ngân lượng, sợ tương lai không nuôi nổi con chúng ta." 

". . . . . ." Trọng Hoa tập trung tinh thần chờ, nhưng lại chờ được đáp án như vậy, lập tức dở khóc dở cười, Thiên Âm cong mắt, tên gương mặt tất cà đều là ý cười, cười ra một tầng sương mù mịt*.

Tầng sương mù mịt*:giống như cười ra nước mắt.

Trọng Hoa đưa tay nhẹ nhàng che mắt của nàng, hôn khe khẽ lấy mặt của nàng, giọng nói từng chút từng chút truyền ra: "Tại sao khóc?"

Trước mắt Thiên Âm tối đen như mực, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, vẫn là không cản được nước mắt tuôn ra. 

Giọng nói của hắn giống như từ trên trời mà đến, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, âm thanh thâm tình khẩn thiết như vậy: "Đợi đến khi ta trở về Tiên giới biết rõ tất cả, chúng ta lại trở về nơi này, sinh một ra một hài tử xinh đẹp đáng yêu."

"Đừng! Ta muốn sinh rất nhiều rất nhiều, sau đó xây dựng một môn phái, tương lai hoành hành lục giới!"

Trọng Hoa bật cười: "Được!"

Nói làm liền làm, đôi tay Thiên Âm xông vào trong vạt áo hắn: "Trời tối, hiện tại liền sinh đi!"

Trọng Hoa đè đôi tay làm loạn của nàng lại, phất tay hai người đã đến phòng trúc.

Thiên Âm đợi được chính là cơ hội này, không kịp chờ đợi cởi bỏ áo bào của hắn, giống như củi khô lửa bốc, trong nháy mắt dấy lên lửa cháy hừng hực.

Thiên Âm nằm ở dưới người hắn, đang muốn âm thầm làm phép, Trọng Hoa lại đột nhiên nâng cằm của nàng lên, mồ hôi trên cái trán hắn nhỏ xuống ở bên môi nàng, trước một khắc báo đáp ân tình, đột nhiên ánh mắt của Trọng Hoa trở nên sâu không lường được. 

Thiên Âm chỉ cảm thấy tiên lực trong cơ thể hơi chậm lại, chỉ nghe âm thanh của Trọng Hoa không có biểu tình gì truyền đến: "Trước đó vài ngày, nàng thừa dịp này làm gì với ta?"

Lúc này, tư thế hai người không tính là đẹp mắt, cũng thật là không thích hợp đàm đạo chuyện khác, Thiên Âm giả câm vờ điếc muốn lừa gạt qua, Trọng Hoa cũng ôm nàng khiến nàng tiến thối lưỡng nan, nàng kìm nén đỏ bừng cả khuôn mặt lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Nàng cuối cùng nhịn không được, cắn một cái vào đầu vai của hắn, lại cuối cùng không đành lòng tổn thương hắn, hời hợt dùng hàm răng mài mài ở đầu vai lửa nóng.

Thân thể Trọng Hoa run rẩy, nói giọng khàn khàn: "Đừng mơ tưởng dời đi lực chú ý của ta, hôm nay nếu như nàng không nói, chúng ta liền vẫn tiếp tục như vậy."

Đang nói, tay của hắn một đường từ sống lưng bóng loáng như ngọc của nàng,  vô cùng chậm chạp đi xuống, Thiên Âm hít một hơi lạnh, thét to: "Ta nói ta nói!"

Trọng Hoa nhẹ vuốt mặt của nàng, cười giống như con hồ ly giảo hoạt: "Nói đi, ta nghe ."

Thiên Âm chỉ cảm thấy đôi tay hắn như mang theo lửa mạnh cơ hồ đốt lý trí của nàng hoàn toàn biến mất, nàng cắn môi, tầm mắt đã không tập trung. Trọng Hoa lẳng lặng ngưng mắt nhìn sắc mặt đỏ bừng thẹn thùng vô hạn của nàng, con ngươi đen như mực càng thêm thâm sâu. 

Thiên Âm tiến tới bên tai hắn, giọng nói nỉ thanh phảng phất như luống gió mát: "Sư phụ, ta yêu chàng!"

Trọng Hoa cứng đờ.

Nàng khóc cười: "Rất yêu rất yêu!"

Trọng Hoa chợt chận lại cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, trằn trọc mút vào. . . . . .

Trời cao mây nhạt, ánh trăng sâu kín.

Một âm thanh nhỏ vụn rên rỉ vang ở đêm khuya, xa xa truyền ra.

***

Khoảng thời gian nửa tháng, giống như trôi qua quá nhanh, đảo mắt đi qua.

Đột nhiên có một ngày,  tin tức Trọng Hoa ở Băng Vực tựa như một trận gió lướt qua các nơi ở Tiên giới, các đại tiên môn ở trong một trận gió này thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, vì không muốn dẫn tới hỗn loạn trật tự Nhân giới, chỉ các đại Tiên Tôn dắt tay tiến về phía Nhân giới, muốn đón Trọng Hoa về.

Mà lúc này tiên sơn Đại Hàm, thấp thoáng ở trong mây khói cuồn cuộn, chỉ lộ ra nửa đoạn ngọn núi, trên đỉnh núi một tòa đại điện rộng rãi.

Chưởng môn Vô Tư lạnh lùng nhìn Trường Khanh bị tiên liên trói không cách nào nhúc nhích dưới điện, nhẫn tâm vung một chưởng đi!

Thân thể Trường Khanh bị buộc lui về, đụng vào cột đá mới vừa rơi xuống đất ngoài điện, phun ra một ngụm máu!

Vô Tư hừ lạnh một tiếng, chỉ lắc mình mấy cái đã đến trước mặt hắn, tay ngọc thon thon xách cổ của hắn, vẻ mặt vừa đố kị vừa hận: "Ngươi đã sớm biết Trọng Hoa và Thiên Âm ẩn cư ở Băng Vực, cũng biết chuyện hai người họ thành thân, vì sao không ngăn cản? Vỉ sao không nói cho bổn tọa biết?"

"Chưởng môn sư tỷ, ngươi không chỉ có nghe lén ta nói chuyện với sư phụ, còn lan truyền tin tức của Tiên Tôn Trọng Hoa ở các nơi trong Tiên giới, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ vì chuyện ngươi gây ra hôm nay mà hối hận!"

Vô Tư nghe vậy, ra tay như gió, ném Trường Khanh ra cách xa trăm mét, vì nàng nổi giận mà y phục giương lên, hoàn toàn không có nửa phần phong độ thường ngày, tiếng cười bén nhọn chói tai: "Hối hận? Ngươi sai lầm rồi. Bổn tọa không biết từ hối hận viết làm sao. Ngược lại ngươi chân ngoài dài hơn chân trong giấu giếm tung tích Trọng Hoa. . . . . ." Nàng hừ lạnh: "Người đâu! Nhốt Trường Khanh vào thủy lao, nếu không có bổn tọa cho phép, ai cũng không cho tự mình thả ra!"

Mắt thấy Trường Khanh giùng giằng bị mang đi, trong mắt Vô Tư mỉa mai, hai tay chắp sau lưng, trên dung nhan diêm dúa như hoa sát khí tuôn trào!

"Trọng Hoa, bổn tọa thật muốn xem, lần này, ngươi lấy cái gì bảo vệ nàng!"

Nàng nắm chặt tay áo bào, cưỡi mây mà đi!

***

Thời điểm người của Tiên giới rơi xuống Nhân giới, gió mây chợt biến sắc. nhiều người tu luyện có thành tựu ở Nhân giới bấm ngón tay tính toán, rối rít sợ hãi kêu: "Đại hung!"

Cùng lúc đó, một toàn nhà nào đó ở đỉnh núi trên vách đá tại Nhân giới, có một bóng dáng hồng bào ở trong gió rơi xuống đất.

Chính là Mặc Tử Tụ không cách nào tìm được tung tích của Thiên Âm.

Lúc này tại Nhân giới, chính là mùa thu, trong núi lá khô bay tán loạn, mắt thường có thể thấy được gió lạnh cuốn lá tung bay, xào xạc qua núi rừng, nhiều tiếng như khóc.

Dưới chân của hắn, đi lên trước nữa một bước, là vực sâu vạn trượng không nhìn thấy.

Đúng lúc này, bóng dáng của Phương Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện phía sau hắn: "Chủ Thượng, điều tra được vị trí của Thiên Âm rồi."

Bên vách núi, thân thể của hắn khẽ run rẫy không dễ dàng nhìn thấy được, vừa mới xoay người, gió lớn phất nâng tóc hắn, lộ ra dung nhan diễm tuyệt Lục giới.

Giữa mi tâm, chấm chu sa vẫn như cũ, đỏ tươi như máu.

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo lộ ra nụ cười yếu ớt, giống như một luồng ánh mặt trời hòa tan băng tuyết.

Hắn đi lên trước khóe mắt hơi chếch liếc nhìn Phương Diệc Nhiên: "Nàng ở nơi nào?"

"Bắc Băng Vực."

Phương Diệc Nhiên vừa nói xong, trước mắt đã biến mất bóng dáng của Mặc Tử Tụ.

Phương Diệc Nhiên nhìn về bầu trời, cuối không trung, rặng mây đỏ nghìn trượng, lại như máu nhuốm đỏ cả không trung.

***

Ban đêm, trăng sáng như lụa.

Lưu Quang đi qua đỉnh Thái A, đột nhiên bước chân ngừng lại một chút.

"Ra ngoài."

Theo hắn tiếng nói rơi xuống đất, Phương Diệc Nhiên hiên hình, không có quá nhiều ngôn ngữ, chỉ có một câu không mang theo bất kỳ cảm tình gì, lời nói vang ở ban đêm: "Thượng tiên Lưu Quang, hai giới tiên ma đều đã phái người tiến về phía Băng Vực, Thiên Âm xảy ra chuyện rồi."

Mặt mày tươi cười của Lưu Quang trong khoảnh khắc tiê tán đi, một tay hắn giơ Phương Diệc Nhiên lên, hóa thành một ánh sáng biến mất ở dười ánh trăng.

Lời editor: Ly đã edit tới chương 185, do nó ngược đến đau lòng, nên muốn nhắc nhở mn nhớ chuẩn bị khăn giấy a ~~