Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 179




Editor: Tiểu Ly Ly.

Trường Khanh không có can đảm làm nhân chứng.

Trên thực tế, hắn nghe Thiên Âm nói một câu “thành thân” kia, bị dọa sợ như một làn khói chạy mất dạng.

Thiên Âm nhìn hắn rời đi, nói với Thiên Tuyết: "Tuyết Tuyết, ngươi và Hoa Tưởng Dung nhà ngươi đuổi theo hắn. Ngươi nói cho Trường Khanh, không được nói ra tung tích của chúng ta. Đã nói là ta nói, nếu hắn dám nói cho bất luận kẻ nào, ngày sau hắn chính là kẻ thù của ta!" 

Thiên Tuyết chưa từng thấy qua Thiên Âm lạnh lùng như vậy, từng câu từng chữ nói năng có khí phách. Nhưng nó là Thú Tôn bảo hộ, căn cứ vào đạo lý đó mà bảo vệ quyền lợi của mình: "Thiên Âm tỷ tỷ, tỷ chớ quên, ta là Thần Thú! Ta đi là được, hồ ly tinh kia không phải đồ tốt! Để cho hắn làm việc không đáng tin cậy."

Thiên Âm có nhiều hứng thú mà nói: "Người ta làm sao lại không phải là thứ tốt?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tuyết biến đổi, lập tức hóa thành thú, che giấu vết đỏ hồng quỷ dị trên mặt: "Hắn hắn hắn là tên háo sắc!"

"Mặc kệ hắn là cái gì, ta biết tận dụng chỗ tốt từ hắn. Mặc kệ ngươi có thích Hoa Tưởng Dung này hay không, nhưng ngươi không thể không thừa nhận, hắn thật là một đả thủ tốt!"

Thiên Tuyết vèo từ giữa không trung rơi xuống, chỉ vào Thiên Âm, móng vuốt nhỏ phát run: "Thiên Âm tỷ tỷ, tỷ thật. . . . . . Hèn hạ!"

Thiên Âm nhân ái từ bi cười sờ sờ đầu của hắn: "Ngoan, không hèn hạ, làm sao vô địch khắp thiên hạ." Sau đó đột nhiên chuyển một cái, nhìn bầu trời, xuyên thấu qua các tầng mây thật dầy, tựa như suy nghĩ sâu xa: "Ta muốn qua thời gian này yên tĩnh với sư phụ. Ai cũng không nhiễu loạn được thời gian an tĩnh. Tuyết Tuyết, ngươi hiểu ý của ta không? Sư phụ không còn sống lâu nữa, ta muốn bình yên tự tại với hắn."

"Ta biết, Thiên Âm tỷ tỷ." Thiên Tuyết có chút sầu não, xoay người rời đi, bóng dáng tuyết trắng xinh xắn biến mất ở từ từ trong băng tuyết. 

Thiên Âm thu hồi tầm mắt, che giấu nụ cười, lưu lại khắp người cô đơn bi thương.

Những năm này, nàng ít nhiều cũng biết Thiên Tuyết một mực chờ đợi một người. Mà người này, y theo cách nói của Thiên Tuyết, đó chính là chính nàng.

Chân chính, là vị thần cuối thời.

Nhưng vị thần cuối thời này đối với Lục giới mà nói, có lẽ cũng chỉ có thể mở ra Thần Tàng. Thời gian vạn năm, sâu hơn trung thành cũng có khả năng phản bội, huống hồ Lục giới đối với Thần Ma, vốn là chỉ có sợ hãi kính ngưỡng mà thôi.

Hôm nay thần đối với Tiên giới mà nói, trừ ích lợi, chỉ có uy hiếp.

Cho nên Tiên giới tận hết sức lực đả kích nàng, đa số nguyên nhân có lẽ chỉ sợ cũng lo lắng nàng là Thần Tướng chưa làm ra trò trống gì cho đến thức tỉnh, như vậy hôm nay cái ghế lão đại của Tiên giới liền rơi vào khoảng không.

Ai chẳng biết, Thượng cổ Thần Ma, lật mặt nhanh chóng, hít thở một cái đều bắt đầu mưa to gió lớn. Người của Tiên giới hoành hành đã quen, ai có thể cam nguyện cúi đầu khiến thời gian đảo ngược đến vạn năm trước, thời đại mà Thượng cổ Thần Ma vẫn còn sinh tồn đây?

Đối với lần này, Thiên Âm có thể hiểu, nhưng không cách nào tha thứ.

Ban đầu Trọng Hoa bị buộc lúc nàng vô ý thức, không biết ban đầu là tình huống gì, nhưng nàng không cách nào tưởng tượng, Trọng Hoa như vậy, đến tột cùng là không biết làm thế nào mới có thể liều mạng giúp Thiên Tuyết mang nàng đột phá vòng vây, mà không phải là chính hắn bảo vệ. 

Ban đêm, thời điểm mà ánh mặt trời cuối cùng chiếu xuống mặt băng, Trọng Hoa tỉnh.

Thiên Âm vui mừng nghiêng mặt nhìn sang, cười như hoa nở rộ: "Sư phụ, ta thành thân đi!"

Trọng Hoa tỉ mỉ nhìn nàng, thấy nàng khẩn trương thắt tay áo của mình, vẻ mặt ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong mắt dường như lóe lên vẻ mong đợi. 

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Được."

"Sư phụ, người nói. . . . . .Được?"

"Ừ, ta nói được."

Thiên Âm không thể tin được hạnh phúc có thể dễ dàng lấy được như thế, mừng không biết làm sao, một giọt nước mắt không tiếng động rơi vào mu bàn tay Trọng Hoa. 

Giờ khắc này, nàng chỉ ích kỷ hi vọng hắn vĩnh viễn không cần nhớ đến chuyện cũ trước kia, trên lưng không cần đeo trách nhiệm nặng nề trong Tiên giới, không cần quan tâm đến tồn vong của Lục giới. Chỉ là một người làm sư phụ của nàng.

Nàng từ trong phòng trúc chạy đi, chạy về phía trời xanh xa xôi, phấn chấn mất khống chế thét chói tai: "Sư phụ muốn thành thân với ta! Huyền Tề ca ca! Lưu Quang! Xích Hỏa tỷ tỷ. . . . . . Sư phụ muốn thành thân với ta —— ha ha ha. . . . . . !"

Đầy khắp núi đồi băng tuyết, một rặng mây đỏ giống như phấn mỹ nhân, tựa như cũng ăn mừng vì nàng, vì băng tuyết nhiễm lên khói hồng vui sướng.

Âm thanh của nàng truyền xa ngàn dặm, thật lâu không ngừng.

Trọng Hoa đứng dậy, nhìn nàng không cách nào ức chế hoan hô chạy như điên ở trong tuyết, từ trong lòng phát ra tiếng cười hàm chứa mấy phần chua xót làm cho người ta không thể nói rõ.

Nhìn Thiên Âm dường như lâm vào điên cuồng, trong mắt của hắn là vẻ cưng chiều ngay cả hắn cũng không nhận thấy được.

Từ năm năm trước, sau khi hắn tỉnh lại ở Băng Vực này, hắn liền quên tất cả chuyện cũ trước kia, chỉ biết mình tên là Trọng Hoa, người ở nơi nào, có thân phận ra sao hoàn toàn không biết. Ở nơi này người thường không cách nào sinh tồn trong Băng Vực, cho dù gió lạnh gào thét, hắn cũng không chút cảm giác rét lạnh nào.  

Trong đầu trống rỗng, chỉ mơ hồ nhớ nụ cười xinh đẹp của một thiếu nữ, nắm vạt áo của mình, nhẹ nhàng nói qua “tương lai ta muốn bảo vệ người.”

Người kia, tên là Thiên Âm.

Ở sau nhà trong núi rừng mới gặp gỡ Thiên Âm thì nhìn thấy dung nhan của nàng, nghe nàng nhu mì mà vô lực kêu một tiếng “sư phụ”, thì hắn biết rõ, người này chính là thiếu nữ làm người hài lòng trong trí nhớ của hắn. 

Thiếu nữ nói muốn bảo vệ hắn.

Thiếu nữ ở trong đầu hắn năm năm.

Đầy trời rặng mây đỏ dần dần rút đi, bóng đêm bắt đầu tới, cuối chân trời, tối trời đất trắng, phân biệt rõ ràng.

Đỉnh đầu nàng là bóng đêm, dưới chân đạp băng tuyết, một thân màu tím nhẹ nhàng đến trước mắt, vạt áo kéo đất, dáng vẻ nhu thuận rời vào trong mắt, không có tóc dài tới eo uyển chuyển hàm xúc, nhưng một đôi mắt nhu tình tựa thủy, nhìn hắn, giọng nói rung rẩy mở miệng: "Sư phụ, đồ nhi thật muốn phạm thượng. Hôm nay ta chân chính biết được ý nghĩa phạm thượng, cũng không phải là lời nói điên cuồng của tiểu nha đầu năm đó. Nếu người đồng ý với ta, đời này, sẽ không được thay đổi."

Trọng Hoa không biết vì sao nàng cẩn thận như vậy, khi hắn đi từng bước một đến gần thì nàng không nhịn được lui về phía sau, ngay cả cặp má lúm đồng tiền cũng run rẩy kia, chứa đựng lo lắng.

"Thiên Âm." Hắn vừa mở miệng, Thiên Âm nhếch miệng, lập tức cười khúc khích một tiếng.

Hắn một tay kéo vai của nàng qua, nâng cằm nàng lên, giọng nói nhẹ nhàng như nước: "Ngươi muốn ta là ai, thì ta chính là người đó. Là sư phụ, hay là tướng công?"

Đây là một lựa chọn rất nghiêm túc. Ngụ ý của Trọng Hoa rất rõ ràng, là sư phụ hay là tướng công, tất cả lựa chọn của nàng.

Thiên Âm chỉnh lại nhan sắc, một dáng vẻ trang nghiêm: "Dĩ nhiên là tướng công!"

Trọng Hoa thân thiết cười một tiếng, nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên đặt nàng. . . . . .

Thiên Âm chỉ cảm thấy mắt xoáy chuyển, thời điểm bị Trọng Hoa ôm ngang lên, nàng cảm thấy sư phụ nhà nàng như có tiên khí vây quanh, vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng trong đầu nàng, hiện ra cảnh tượng nữ tiểu chủ bị nam chủ bá đạo áp chế trong sách xuân cung. . . . . 

Nàng không kìm hãm được trôi một giọt lệ: "Sư phụ, ngài phải nhẹ một chút !"

Hai cánh tay Trọng Hoa ôm nàng chợt run lên, Thiên Âm không dám ngẩng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ sư phụ chắc hẳn cũng lo sợ rất kích động như nàng, vì vậy giọng nói nhẹ nhàng trấn an nói: "Ta nghe nói chuyện kia rất đau, mà ta từng bị đao kiếm đâm qua, so với những thứ kia, có lẽ cũng sẽ không đau bằng, sư phụ phải tận hứng mới tốt."   

Hai cánh tay Trọng Hoa lại run lên, gân xanh trên trán nhảy hai lần, dịu dàng đặt nàng ở trên giường. Thiên Âm đang suy nghĩ là nên cởi y phục của mình vẫn là y phục của hắn, Trọng Hoa nói: "Nhìn dáng vẻ khẩn cấp của ngươi, nên là ta lo lắng hãi hùng mới đúng." 

Hắn rút tay lui sang một bên: "Ta cũng chỉ là nhìn thấy vết xanh đen dưới mắt ngươi, chắc là đã lâu không nghỉ ngơi, ôm ngươi trở về phòng ngủ một giấc thôi, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Thiên Âm vô cùng ngượng ngùng kéo chăn qua, thật chẽ che gương mặt, trong đáy lòng âm thầm rơi lệ thề:

Không tin chỉ dẫn trong sách nữa, ôm ngang không nhất định là phải làm vận động nóng người, rất có thể chỉ là ngủ!