Editor: Tiểu Ly Ly.
Một đêm này, điện Cửu Trọng yên tĩnh ngoài ý muốn.
Thiên Âm ngồi yên lặng ở bên ngoài mật thật mà Trọng Hoa bế quan cả đêm.
Huyền Tề đứng cả đêm ở bên ngoài điện Tử Thần nhìn bóng dáng của nàng.
Trường Khanh giữ cả đêm.
Nhưng cho dù như thế nào, một đêm này luôn trôi qua. Trong một khắc, phía chân trời trắng kia, Huyền Tề nói, ngày trước cảm thấy ban đêm khá dài, hôm nay chớp mắt một cái đã trôi qua, thực vui vẻ.
Trường Khanh cũng cười nói, đúng vậy, càng hi vọng nó chậm một chút, nó ngược lại càng không như ý nguyện của ngươi.
Thời điểm Thiên Âm đứng dậy, chân có chút tê, chút nữa đã ngã xuống, Huyền Tề giống như gió, lướt vào đỡ nàng. Nhưng lại phát hiện, nàng còn cười.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên có buồn bực nàng: "Có gì buồn cười? Không được cười!"
Nàng cười lanh lảnh dễ nghe, không thấy chút nào sợ hãi bất lực giống hôm qua, nàng mở miệng nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng giống như trước kia: "Thật ra thì từ ngày trở lại Thái A, muội liền một mực chờ đợi ngày này tới. Chỉ là không ngờ không tới ba tháng, chuyện sợ hãi cuối cùng vẫn tới. Nhanh như vậy, làm cho không người nào có thể chống đỡ. Sư phụ có lẽ cũng không nhớ đến, nếu không sẽ không một khi bế quan chính là mấy tháng còn không ra. Lưu Quang cũng là đoán chừng trong thời gian ngắn người người khắp nơi không dám vào tấn công Thái A, cho nên mới yên tâm đi tìm bảo vật. Mọi người, cũng không nghĩ tới."
"Nhưng bọn họ vẫn phải tới, chuyện trong dự liệu, vẫn là kinh ngạc cả kinh. Huyền Tề ca ca, ngây ngốc một chút muội lại không nghĩ huynh xuất hiện."
"Sao ta có thể......" Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh trên mặt Huyền Tề rơi như mưa, chỉ vì lúc này toàn thân hắn đều không thể nhúc nhích.
Chẳng biết lúc nào, Thiên Tuyết chui vào trong ngực nàng, mở một đôi mắt to đen nhánh tròn vo, vô tội nhìn hắn.
"Thiên Thiên, muội mau gọi Thiên Tuyết cởi pháp thuật này ra cho ta!"
Thiên Âm liếc Trường Khanh một cái, người sau đang dời bước ra ngoài một chút xíu. Nàng cười khanh khách không ngừng: "Trường Khanh, ngươi yên tâm, ta mới sẽ không để Thiên Tuyết ấn định ngươi."
Trường Khanh cười hắc hắc: "Chưa chắc đã nói được, tiểu bại hoại ngươi, chuyện gì không làm được?"
"Huyền Tề ca ca là người thân của ta, ta không muốn nhìn thấy hắn vì ta mạo hiểm mới hạ độc thủ với hắn, ngươi không quen không biết với ta, lại ăn chùa uống chùa ở chùa của ta lâu như vậy, nếu như ngươi muốn xông tới ngăn cản mấy người cho ta, tự nhiên ta cũng là sẽ không ngăn cản ngươi."
"Người, cái người không có lương tâm này!" Vẻ mặt của Trường Khanh cầu xin vì mình mà nâng giá trị con người: "Ngươi xem ta đối với ngươi thật ra thì cũng không ỷ vào, trong ngày thường là ta bắt tiên thú cho ngươi, đốt lửa thiêu nướng cũng là ta động thủ, ta liền thiếu chút nữa không có đút vào miệng ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi chút nào không cảm thấy ta đang chăm sóc ngươi?"
"Nhưng ngươi chưa bao giờ nhường của mình cho ta." Thiên Âm quay đầu nhìn về phía Huyền Tề, ngay một khắc này, Trường Khanh đột nhiên tới gần, nhưng chưa tới gần được nàng, cả người mất đi khống chế lơ lửng ở giữa không trung.
Thiên Âm thấy gian kế thực hiện được cười: "Thuật giam cầm của Tuyết Tuyết, trong ba tháng qua muội đã thử qua rất nhiều lần, cho dù là Huyền trưởng lão gia gia, dưới tình huống bị giam cầm ở trong phòng này thì cũng phải nửa ngày mới hiểu mà mở được, hai người các ngươi, ít nhất phải ba ngày."
Trên tráng Huyền Tề rịn ra mồ hôi lớn chừng như hạt đậu, đoán chừng là đang liều mạng nghĩ cách lao ra giam cầm, nghe được lời nói của Thiên Âm, hắn bỗng nhiên nhìn chăm chú vào nàng: "Ba tháng này muội sau lưng ta chạy loan trong tiên môn, chính là đi dò xét năng lực của Thiên Tuyết? Vừa mới bắt đầu muội liền định đối phó ta?"
"Đúng vậy"
Nàng thừa nhận, ngược lại làm cho Huyền Tề không lời nào để nói.
Nàng đặt hai người nằm dưới đất, đối mặt ánh mắt phóng hỏa của hai người, nàng có vẻ rất là xấu hổ: "Thật ra thì nếu là sư phụ ở đây, tâm tư nhi bé này của ta căn bản không dùng được. Nhưng hôm nay sư phụ bế quan, quấy rầy hắn ngộ nhỡ Tẩu Hỏa Nhập Ma thì thế nào? Lưu Quang cũng không ở đây, ta muốn tìm núi dựa cũng không có. Huyền Tề ca ca huynh tuy là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, năng lực không đủ đố phó với nhóm người trưởng lão, tự tìm đường chết. Đương nhiên muội không nỡ nhìn thấy huynh chết."
Hai thiếu niên tức giận ngã xuống, nàng tự dương dương tự đắc: "Trường Khanh, ban đầu ngươi vạch trần chuyện ta vẽ Xuân Cung Đồ, hại ta ở trước mặt sư phụ mất mặt. Ta cũng vậy không có phúc hậu, đưa ngươi đến làm chủ nhân trong Đồ Sách, để cho ngươi bị không ít người cười. Vì chuyện này, dọc đường trở về sư phụ giáo huấn ta không ít. Ta vẫn muốn nói tiếng xin lỗi ngươi, nhưng khổ nổi không có cơ hội. Huống hồ ta cũng biết hiểu, người thô bỉ như ngươi, nói xin lỗi ngươi cũng nhất định không thể hiểu được thâm ý bao hàm trong ba cái chữ kia. Vì vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, ở trong lòng nói tiếng thôi đi. Cho nên cũng trói ngươi lại, thứ nhất, dĩ nhiên là sợ ngươi chạy đi tìm Chưởng Môn sư bá, ý định của ta liền uổng phí. Thứ hai, ta gặp nạn, trái ớt nhỏ Hồng Trang không tránh được sẽ bỏ đá xuống giếng, ta cũng không nhớ ngươi đi theo ta ra ngoài nhìn đến sắc mặt đáng giận đáng đánh đòn nữ thần của ngươi"
Nàng bày một tầng kết giới xung quanh điện Tử Thần, cũng không quản hai người gào lên như thế nào, ôm Thiên Tuyết nghênh ngang rời đi.
Đi tới dưới cây hòe già ngoài điện viên kia, nàng dừng chân chỉ chốc lát, Thiên Tuyết ngoan ngoãn vùi ở trong ngực nàng, có vẻ tâm sự nặng nề.
"Tuyết Tuyết, nghe nói sau khi ngươi trưởng thành còn lợi hại như Tiên Tôn?"
Thiên Tuyết mệt mỏi, gật đầu một cái.
Nàng lại hỏi: "Ngươi còn bao lâu trưởng thành?"
Thiên Tuyết hình như nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng không trả lời.
"Vậy ngươi có sợ chết không?"
Thiên Tuyết còn chưa kịp lắc đầu, nàng nói: "Ta sợ. Ta không chỉ có sợ mình chết, cũng sợ các ngươi chết."
"Cho nên Tuyết Tuyết, lúc trước ta nói muốn dẫn ngươi đi chung, nhưng thật ra là lừa gạt ngươi."
Trên người Thiên Tuyết chẳng biết lúc nào đã có Phược Thần ti, nó cả kinh mở to đôi mắt thú, hình như đáy mắt có lệ tràn ngập. Thiên Âm vuốt vuốt đầu của nó, cười giống như hoa: "Nếu ta không may mắn thật sự phải chết, ngươi liền thay ta ở với sư phụ, nếu ta may mắn còn sống, ta sẽ quay trở về tìm ngươi."
Thiên Tuyết bắt đầu ra sức giãy giụa, trong miệng ngay cả một âm thanh cũng không phát ra tới, một đôi mắt đen nhìn Thiên Âm, có tức giận có bi thương, nhưng hơn nữa là sợ hãi.
"Trong ba tháng qua, ta học không ít pháp thuật, chú Hôn Thụy của sư phụ ta đã học tinh thông. Ta hiểu biết rõ, cho dù ta ở đâu, ngươi đều có thể cảm ứng được thậm chí lập tức đi tới bên cạnh ta, Phược thần ti này có thể nhốt ngươi trong một lúc, ta lại không thể bảo đảm có thể vẫn nhốt ngươi. Cho nên ta niêm phong ngươi ở trong thân cây hòe cổ thụ này, khi nào ngươi tỉnh thì tự mình ra ngoài."
"Bì bõm! Thiên Âm tỷ tỷ đừng!!" Thiên Tuyết thê lương kêu to, trơ mắt nhìn linh khí di chuyển trong bàn tay Thiên Âm bay đến đỉnh đầu. Nàng nói: "Mặc dù ta vẫn rất muốn nhìn thấy thời điểm ngươi biến thành người, chẳng qua ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là dáng vẻ thân thú của ngươi có vẻ khiến người ưa thích, nho nhỏ muốn bế cứ bế muốn sờ cứ sờ......"
Thiên Tuyết đã ngủ, nàng ôm nó đi về phía cây hòe, nói đi nói lại: "Ngày sau đừng tham ăn như vậy, đừng dễ dàng bị lừa gạt bởi bị một con gà nướng như vậy, không phải mỗi tiểu cô nương đều lương thiện như ta đâu, da lông của ngươi rất quý giá, lột xuống có thể bán không ít vàng...... Ngươi chính là luôn đi theo sư phụ, ít nhất sư phụ sẽ không ngược đãi ngươi."
Nàng ngồi ở bên ngoài mật thất Trọng Hoa bế quan cả đêm, rốt cuộc vẫn phải vứt bỏ trốn tránh.
Thần Tàng làm cho người ta điên cuồng, nghe nói bên trong không chỉ có thần dược Bất Tử, còn có Thần Ma truyền thừa. Nếu có được đến truyền thừa, không chỉ có thể Dữ Thiên Đồng Thọ*, ở trong Tiên giới này, thậm chí Lục giới, đều không người nào có thể địch.
Dữ Thiên Đồng Thọ*: tồn tại với đất trời.
Thượng cổ Thần Ma, tiêu diệt lục đạo, trở mình ngay tại lúc đó.
Sức hấp dẫn như vậy, có bao nhiêu người có thể ngăn cản được?
Thay vì tất cả hi vọng hứa hẹn đặt lên người Lưu Cẩn, không bằng tự tìm đường ra. Không phải sợ Lưu Cẩn nuốt lời. Tiên sơn to như vậy, hắn tuy là Chưởng môn, nhưng cũng không phải do một người định đoạt. Thay vì chờ đợi Thái A bị ép buộc, đến cuối cùng chật vật tránh né giao mình ra, không bằng tự mình đi ra. Không có hi vọng cứu vớt, tự nhiên sẽ không có thất vọng bị vứt bỏ.
Nàng là đệ tử Trọng Hoa, cho dù là đến bước đường cùng, cũng đều phải để cho mỗi một bước đi thản nhiên, đi cao ngạo!