Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 128: Có sư phụ đi tắm




Editor: Tiểu Ly Ly

Phương Diệc Nhiên xoay người trừng nàng vừa giận vừa buồn cười: "Ngươi đường đường là đệ tử Tiên Tôn, nói chuyện sao không chịu trách nhiệm như vậy, nói chuyện với ngươi thật là không có ý nghĩa."

Thiên Âm không biết giẫm lên tử huyệt trong lòng nàng, chọc cho hắn nổi giận. Nhưng thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, một dáng vẻ đã thật lâu không có nghỉ ngơi tốt, cặp mắt hằn lên tia máu cho dù là ban đêm vẫn có thể thấy rõ, trong đầu run lên, liền không hề nói kích thích hắn nữa. Ai có chí nấy, tín niệm trong lòng mỗi người không giống nhau. Hắn lấy Trừ Ma Vệ Đạo trở thành nhiệm vụ của mình, nàng chỉ là muốn ở chung với sư phụ. Hắn giống như các đệ tử tiên môn khác, coi Ma tộc là địch. Mà nàng chỉ biết, nếu như có một người như vậy, nàng để hắn trong lòng, trong lòng hắn cũng có mình, như vậy ngay cả bỏ tu tiên nhập ma tộc thì như thế nào? Nhược thủy tam thiên*, một gáo nước lại khó tìm.

Nhược thủy tam thiên*: khát nước ba ngày.

Trầm mặc chốc lát, nàng nói: "Phương sư huynh ngươi trở lại tìm ta, cũng không phải vì tới để cho ta trêu chọc ngươi tức giận chứ?"

Thật lâu sau, Phương Diệc Nhiên thở thật dài một tiếng, còn trẻ như hắn, vốn không nên buồn như thế, đến Ma giới một lần, lại khiến cho tiểu thiếu niên vốn nên khí vũ hiên ngang huyết khí phương cương* trở nên tang thương đến thế.

Khí vũ hiên ngang huyết khí phương cương*: phong thái hiên ngang, khí huyết sôi trào.

Hắn nói: "Xích Hỏa nói, nhờ ta nhắn cho ngươi, nàng nói, nàng ở Thần Đãng Sơn chờ Lục Nhiên. Van ngươi giúp nàng một lần."

Thiên Âm nghĩ, cuối cùng Xích Hỏa cũng không có chết lòng.

Nhưng nàng cũng đã đồng ý sư phụ sẽ không tiếp tục lui tới với Ma tộc.

Bởi vì Phương Diệc Nhiên mang về một câu nói này, nàng ngồi một mình trong viện, lẳng lặng nhìn sao trên trời, cho đến khi phía chân trời để lộ ra. 

Cuối cùng, nàng vẫn là đi tìm Lục Nhiên.

Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, nàng hẳn là tự tay đẩy Lục Nhiên vào chỗ chết.

Từ Tiên điện Trường Lưu đi ra, nhìn bầu trời trong sáng như được tẩy sạch, nhớ tới Lục Nhiên nghe được Xích Hỏa chưa chết thì vẻ mặt mừng như điên đến mắt ứa lệ, nàng nghĩ, cho dù là lần này thất tín với sư phụ, cũng đáng giá.

Đi chưa được mấy bước, Thiên Tuyết bỗng dưng chạy đến trước mắt, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, miệng nói tiếng người: "Tỷ tỷ, ta phát hiện một nơi tốt!"

Không đợi nàng phản ứng, nó vui mừng chạy, Thiên Âm chỉ đành phải theo sau xem một chút, có thể để cho Thiên Tuyết cũng khen chỗ tốt, đến tột cùng là vùng đất may mắn nào.

Thời điểm có đoàn người, Thiên Âm cố ý tránh ra, né tránh mấy lần, ngay cả Thiên Tuyết dẫn đường phía trước cũng cảm nhận được sự khác lạ của nàng. Nhìn nàng chằm chằm một lát, móng vuốt nhỏ vung lên, ánh sáng màu tím nhàn nhạt chợt lóe, Thiên Âm chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, đợi đến hồi hồn thì đã đến một nơi khói trên sông mênh mông, trên mặt đất tràn đầy linh khí.  

"Tuyết Tuyết, thuật di chuyển trong nhảy mắt của ngươi tiến bộ không ít!" Ngoài miệng khen  Thiên Tuyết, đợi nàng thu hết tất cả xung quanh mình vào mắt, không khỏi khen lớn: "Khá lắm, bồng lai tiên cảnh!"

Trong giữa biển khói, chợt có mấy nhánh lá cây đung đưa vươn ra. Làn khói và biển mây như hòa chung một chỗ, đưa mắt nhìn lại, một cảnh trắng toát, đúng như vào một nơi tuyệt đẹp.

Cho đến khi nàng dò xét cẩn thận một phen, lần nữa kinh ngạc không thôi. Nơi này hẳn là một ôn trì, diện tích rộng lớn, chỉ là sương mù lượn lờ, liền bao phủ cánh rừng này trong sương khói, chợt vừa nhìn lại, như biển như trời, khiến cho nội tâm con người sinh ra cảm xúc khác lạ không nhiễm bụi trần.

Trong làn sương, một gian lục giác ở trong ao lộ ra nửa người, trừ lần đó ra, chính là thảm thực vật ở trên bờ bị bao phủ bởi khói mù mờ mịt của ôn trì.

Thiên Tuyết chỉ vào ôn trì này nhao nhao muốn thử: "Ao này linh khí dồi dào, thích hợp chữa thương tu luyện, mấy ngày nay ta đều đến nơi này, gần đây cảm thấy tu vi tăng lên không ít, lần sau thời điểm Hồng Trang khi dễ ngươi lần nữa......" Nói đến phía sau, lại biến thành âm thanh của trẻ sơ sinh, y y nha nha, cực kỳ hưng phấn, cuối cùng hẳn là phịch một tiếng, đã nhảy vào ôn trì, không thấy bóng dáng.

"Tuyết Tuyết, ngươi đặc biệt dẫn ta tới nơi đây là muốn tắm suối nước nóng?"

"Bì bõm!" Thiên Tuyết ngóc lên đầu, gật một cái, lại lắc đầu, Thiên Âm hiểu không rõ nó rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, cuối cùng nhìn theo nơi mà móng vuốt nó chỉ tới, lập tức cả người dường như bị sét đánh cứng ngắc.

Sương mù lượn lờ, bóng dáng một tiên đồng chợt hiện, tay hắn nâng một xấp quần áo, cung kính mà đứng.

Nhưng tiên đồng cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn đứng cách xa ở bên ao một trượng, một dung nhan như ẩn như hiện ở trong sương mù.

Bên bờ không biết tên của cây, hoa hồng chấm một cái. Phiêu sái, như tuyết giương nhẹ.

Hắn tựa bên bờ ao, tóc đen chưa được buộc bị thấm nước, tùy ý rũ xuống, rơi trên đầu vai như ngọc kia. Dòng nước srong suốt tựa như lộ ra điểm sáng chảy xuôi theo da thịt của hắn, phản chiếu sự rung động. Lông mày dày đặc trên gương mặt trơn bóng sáng long lanh, giống như chứa đựng Thiên Sơn Vạn Thủy, thẳng đến khi chờ đợi đôi mắt kia khẽ mở trong phút chốc làm đất trời thay đổi.

Giữa lông mày xuất hiện ấn Tiên tôn đỏ rực giống như một đóa hoa, lộ ra hào quang màu bạc, hiện lên thần thái cao quý không thể xâm phạm.

Một đám cánh hoa rơi trên cánh môi của hắn, tựa như muốn nhuộm đỏ sắc môi có hơi tái nhợt, lại cuối cùng chống không lại gió nhẹ, giãy giụa bay về trước ngực hắn. Hai điểm đỏ tươi, bửng bừng đập vào mắt......

Phốc!

Trong mũi Thiên Âm đột nhiên xông ra một luồng nhiệt lưu, ào ạt đều không đủ lấy hình dung máu mũi đang phun trào.

Nàng nhếch nhác cực kỳ hóa thành ánh sáng xông vào phía sau cây, sắc mặt đỏ rực, nhịp tim như sấm. Một cảnh vừa rồi, làm sao cũng không cách nào từ trong đầu xóa đi.

Thời điểm sư phụ không mặc quần áo...... Qủa thật rất mê người!

Nàng không tự chủ cười, trong tươi cười dần dần có một phần bỉ ổi.

Thiên Tuyết đột nhiên một thân ướt chạy đến trước mặt, nhìn nàng, trong mắt to tràn đầy vẻ không hiểu.

Thiên Âm hung ác nuốt từng ngụm nước bọt, trừng mắt nó: "Tuyết Tuyết, ngươi biết sư phụ cũng ở nơi đây?"

Thiên Tuyết gật đầu.

Nàng lại hỏi: "Ngươi cũng biết sư phụ hắn cởi hết ngâm mình ở trong hồ chữa thương?"

Lại gật đầu.

Thiên Âm cười.

"Tuyết Tuyết, ta không thể không nói, ban đầu đưa ngươi quay trở lại, là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời cùa Thiên Âm ta. Ngươi để cho ta truy đuổi bước chân sư phụ, lại tiến lên trước một bước thật dài!"

Thiên Tuyết không rõ chân tướng, rốt cuộc nói tiếng người: "Tỷ tỷ sắc mặt ngươi ửng hồng, tinh thần thất thường, có phải là bị bệnh hay không? Ta gọi sư phụ Trọng Hoa tới xem một chút......"

"Không......"

Thiên Âm muốn ngăn cản đã tới không kịp, nhìn tốc độ Thiên Tuyết giống như ánh sáng bay về phía Trọng Hoa, nàng chưa từng có một khắc nào, trong lòng phức tạp khó hiểu như thế...... 

Nhưng không đợi Thiên Tuyết ra tiếng, tiên đồng này nghe được động tĩnh đã nhìn lại, lập tức mắt miệng mở lớn, một dáng vẻ không cách nào thở được. Thiên Âm và hắn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy lo lắng, chỉ sợ hắn cứ như vậy một hơi cũng không thở được đi.

Tiên đồng này hoảng sợ không lời nào nói được, một lúc lâu, Kinh Thiên vừa hô: "Tôn thượng, đồ đệ của ngài lại có thể nhìn lén ngài tắm rửa!! Đây chính là tội phạm thượng, phạm thượng!"

Mặc hắn nhảy lên nhảy xuống, cổ họng hô ra, sư đồ bốn mắt nhìn nhau, Trọng Hoa lẳng lặng thu hồi mắt, vẻ mặt bình thản ung dung: "Đồ đệ ta còn trẻ, chưa từng thấy qua nam tử tắm rửa, đối với món đồ không biết tò mò một chút luôn là tốt." Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, quần áo trên tay tiên đồng đã được mặc chỉnh tề trên người hắn, hắn khẽ mỉm cười với tiên đồng, người sau chỉ cảm thấy gió mát úp mặt toàn thân thoải mái.

Hắn một tay ôm lấy Thiên Tuyết, vừa bình tĩnh nói: "Ngươi trước trở về đi thôi, không cần chờ."

Tiên đồng kinh sợ chưa lui, cứ như vậy thẳng thắn tiêu sái đi ra.