Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 122: Ai u đầu của ta choáng váng




Editor: Tiểu Ly Ly.

"Rất tốt." Hắn ngược lại nhìn Huyền Tề: "Trước khi ta đi ra cửa đã giao phó cho ngươi như thế nào?” 

Ở sau lung nàng, Huyền Tề bị Trọng Hoa tỉ mỉ nhìn chằm chằm, vội lúng túng hốt hoảng biện giải cho mình: "Là Thiên Thiên thừa dịp ta đi lấy nước  không tiếng động lén chạy đến, ta muốn cản cũng không ngăn được, liền một đường đi theo tới đây......" Nói xong, tiếp thu được ánh mắt cảnh cáo mang theo một ít cầu xin của Thiên Âm, vội vàng mặt không biến sắc đổi lại lời nói: "Khụ, thật ra thì đi, là ta cảm thấy bên này náo nhiệt, nghĩ tới Thiên Âm hiểu biết nông cạn chưa từng thấy qua tình cảnh lớn như vậy, liền muốn mang lại cho nàng hiểu biết một chút tiên ma đại chiến trong truyền thuyết. Chưa từng nghĩ......"

Thiên Âm giận dữ vung tay lên, gậy to hành hung bị nàng ném ra, tiếp lời Huyền Tề mà tức giận không chịu nổi: "Chưa từng nghĩ lại nghe được quỷ đại thúc này lại coi rẻ sức quyến rũ của sư phụ, con dĩ nhiên là tức sùi bọt mép cho sư phụ, thẳng tay làm cho kẻ thù đau đớn tuyệt không nương tay!"

Trọng Hoa không chút cử động: "Mục đích thật sự của ngươi là gì?"

Thiên Âm không hề bị vạch trần nói dối mà tỏ ra xấu hổ, mắt chuyển động một cái, lặng lẽ nhìn trong không trung hai người Xích Hỏa và Nguyên Ly Nặc đánh nhau không rời, nhìn về phía hắn cười một tiếng, ánh mắt lướt qua hắn, rơi trên người Hồng Trang, lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười hết sức nhiệt tình, giương cánh tay nhào tới Hồng Trang: "Hồng Trang sư tỷ! Một ngày không gặp như cách ba năm, ta đây nửa tháng không thấy ngươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi sao nhiều nếp nhăn hơn vậy? Nhìn từng cái nếp nhăn này, quả thật không cách nào nhìn thẳng phải hay không?!"

Ý cười nồng đậm của Huyền Tề thản nhiên nói tiếp: "Phải có!"

Hồng Trang tức gần chết, Thiên Ngô giận tái mặt quát lên: "Tiên ma đại chiến trước mặt, ngươi, nha đầu này cà lơ phất phơ giả điên thành ra thể thống gì?"

Trọng Hoa đưa tay nhắc tới sau cổ nàng, ném nàng cho Huyền Tề: "Coi chừng nàng, nếu không bổn tôn liền cự tuyệt yêu cầu của gia gia ngươi."

Hồng Trang và Thiên Ngô không hiểu ra sao, Huyền Tề cắn răng, vừa muốn theo Thiên Thiên, lại không thể làm trái với ý của tôn thượng. Trong lòng thiên nhân giao chiến thật lâu, vừa nghĩ tới lúc dáng vẻ Thiên Âm hoa lê đẫm lệ khổ khổ cầu khẩn, giống như là ném củ khoai lang phỏng tay là nàng cho Trọng Hoa, yếu ớt giơ tay lên lau trán, mồ hôi lanh cũng không có chảy ra, nhu nhược không xương lảo đảo về phía Thiên Ngô: "Ai yêu...... Đầu ta đau, không được, đau chết mất......"

Thiên Ngô bị Huyền Tề ôm thì lập tức sắc mặt vừa đỏ lại vừa xanh, âm thanh sắc nhọn quát lên: "Càn rỡ!!"

Huyền Tề được voi đòi tiên lại ôm chặt thêm một chút: "Ai yêu, đau chết mất, không được ta muốn hôn mê......"

Trọng Hoa không nói gì, Thiên Âm âm thầm giơ ngón tay cái, sau đó vẻ mặt nghiêm trang đứng ở một bên, hiển nhiên là thái độ không liên quan đến mình.

Đột nhiên bầu trời truyền đến một tiếng hô vô cùng khổ sở của Xích Hỏa, giương mắt nhìn lên, liền thấy Xích Hỏa bị Nguyên Ly Nặc đâm thủng bả vai, vội vàng lui về phía sau, máu tươi vẩy khắp nơi trên bầu trời.

Thiên Âm đột nhiên biến sắc: "Xích Hỏa tỷ tỷ!"

Mặc dù này tiếng kinh hô rất nhỏ, nhưng trong khi giao chiến nhóm người Chưởng môn Tiên Tôn, đều là xuyên qua bóng người dày đặc, vang đến bên này.

Trong lúc này, các đại Chưởng môn Tiên Tôn đều nhìn về Thiên Âm, nhìn vị thần cuối cùng trong lời đồn đãi này, vừa ở trong Ma tộc anh dũng giết địch, vừa chú ý chặt chẽ đến Thiên Âm, âm thầm suy nghĩ.

Trọng Hoa thu suy nghĩ của những người này vào trong đáy mắt, giữa lông mày hiện ra lo lắng. Bước ra một bước ngăn ở trước mặt Thiên Âm, ngăn cách tầm mắt mọi người.

Ngay lúc này Lục Nhiên nhảy vào không trung, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Lục Nhiên, ngươi lui ra cho ta!"

Nguyên Ly Nặc tức giận đến mặt trở nên tái xanh, lại không ngăn cản được tốc độ Lục Nhiên cưỡi mây mà đến.

Cả người hắn ngăn ở giữa Xích Hỏa và Nguyên Ly Nặc giữa, giống như gốc cây Thanh Bách, thẳng tắp nói: "Sư phụ, chuyện của ta và Xích Hỏa, ta trốn tránh ba ngàn năm, đúng lúc nên hoàn toàn kết thúc rồi."

"Ngươi......! Ai!" Vẻ mặt của Nguyên Ly Nặc hết tím rồi lại xanh hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng bất đắc dĩ: "Ngươi chớ để quên thân phận của mình, nếu để cho Trường Lưu hổ thẹn vì ngươi, ta quyết không tha cho ngươi!"

Lục Nhiên hơi rủ đầu xuống, không nói.

Cho đến Nguyên Ly Nặc lui về mặt đất, hắn mới chậm rãi giương mắt, gương mặt trơn bóng như ngọc hiện lên vẻ khổ sở: "Hỏa Nhi, ba ngàn năm không thấy, tất cả có mạnh khỏe chứ?"

"Ta......" Đã lâu thăm hỏi làm cổ họng Xích Hỏa nghẹn ngào: "Sư phụ, ta rất nhớ chàng."

Lục Nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Nguyên Ly Nặc, vừa nhìn về phía Xích Hỏa, nụ cười như tháng hai gió xuân ôn ấm áp: "Hỏa Nhi, ngươi thật là muốn làm cho vi sư thân bại danh liệt sao?"

Lạnh lùng trên mặt của Xích Hỏa trong khoảnh khắc tan rã thành tro, thân hình ở giữa không trung lảo đảo một cái, giống như buồm thuyền trong biển rộng cô độc sắp tàn: "Sư phụ, là lỗi của Hỏa Nhi, nhưng mà...... Ta đã không còn đường có thể lui! Ta không cầu sư phụ có thể tha thứ ta......Ta chỉ cầu chàng có thể thật lòng nói một câu cho ta, dù là giờ phút này có chết, ta cũng sẽ dứt khoát."

Thiên Âm âm thầm vì nàng mà toát mồ hôi, lại lặng lẽ dời tầm mắt nhìn Trọng Hoa, ánh mắt trong suốt, cũng không dễ dàng thấy được nỗi ưu thương. Không trung, Xích Hỏa gằn từng chữ hỏi "Xin hỏi sư phụ, chàng có từng động lòng với ta hay không? Mấy ngàn năm qua, có từng nhớ ta một chút nào không?"

"Ngươi muốn nghe lời nói thật......" Lục Nhiên chậm rãi đến gần nàng, ở trên nét mặt kinh ngạc vui vẻ của nàng, một tay nắm chặt bả vai của nàng, nửa ôm lấy nàng vào trong ngực, trong tiếng gió, làm như có âm thanh than nhẹ truyền đến.

Mọi người không có nghe thấy Lục Nhiên nói gì, lại thấy Xích Hỏa vui mừng mà khóc, đưa ra hai cánh tay thật chặt bao bọc hắn.

Mấy ngàn năm oán giận nhớ nhung, ngưng tụ thành một giọt thanh lệ theo gió hóa đi. Xích Hỏa nhìn nam nhân trước mặt này, kích động trong lòng không cách nào nói rõ, làm nàng khó có thể nói thành một tiếng, chỉ muốn vì vậy đắm chìm thật lâu ở trong ngực, cho dù sau một khắc sẽ chết đi, cũng không uổng cho nàng liều chết đến trước mặt hắn.

Thiên Âm không biết vì sao nàng lại đột nhiên lộ ra nụ cười, nhưng lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, một dự cảm xấu không có dấu hiệu nào xông thẳng lên đầu.

Trên mặt đất cả đám Tiên Nhân nhìn hai người trong không trung yên lặng ôm nhau, rất nhiều các đệ tử chung quanh mờ mịt, tầm mắt của nhóm người sư huynh đệ đồng môn giao nhau, âm thầm ở trong lúc tin tức bát quái vô hình lăn qua lộn phát huy ra nhiều phiên bản.

Dĩ nhiên, những thứ này đều là ngươi biết ta biết nhưng người khác không hiểu, ngay cả người ngoài không thể nói.

Nguyên Ly Nặc thừa nhận quanh mình quăng tới tầm mắt khác thường, ở trên hai người kia không trung, toàn thân tức tới phát run, giận tới áo bào lay động râu tóc dựng lên. Mắt thấy hắn không nhịn được xông lên, giữa không trung lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm trầm.

Tất nhiên, âm thanh binh khí đâm vào cơ thể......

Thiên Âm ngơ ngác nhìn giọt máu rơi xuông như mưa từ trong không trung, trong lòng truyền đến một âm thanh lanh lảnh vang lên. Nàng nghĩ, cuối cùng thi Xích Hỏa vẫn phải thất vọng......

Ngay cả Huyền Tề không khỏi hô nhỏ một tiếng: "Lục nhưng Chưởng môn lại có thể......"

Trời cao đất rộng, mây trôi từ từ.

Không trung máu như rơi xuống đất, nhiễm đỏ cả bầu trời bị đám mây kì lạ bao trùm, cũng nhiễm đỏ mắt người.

Nụ cười Xích Hỏa ngưng ở khóe miệng, cúi đầu lẳng lặng nhìn trường kiếm xuyên thấu ngực, ánh mắt mơ hồ.

Nàng ngẩn ngơ, rồi lại nghĩ, chết ở trong tay hắn, cũng là đủ hài lòng, nhưng vì sao, trong lòng lại đau như thế!

Nam tử này nàng lưu luyến si mê, đúng là vẫn còn cho nàng một câu trả lời, như vậy, là đã đủ rồi......

Một câu nói thật kia!

Hắn nói, Hỏa Nhi, ngày mà nàng không ở đây, ta rất cô đơn.

Lời editor: "Hay cho câu, chết trong tay hắn, nàng cũng hài lòng." Trong chuyện này, đau lòng nhất là Lục Nhiên, yêu mà không thể nói bởi ngăn cách của thân phận "Hỏa nhi, những ngày tháng không có nàng, ta rất tịch mịch". Đọc tới đây rưng rưng nước mắt, mong sau này Thiên Thiên của chúng ta sẽ không phải là Xích Hỏa thứ hai:(((