Editor: Tiểu Ly Ly.
Phương Diệc Nhiên cuối cùng cũng nhớ lại, là bị một đại hán khôi ngô tên là Vô Minh ném vào thủy lao. Trước khi hôn mê, hắn cho là mình chết chắc.
Đợi khi tỉnh lại, nhìn màn che trên đỉnh đầu, trong mũi lượn lờ lư hương nhàn nhạt. Trong nháy mắt, hắn nghĩ mình đã trở về Nhân giới, hắn vẫn là đứa bé ngây thơ đó, hầu hạ dưới gối phụ mẫu, ngây thơ hồn nhiên.
"Nương......" Hắn vô ý thức gọi, tiếng kêu bị phủ bụi nhiều năm, theo trí nhớ tuôn ra, vẻ mặt từ ái chậm rãi hiện lên trước mắt......
"Ngươi đã tỉnh?"
Giọng nói trong trẻo nhảy nhót gọi suy nghĩ của hắn trở về, trước mặt rõ ràng là một dáng vẻ của thiếu nữ xa lạ, mới vừa rồi hắn từ trong cơn hoảng hốt lại có thể xuất hiện ảo giác.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi cảm thấy như thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không? Trong thân thể còn đau đau nhức không?"
Đối phương dồn dập hỏi, hắn có chút mờ mịt có chút cảnh giác, nhưng mà nhiều hơn là bởi vì nụ cười tỏa nắng bao hàm quan tâm để cho trong lòng hắn bình tĩnh nhiều năm, giống như cúi đông đầu xuân, miếng băng mỏng, vỡ ra thành từng mảnh.
Trong lồng ngực của hắn, không khỏi rung động.
"Ngươi là ai?" Hắn lại hỏi.
"Ta là thê tử ngươi!"
Lời Bạch Dao nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết nàng cũng mở miệng không ngừng, Phương Diệc Nhiên tỉnh táo rũ mí mắt xuống, trong trí nhớ mười tám năm của mình cẩn thận tìm tòi một lần, xác định không có một người nào được đặt tên là “thê tử” ngươi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhàn nhạt ửng đỏ: "Ta..... Ta chưa từng lấy vợ, cô nương chớ nói lung tung."
"Ta hiểu biết rõ ngươi không có cưới, không phải ta đây trước tiên nhận định ngươi sao!" Bạch Dao nâng lên mặt của hắn “chụt” một tiếng, ở trên miệng hắn ấn xuống một cái, cậy mạnh bá đạo định kết quả: "Vậy liền coi là ta đã đưa tín vật định tình cho ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là trượng phu của Bạch Dao ta. Đợi ngươi lành vết thương, ta liền đi Thái A cầu hôn!"
"......"
Bạch Dao thấy hắn không nói, không biết là hắn đã bị cách làm này của nàng khiến cho sợ ngây người, chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói: "Vì sao không nói lời nào? Ngươi không yêu thích ta sao?"
"Khụ...... Hỉ, thích."
"Vậy là được rồi, ta thích ngươi ngươi cũng yêu thích ta, về sau, chúng ta làm phu thê được không?"
Phương Diệc Nhiên lúng túng lại mừng rỡ nhếch ra một nụ cười: "Được, chờ thương thế ta tốt lên, ta cưới ngươi làm vợ."
Bạch Dao nghễnh đầu cười đến híp cả mắt, một dáng vẻ hài lòng.
"Đúng rồi, Thiên Thiên kêu ta nói cho ngươi biết, ngươi an tâm ở chỗ này dưỡng thương, đợi nàng tìm cơ hội liền dẫn ngươi chạy đi." Bạch Dao nghịch ngợm cười một tiếng: "Ta cũng vậy, sẽ giúp các ngươi!"
Cho tới giờ khắc này, Phương Diệc Nhiên mới bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, trừng thiếu nữ trước mắt, bất tri bất giác nhận thấy được hơi thở trong cơ thể nàng bất đồng với mình, mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch: "Ngươi là người của Ma tộc?!"
Thấy hắn bỗng nhiên trở mặt, Bạch Dao mờ mịt gật đầu: "Đúng vậy, thế nào?"
"Cút ngay!!"
Bạch Dao không kịp phản ứng bị hắn đẩy ra, thật may là trọng thương của hắn chưa lành, nếu không một chưởng này, sợ là đã đánh nàng gãy xương.
"Phương Diệc Nhiên, ngươi làm gì đấy?" Nàng kinh ngạc vừa đau lòng nhìn hắn, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Phương Diệc Nhiên cắn răng nghiêng đầu không nhìn tới dáng vẻ của nàng: "Ngươi là Ma tộc!"
Mới vừa rồi, mình lại có thể định cả đời với một thiếu nữ Ma tộc! Quả thật không thể tha thứ!
Hắn giùng giằng muốn đứng dậy, lại bị Bạch Dao vung tay lên, một luồng hắc khí nhàn nhạt vọt vào thân thể hắn, hắn lập tức mất đi năng lực hành động.
Bạch Dao bĩu môi nói: "Trúng Khôi Lỗi Thuật của Ma tộc ta, ngươi đừng nghĩ lại tránh ra, trừ phi tu vi của ngươi cao hơn ta." Nàng lại gần hắn hung hăng chụt một cái: "Ngươi liền thanh thản ổn định ở chỗ này dưỡng thương, dưỡng thật tốt chờ làm trượng phụ của Bạch Dao ta....."
"Đừng mơ tưởng!" Phương Diệc Nhiên nổi giận đến cùng, ngang ngược ngắt lời nàng, nhắm mắt lại không nhìn tới nàng, tự nhiên không nhìn thấy đáy mắt nàng lóe lên bi thương.
Chỉ là trong nháy mắt, nàng lại rực rỡ cười một tiếng: "Ngàn dặm nói cho ta biết từ trong thoại bản ở Nhân giới, đã là tình tiết có anh hùng cứu mỹ, mỹ nhân cũng sẽ lấy thân báo đáp làm thành báo ân cứu mạng. Hôm nay, quan hệ ta ngươi là cứu và được cứu bất đồng với thoại bản, nhưng cũng là kết quả cuối cùng. Vừa là ta cứu ngươi, ngươi lấy thân báo đáp ta, duyên định tam sinh* ta không cầu, ta chỉ muốn định cả đời ngươi!"
Duyên định tam sinh*: duyên ba đời.
Không biết là tức giận hay là cái khác, tuấn nhan* của Phương Diệc Nhiên lúc thì trắng lúc thì đỏ, Bạch Dao nhìn vui mừng, thuận tay sờ dưới cằm của hắn, mang theo vẻ mặt thỏa mãn rời đi.
Tuấn nhan*: dung mạo tuấn tú.
"Ta đi tìm chút Linh Dược, như vậy thương thế của ngươi nhanh tốt lên."
Giọng nói vui mừng dần dần biến mất, thân thể của Phương Diệc Nhiên không thể động, nằm thẫn thờ, nhìn xuyên qua màn che mỏng như lạu, mất hồn nhìn đỉnh đầu điêu khắc quỷ Dạ Xoa, trong đầu hiện lên từng hình ảnh Bạch Dao linh động nở nụ cười với ánh mắt sạch sẽ khác thường, còn có......
Một bên mặt như cũ vẫn còn lưu lại dư hương ôn nhu bá đạo vừa hôn!
Một lòng, trong lúc vô tình trầm luân.
***
Trong ánh trăng mờ, Thiên Âm nhận thấy được một tầm mắt, xương cốt lạnh lẽo liền đánh úp lên thân thể.
Nàng chợt mở mắt ra, nhảy lên, lập tức mờ mịt.
Cánh rừng tối tăm rậm rạp, không khí vẩn đục mùi hôi, các loại âm thanh kỳ quái nhưng lại làm kẻ khác sợ hãi từ bốn phương tám hướng truyền đến, bầu trời một vòng Hồng Nguyệt* giống như bị máu nhuộm, liền ánh sáng đều mang mùi tanh hôi.
Hồng Nguyệt*: trăng đỏ.
Thiên Âm đang lúc mờ mịt hồi hồn, mặc cho nàng hồi tưởng thế nào, cũng không nhớ làm sao mình có từ trong đại điện kia đi tới nơi xem ra tràn ngập nguy hiểm trong cánh rừng này.
Càng làm cho trong lòng nàng phát run, là quái vật rắn ba đầu có hoa văn hỗn hợp ở bên ngoài mấy chục thước. Cả người nó tho hơn so thùng nước, nhìn thân thể vòng tại trên đất giống như tòa núi cao, phần đuôi kéo sau người bị một đôi cánh cản trở, không biết nó dài bao nhiêu.
Hai cánh nó chậm rãi vỗ, cho dù là động tác thật nhỏ như thế, cũng làm phía sau nó nổi lên gió lốc nước xoáy không nhỏ.
Ba đôi mắt trên ba cái đầu đã đỏ bừng trợn tròn nhìn chằm chằm nàng, lưỡi rắn lúc phun ra mang theo tiên dịch trong suốt lại tanh hôi đi ra ngoài, nhìn ra, nó nghiễm nhiên sắp lấy nàng làm thành một món ăn ngon.
Thiên Âm sững sờ nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, nghĩ đến đã từng thấy trong 《 Dị thú chí 》 ghi lại về thú dữ Cửu Anh*, trước mặt này dù không có chín cái đầu, nhưng ngoại hình lại rất giống với Cửu Anh.
Dị thú: " Cửu Anh "*: bắc phương có một con sông lớn, nước sâu ngàn trượng, sóng mãnh liệt, người ta gọi là hung nước. Hung trong nước có một con Cửu Đầu Quái vật, tên là Cửu Anh, vừa có thể phun nước, vừa có thể phun lửa. Mười ngày cũng ra lúc, hung Thủy dã sôi sùng sục, Cửu Anh ngại trong nước quá nóng, liền nhảy lên bờ, biết người liền ăn, ăn thời điểm, phải có 9 dạng thực phẩm đồng thời cung nó ăn, vì vậy trở thành Hậu Nghệ thứ 3 cái chém chết mục tiêu.
Nàng đè xuống tiếng thét chói tai trong cổ họng, chậm rãi đứng dậy, chống đỡ bắp chân run rẩy, lui về phía sau một chút, vẻ mặt của quái vật nhìn nàng, nàng xoay người nhanh chóng chạy trốn, giọng khàn giọng bi thiết: "A a a!! Cứu mạng——!!"
Nàng thét lên một tiếng đưa tới thú rống trong tám phương, ngay lập tức trong đất trời chỉ nghe tiếng hô kỳ quái, chấn thiên liệt địa.
Sau lưng một tiếng kêu rống của quái vật đầu rắn như trẻ con khóc, mở ra hai cánh sau lưng đuổi theo Thiên Âm, trong miệng thỉnh thoảng phun ra lửa mạnh chói chang, khi thì lửa lớn mãnh liệt, hai cánh vỗ vỗ, ở phía sau cuồn cuộn nổi lên từng trận gió lớn.
Một trận không gian dao động, thân hình Tru Tiên chậm rãi hiện ra, mới vừa rồi một người một thú dừng lại vị trí này, nhìn gió lốc cuồn cuộn này, hắn lẩm bẩm nói: "Thú dữ hậu duệ Cửu Anh, Tiểu Ma Đầu bản thân ngươi cầu xin nhiều phúc, thể chất của người này ở thú dữ trong rừng, cùng với thần dược Bất Tử bình thường làm những súc sinh này thèm thuồng."
Nàng chết ở chỗ này, hắn chỉ cần nói cho người khác biết nàng chạy loạn khiến cho bị thú dữ gặm nuốt, lời nói như vậy, cho dù Chủ Thượng muốn trừng trị hắn, cũng mất lý do.
Hắn lại tính toán như thế, giẫm ở cành khô lá mục nát bước từng bước về phía Thiên Âm trốn chạy đi.