*Thiên thê: thang trời, cầu thang cao
“Giờ Dậu chưa lên tới nơi, cũng không cần nghĩ tới chuyện bái ta làm thầy!” Thanh âm lạnh lùng truyền đến, Hoa Tiểu Nhã vừa nghe đã biết chính là Bạch Trì Hữu kia! Hắn vậy mà quăng mình xuống! Thật đáng hận!
Hoa Tiểu Nhã hừ lạnh, “Không phải chỉ leo núi thôi sao! Ta đây leo núi rất lợi hại! Ngươi cũng đừng xem nhẹ ta!” Nói xong, xắn tay áo, hướng bậc thang phía trước đi tới ——
“Chủ nhân, nàng chỉ là một cô nương yểu điệu, có thể leo lên thiên thê không?” Lão quy cuối cùng không đành lòng, thanh âm run rẩy hỏi.
“Rèn giũa tính tình của nàng cũng tốt. Cũng coi như trừng phạt đi.” Bạch Trì Hữu lắc đầu một cái.
“Ngã chết nàng mất! Vì sao chủ nhân vẫn muốn thu nhận nàng ——” Một giọng nam khàn khàn của Vũ Phượng phát ra, nghĩ đến nữ nhân này mới vừa rồi nói cái mông mình xấu xí, hắn liền phát hỏa! Vốn không biết vì sao, nhìn thấy nàng, hắn không kìm được trở nên vui vẻ, kết quả, hừ!
“Ta đã nhận lời Tịch lão đầu! Phải chiếu cố nàng một thời gian!” Bạch Trì Hữu nói xong, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không nhìn nàng nữa, bay thẳng lên núi ——
……
Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn xa xăm thiên thê giữa tầng mây, nàng đã leo hơn trăm bậc! Nhưng đã sớm vô cùng mệt mỏi, hơn nữa quan trọng là, nàng sắp chết đói rồi! Nàng tính toán một chút, ít nhất nàng đã hơn mười canh giờ chưa ăn gì! Đáng thương a, thật thảm thương a! Cũng thật phẫn nộ!
Vuốt vuốt cái bụng xẹp lép, cùng hai chân như nhũn ra kia, nàng lắc đầu một cái. Mình còn chưa tới nơi!
Nhớ ngày đó lúc nàng ra tay giúp Lạc, không phải còn liều mạng hơn sao? Chỉ vì một câu khích lệ, một khắc dịu dàng!
Quả nhiên tính cách của mình giống như lời Lạc nói, không có mục tiêu thì chưa có động lực.
Bây giờ chẳng có mục tiêu gì cả! Dĩ nhiên nàng sẽ không tiếp tục phấn đấu ——
Nàng kiên cường đứng lên, giống như Tiểu Cường ngang ngược đánh không chết.
Ủ rũ đứng lên, nàng chỉ là A Đấu một không đỡ nổi!
*A Đấu: con của Lưu Bị thời Tam Quốc, ví với kẻ bất tài.
“Đi thôi, biết đâu trên đó có một đống lớn thịt giò heo nướng đó!” Hoa Tiểu Nhã tự an ủi, càng muốn ăn, nước miếng càng nhiều, đôi chân kia bước lại càng nặng nề ——
Nhìn núi kia một tầng lại một tầng, nàng cũng cảm giác đầu choáng mắt hoa!
Mắt thấy đỉnh của ngọn núi thứ nhất phải leo lên đã đến rồi, trong mắt Hoa Tiểu Nhã rốt cục ánh lên hi vọng ——
Hi vọng sáng lấp lánh!
Vậy mà, lấy hết sức lực bò lên đến ngọn núi đầu tiên, nhìn thiên thê tiếp theo, nàng cơ hồ lại tuyệt vọng ——
Mình vậy mà mới leo lên chưa tới một phần ba a!
Cái tên sư phụ tương lai phúc hắc đó, vậy mà giày vò một nữ nhân đói bụng, đáng hận, đáng xấu hổ!
Nam nhân, quả nhiên không có kẻ nào tốt!
Kéo góc y phục của mình, chậm rãi hướng ngọn núi thứ hai leo lên ——
Mới đi được mấy bước, nàng liền dừng lại!
Chuyện gì xảy ra? Một loại hàn khí từ lòng bàn chân dần dần theo người chạy đến khắp cơ thể ——
Lạnh, rét ——
Hoa Tiểu Nhã không tự chủ sợ run cả người, ngọn núi này, có vấn đề! Không phải là tên nam nhân biến thái đó cố ý chỉnh mình chứ!
” Bạch Trì Hữu, ngươi là bạch si —————————— ngươi thật là tên đại bạch si ——”
Chẳng trách lại lấy cái tên này!
*Bạch Trì /bái chí/ trong tên của Bạch Trì Hữu đọc gần giống với “bạch si” /báichī/ nghĩa là ngu ngốc, kẻ ngốc…
Kêu gào khản cổ, cảm giác khí lực khôi phục lại chút, Hoa Tiểu Nhã lúc này mới tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
“Chủ nhân, có phải giúp nàng không?” Vũ Phượng vẫy vẫy đôi cánh, hỏi giống như có chút thừa thãi.
“Ta thấy khí lực của nàng không còn nhiều, đi thôi.”
Bạch Trì Hữu lắc đầu một cái, phi thân tới ——
Hoa Tiểu Nhã lạnh, dường như đôi chân cũng cứng đờ mất rồi. Cứng ngắc, không thể gấp duỗi, không còn cảm giác ——
Hoa Tiểu Nhã ha hả cười một tiếng, mình chết lại còn sống, sống lại rồi còn bị chết cóng sao?