Sư Phụ Như Phu

Chương 155




“Anh nhìn kìa, Huy Huy và Nhã Nhã hình như chơi rất hợp nhau.” Lâm Thanh Hiểu trong khoảng thời gian này biết Hoa Tiểu Nhã không phải con gái anh, mà thật ra là đồ đệ, có chút giật mình, nhưng đây là chuyện riêng của người ta, hơn nữa Bạch Trì Hữu vốn như vậy, cô cũng không tiện hỏi, chỉ có thể giấu nghi hoặc trong lòng, coi đó là con gái nuôi của anh.

Mà trong mắt hắn, chỉ khi nhìn cô bé Hoa Tiểu Nhã kia mới ánh lên tia sáng.

“Ừm.” Bạch Trì Hữu gật đầu, “Trẻ con mà.”

“Anh xem, bọn chúng nhìn thật xứng đôi!” tìm đề tài để phá vỡ sự im lặng, che miệng cười một tiếng, “Đây nếu là cổ đại sẽ là thanh mai trúc mã, có thể hứa hôn, như vậy, sau này tôi và anh cũng là người một nhà rồi.”

Đôi mắt Bạch Trì Hữu hơi lạnh đi.

Dường như cảm giác hắn không vui, Lâm Thanh Hiểu vội vàng nói sang chuyện khác, “Tôi thấy Nhã Nhã rất thích món sườn xào chua ngọt tôi làm, lát nữa tôi xuống bếp làm cho tụi nhỏ vài món ăn.”

Bạch Trì Hữu lúc này cuối cùng cũng gật đầu.

Không sai, nha đầu kia bây giờ chẳng những thích chơi, mà còn là một con mèo tham ăn, thích ăn đủ mọi thứ.

Hơn nữa món sườn xào chua ngọt này nàng cực kỳ thích, mà Lâm Thanh Hiểu lại làm rất ngon, cho nên vừa khéo có thể mua chuộc đứa trẻ Hoa Tiểu Nhã này!

Lâm Thanh Hiểu dùng chiêu này rất tốt, bởi cô hiểu, Bạch Trì Hữu quan tâm đến Hoa Tiểu Nhã.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Hiểu dường như dẫn con trai tới lúc sáng sớm, chiều tối mới về, cho nên một ngày ba bữa hầu như đều ăn ở đây, mà Lâm Thanh Hiểu cũng thường xuyên xuống bếp.

Cô vốn có một người bạn trai, nhưng người bạn trai này đã ra nước ngoài không trở về nữa, còn cô, chỉ có thể một mình sinh con, cũng tự mình nuôi dưỡng. Lần này, cô gặp được một người giống mình, một người đàn ông một mình nuôi trẻ nhỏ.

Bạch Trì Hữu rất muốn nói, tìm người tốt mà lấy đi cho rồi.

Nhưng hình như người ta rất lãnh đạm à nha!

“Anh trông chúng một chút nhé, tôi đi làm bữa tối.” Lâm Thanh Hiểu đứng lên, đi về phía phòng bếp.

Bạch Trì Hữu nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, lại bắt đầu nhìn hai đứa bé.

Giờ phúc này, hai đứa bé đang chơi trò gia đình, chia đất, phân nhà.

“Sau này, cậu là mẹ, tớ là ba.”

Hoa Tiểu Nhã vội vàng vỗ tay, “Tốt quá tốt quá, tớ sẽ làm mẹ…”

Bạch Trì Hữu nhíu mày, rồi sau đó lại than thở, thở ra một hơi.

Hắn cảm thấy giống như đang bị lăng trì vậy, hi vọng hắn có thể nghĩ cách đưa Hoa Tiểu Nhã đi trở về thật nhanh, không biết tại sao, hắn rất lo lắng cho hồ tộc.

Hoa Tiểu Nhã đi nhà trẻ, Huy Huy cũng đi nhà trẻ.

Hai đứa thường xuyên nắm tay cùng đi.

Còn Bạch Trì Hữu mặc dù không thích ra ngoài, Lâm Thanh Hiểu lại mấy lần nói cô có thể giúp đưa chúng cùng đi, nhưng Bạch Trì Hữu vẫn kiên trì mỗi ngày cùng tới đưa Hoa Tiểu Nhã.

Người khác, hắn trước sau vẫn không thể yên tâm.

Nhưng nói như thế nào thì hắn cũng là đàn ông, cho nên Lâm Thanh Hiểu thường xuyên mua cho Hoa Tiểu Nhã váy xinh đẹp của bé gái, còn cả quần áo, giầy dép nữa. Vậy nên đồ Hoa Tiểu Nhã mặc cũng rất đẹp, rất thời thượng.

Cộng thêm gương mặt cực kỳ đáng yêu của Hoa Tiểu Nhã, đương nhiên khiến cho rất nhiều bạn nhỏ vô cùng yêu quý.

Mà Hoa Tiểu Nhã cũng không phải là tiểu bảo bảo suốt ngày quấn lấy sư phụ nghe kể chuyện xưa, mà là một đứa nhỏ đã có thể ngủ một mình.

Sau đó, Bạch Trì Hữu thở dài, nàng không lệ thuộc vào hắn, hơn nữa còn vì chơi với Huy Huy mà thường xuyên quên mất hắn.