Sư Phụ Như Phu

Chương 153




Bạch Trì Hữu sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của nàng, không hiểu sao lại mềm lòng.

“Dẫn bọn họ vào đi, đi chuẩn bị trà bánh.”

“Vâng, cậu chủ.” Mấy người giúp việc cúi đầu lui xuống.

Hắn vốn không muốn giao tiếp gì với người khác, nhưng nếu Nhã Nhã thích, vậy thì hắn sẽ cố gắng làm, bắt đầu dần dần tiếp nhận.

Người giúp việc bế Hoa Tiểu Nhã xuống rửa mặt thay quần áo…

Chỉ chốc lát, một người phụ nữ dẫn một bé trai, người phụ nữ cũng không lớn tuổi lắm, đứa bé trai cũng chỉ khoảng ba bốn tuổi.

Cô gái có một mái tóc dài, vẻ ngoài rất ưa nhìn, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Vóc người cao gầy, thoạt nhìn rất dịu dàng nữ tính.

“Xin chào, mời qua bên này …” Người giúp việc dẫn người phụ nữ và đứa trẻ tới trước mặt Bạch Trì Hữu. Giờ phút này Bạch Trì Hữu đang nhìn về Hoa Tiểu Nhã ở cửa, ánh mắt hắn tràn đầy sự ôn nhu.

Lâm Thanh Hiểu vừa khéo nhìn nghiêng thấy dáng của Bạch Trì Hữu, anh mặc trang phục màu trắng rất thoải mái, thoạt nhìn có một sức hấp dẫn rất riêng.

Mặt đỏ lên, Lâm Thanh Hiểu kéo tay con trai Huy Huy của mình, lễ phép mở lời chào, “Xin chào anh, hôm nay chúng tôi vừa chuyển tới nhà bên cạnh, xin giúp đỡ nhiều hơn.”

Bạch Trì Hữu thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hiểu gật đầu, “Xin chào.”

Lâm Thanh Hiểu nhất thời ngây người, anh ấy, vẻ ngoài tuấn tú, nhưng quan trọng là khí chất trên người, thanh nhã thoát tục đến không ngờ.

Mặt đỏ lên, vội vàng kéo con của mình lại, “Huy Huy, mau gọi chú đi.”

Trên mặt Huy Huy mang nụ cười hồn nhiên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu, vừa quay đầu nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã đang mặc váy hoa ở cách đó không xa.

Hoa Tiểu Nhã giờ đây mặc T-shirt màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần lửng màu trắng, lúc này đang hé môi cười.

Bạch Trì Hữu kéo tay Hoa Tiểu Nhã qua, vuốt ve hai búi tóc nho nhỏ của nàng, “Lại đây, gặp dì và người bạn nhỏ này đi.”

Hoa Tiểu Nhã gật đầu, nhìn Huy Huy cười một tiếng, “Xin chào, tớ tên là Hoa Tiểu Nhã.”

Huy Huy rất vui vẻ, chỉ chốc lát, hai đứa bé đã rất tự nhiên chơi với nhau.

Nhìn Bạch Trì Hữu vẫn đang ngơ ngẩn nhìn chăm chú Hoa Tiểu Nhã, Lâm Thanh Hiểu cười một tiếng nói, “Xin hỏi, xưng hô với anh thế nào? Anh Hoa?” Vừa rồi cô nghe thấy Hoa Tiểu Nhã tự giới thiệu mình, phỏng đoán, trang phục của anh và Hoa Tiểu Nhã rất giống cha con, nhìn lại có dáng vẻ dịu dàng như nước. Tất nhiên, bọn họ hẳn là quan hệ cha và con gái. Chỉ có điều, một người đàn ông ôn hòa nhã nhặn như vậy, không biết cô gái như thế nào mới có thể xứng đôi, tất nhiên cũng phải là một cô gái vô cùng xinh đẹp hào phóng lại nữ tính rồi.

“Tôi họ Bạch.” Bạch Trì Hữu gật đầu, chỉ nhàn nhạt giải thích, ánh mắt vẫn không rời Hoa Tiểu Nhã giờ phút này đang nắm tay Huy Huy.

Thật ra, hai đứa bé dắt tay nhau chẳng có vấn đề gì, nhưng trong lòng hắn không biết tại sao lại cảm thấy không thoải mái, rất muốn kéo tay nàng ra, sau đó tách hai người ra. Đối với ý nghĩ bộc phát này của mình, chính hắn cũng không hiểu tại sao.

Người không phóng khoáng như vậy, hình như cũng không phải cá tính của hắn.

“Họ Bạch?” Lâm Thanh Hiểu nhíu mày, vậy cô bé vừa rồi sao lại giới thiệu mình là họ Hoa nhỉ? Chẳng lẽ là lấy họ của mẹ cô bé? Mặc dù khá là hiếm gặp, nhưng cũng không phải không thể. Nghĩ đến đây trán giãn ra, khóe môi lộ ra nụ cười cao nhã, “Con gái của anh Bạch thật là đáng yêu. Huy Huy nhà tôi từ nhỏ đã cô đơn, hôm nay có một bạn chơi, tôi nghĩ nó cũng sẽ rất vui. Hy vọng sau này anh Bạch đừng ngại chúng ta thường xuyên qua lại.”