Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 924: C924: Sống không bằng chết thế nào




Một thành viên trong tộc Bất Tử quay đầu lại nói: “Công tước đại nhân, loài người này quá mạnh, tôi sợ.”

“Bốp!

“Mày sợ con khỉ!” Adams tát một phát, lớn tiếng mắng: “Tộc Bất Tử chúng ta là sinh vật mạnh nhất trên đời, mà hắn chỉ là một con người hèn mọn.”

Thành viên tộc Bất Tử kia cảm thấy rất tủi thân. “Ông không sợ, vậy bản thân ông sao không lên?” Lý Trạch Vũ hài hước hỏi.

Vừa nói xong, tất cả thành viên tộc Bất Tử đều nhìn về phía Adams, trong mắt lộ ra vẻ thắc mắc.

Giống như đang nói: “Người ta nói không sai, nếu ông không sợ, vậy sao ông không lên?”

Adams đỏ mặt, hiển nhiên là bị chọc tức.

Một chiêu của Lý Trạch Vũ đã xử lý năm sáu thuộc hạ của ông ta, đủ để chứng minh không thể khinh thường thực lực của đối phương.

Cho nên ông ta muốn thuộc hạ còn lại đi thăm dò thật giả.

Nhưng bây giờ nếu như ông ta còn không ra tay thì còn có uy tín gì trước mặt thuộc hạ?

“Quân Đế, mày muốn chết.”

“va...” Adams không dám khinh thường, ông ta lập tức tiến vào trạng thái cuồng hóa, đồng thờ lấy chai máu mang theo người mở ra uống cạn.


Máu mới, có thể khiến thân thể tộc Bật Tử khích hoạt sức mạnh lớn hơn.

“Vùi" Adams dẫn đầu tấn công trước.

Thành viên tộc Bất Tử còn lại biết không cần bọn họ ra tay nên đều thở phào. nhẹ nhõm.

“Các anh cảm thấy loài người kia sẽ là đối thủ của công tước đại nhân chứ?”

“Khó mà nói, tên kia là loài người mạnh nhất tôi từng gặp cho tới nay, mẹ nó quá khủng bố.” Mấy người châu đầu ghé tai.

Một người phụ nữ có vẻ tin tưởng tuyệt đối Adams, cô ta tự tin nói: “Yên tâm, nhiều nhất hai phút, công tước đại nhân sẽ xử lý tên cuồng vọng kia.”

“Âm!” Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ vọt lên đá bay Adams ra xa mấy mét.

Người phụ nữ kia giống như bị người ta vả mặt trong vô hình, không vang nhưng lại rất đau.

“Hình như công tước đại nhân không được, tôi thấy chúng ta vẫn nên chuẩn bị chạy trốn đi.”

“Có lý, nếu công tước đại nhân cũng ngỏm, cũng không ai phạt chúng ta nữa.” “Các anh xem, loại người người kia đang vả mặt công tước đại nhân.” Trên sân.

“Bốp bốp bốp." Lý Trạch Vũ kéo Adams đến trước mặt, tay kia liên tục tát vào. mặt Adams.


Adams chỉ cảm thấy trên đầu mọc sao, không phân rõ phương hướng.

“Âm!” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ đổi bàn tay thành nắm đấm, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, hai cái răng nanh trong miệng Adams đã bị đấm gãy.

“A... Bọn bây nhanh lên, nhanh lên.” Adams đau đớn cầu cứu thuộc hạ. Nhưng mà không ai quan tâm ông ta.

Dù sao một công tước như ông đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, những tép riu như chúng tôi có đi cũng chỉ là tặng đầu người mà thôi.

“Vừa nấy không phải ông bảo để cho ông đây sống không bằng chết à?” “Bốp!"

“Sống không bằng chết thế nào?”

“AI” Mỗi lần hỏi một câu Lý Trạch Vũ sẽ tát một phát vào mặt Adams. “Ui... Quân Đế, tao muốn mày chết.”

“Bốp!”

“Tao muốn giết mày...”

“Bốp bốp bốp!”

“Á... Tha... Tha cho tao đi.” Lúc trước phách lối bao nhiêu, bây giờ thì nhếch nhác bấy nhiêu, Adams lúc này so với lúc trước quả thật giống như hai người.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấu, thành viên tộc Bất Tử ở đây đánh chết cũng không tin nổi, tên bị đánh thành đầu heo kia sẽ là công tước đại nhân của bọn họ.

“Chắc hẳn cho tới giờ ông chưa từng thấy mặt trời mọc nhỉ, lát nữa tôi sẽ đưa ông đi thưởng thức, đúng lúc tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ tan thành tro bụi.”

Mắt thấy dáng vẻ Lý Trạch Vũ không giống nói đùa, Adams sợ đến tê cả da đầu.

“Quân Đế, tên ác ma nhà mày, mày mày mày... Sau khi chết mày chờ xuống địa ngục đi.”