Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 677: C677: Thằng nhóc thối




Lý Trạch Vũ nhanh chóng cởi lớp quần áo bên ngoài xuống, bên trong là một bộ quân phục. Sau đó hắn lấy một chiếc mũ quân đội đội lên đầu như có ảo thuật.

“Có người lẻn vào, mau tới đây...”

Sau đó Lý Trạch Vũ sử dụng tiếng quốc tế lo to, binh lính tuần tra khắp bốn phía lập tức lao lên trước.

“Thằng nhóc thối, con dám bẫy vi sư!”

Bấy giờ hoà thượng Nhất Trinh mới hiểu tại sao “đồ nhi tốt” lại nói sẽ có người đuổi giết mình!

“Đứng lại, đừng chạy!”

“Mau giơ tay chịu trói đi, nếu không chúng tôi sẽ bắn...”

Bọn lính vừa đuổi theo vừa la hét.

Với tốc độ của hoà thượng Nhất Trinh, việc cắt đuôi mấy tên binh lính này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng ông biết Lý Trạch Vũ muốn ông đánh lạc hướng

chú ý của đám binh lính nên cũng không dám chạy quá nhanh.


Không lâu sau, càng nhiều binh lính vây xung quanh, bên trong cung điện Buckingham loạn như cào cào.

Lý Trạch Vũ tranh thủ lúc hỗn loạn đã cải trang, giả dạng thành binh lính rồi lấy một phần bản đồ ra xem, đi tới gần văn phòng chủ tịch nước Anh.

Mặc dù Lang Vương đã hứa là sẽ tìm người giúp, nhưng hắn không muốn đặt hết hy vọng vào người khác. Hơn nữa hắn có thể chắc chắn rằng văn phòng chủ tịch nước có thể tìm ra cơ mật này!

Có điều... Lý Trạch Vũ cũng biết là cung Buckingham canh phòng rất nghiêm ngặt, mặc dù hắn có thành công lẻn vào văn phòng chủ tịch nước thì cũng có khả năng bị người khác phát hiện, hoàn toàn không có thời gian đi tìm tư liệu.

Vì thế nên hắn đã lừa hoà thượng Nhất Trinh tới đây! Với thực lực của lão hoà thượng ấy thì dù cung điện Buckingham có cao thủ cũng không cần lo lắng, hắn có thể yên tâm tìm tư liệu.

“Kẻ nào?” Hai gã binh lính đã phát hiện ra Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh, đồng thời lợi dụng bóng đêm để che giấu ngoại hình của mình, đi về phía hai gã binh lính.

Không lâu sau, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

Khi binh lính phát hiện đối có khuôn mặt của người phương Đông, họ lập tức nhận ra có gì đó không đúng! Nhưng tiếc là đã muộn...

Cơ thể Lý Trạch Vũ chợt loé sáng trước mặt hai người, sau đó hai tay hắn cùng biến hoá thành đao, chém hai người kia bất tỉnh nhân sự.

Lý Trạch Vũ ném thi thể hai gã binh linh vào trong bụi cỏ, sau đó tăng tốc bay vút về phía văn phòng chủ tịch nước.


Bởi vì bên phía kia đã có hoà thượng Nhất Trinh đánh lạc sự chú ý của đám binh lính canh gác nên Lý Trạch Vũ bên này lẻn vào chính điện rất thuận lợi, hơn

nữa còn tìm được văn phòng chủ tịch nước.

Lý Trạch Vũ cởi balo sau lưng xuống, sau đó lấy một chiếc máy tính bảng ra, bắt đầu phá cửa văn phòng.

Chỉ vỏn vẹn ba mươi giây, cửa văn phòng được mở thành công. Lý Trạch Vũ nhanh chóng đi vào, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Hả?

Đèn trong văn phòng vẫn chưa tắt!

Lý Trạch Vũ liếc ngang liếc dọc một lượt, hắn lập tức đưa ra kết luận rằng bên trong có người, vì thế hắn vội trốn sau tấm rèm.

“Cộp cộp!” Đây là tiếng giày cao gót.

Chẳng lẽ buổi tối chủ tịch nước Anh không tan làm lại đi vui vẻ với thư ký của mình trong văn phòng ư?

Nghĩ đến đây, Lý Trạch Vũ khế vén tấm rèm để lộ khóe mắt, một cô gái lọt vào †ầm ngắm của hắn.

Cô gái nọ mặc đồng phục OL màu đen, chân đi đôi giày cao gót cao ít nhất mười centimet.

Cỡ 36D, ồ không... Chắc 36E!

Lý Trạch Vũ than thầm trong lòng, phụ nữ phương Tây thường có lợi thế về hình dáng cơ thể hơn phụ nữ phương Đông!

Lý Trạch Vũ từ từ nhìn lên trên, cô gái nọ đeo một cặp kính không gọng trước. đôi mắt to, sống mũi cao mảnh, môi đỏ cùng với hàm răng trắng tinh, mái tóc màu nâu dài gợn sóng.

Một vẻ đẹp tinh tế nhưng không quá kiêu kỳ, quyến rũ mà không yêu nghiệt. Đúng là báu vật nhân gian!