Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 668: C668: Đây chính là bữa ăn ông ta muốn ăn




Vì che giấu sự xấu hổ trong lòng, U Linh làm sạch cuống họng: “Bản đế biết

thực lực Quân Đế rất mạnh, nhưng bản đế tuyệt đối sẽ không sợ hắn, bản đế chỉ không thích làm chuyện không nắm chắc.”

Peres nhún vai nói: “Không phải rất nhiều người đều từng phỏng đoán thực lực của Quân Đế à? Chắc hẳn chỉ ở cảnh giới Chiến Hoàng.”

Cảnh giới Chiến Hoàng? U Linh khinh thường nói: “Thực lực của Long Đế đã là đỉnh phong cảnh giới

Chiến Hoàng, chỉ cần một bước là có thể tiến vào cảnh giới Chiến Hoàng, ông cảm thấy thực lực Quân Đế sẽ chỉ có cảnh giới Chiến Hoàng à?”

“Vậy ông còn tới hỏi tôi?” Peres giống như nhìn kẻ ngốc. “Rầm!”

U Linh nện một quyền vào bảo tọa, vẻ mặt đầy tức giận nói: “Peres, ông đang gây hấn với bản đế à?”

“Tôi không có ý này.” Peres không kiêu ngạo không tự tỉ nói: “Có điều nếu ông nhất định phải cho rằng như vậy, vậy tôi cũng không có cách nào.

Nghe vậy, sắc mặt U Linh càng ngày càng khó coi.


Có lẽ là không ngờ lại kích thích vị đại đế này, Peres khẽ cười nói: “Quân Đế có thể giết chết Long Đế chỉ có hai loại khả năng.”

“Hai khả năng nào?” U Linh gần như buột miệng nói. Peres dựng thẳng một ngón tay lên: “Quân Đế mạnh hơn Long Đế, cho nên ông ta bị hắn chém chết, bởi vậy có thể nói rõ Quân Đế đã có thực lực cảnh giới

Chiến Thánh.”

Nói đến đây hắn ta dựng thẳng ngón tay thứ hai: “Còn một loại khả năng, thực lực Quân Đế không bằng Long Đế, là thông qua mưu kết xử lý Long Đế.”

Mưu kế?

Hai mắt U Linh lập tức tỏa sáng, thầm tự trách mình sao không nghĩ tới cái này.

Tuổi Quân Đế còn đó, cho dù thiên phú của hắn cao hơn cũng không thể đạt tới thực lực cảnh giới Chiến Thánh, dùng âm mưu quỷ kế xử lý Long Đế có thể hiểu.

Nghĩ đến đây, cả người U Linh trở nên nhẹ nhõm, trong lòng cũng không còn nặng nề nữa.

Có điều gã vẫn hỏi: “Peres, ông từng đánh với Quân Đế, theo ý ông thực lực của hắn và bản đế, ai mạnh ai yếu?”

“Quân Đế mạnh hơn.” Peres không hề suy nghĩ mà đáp lại.

U Linh lại nhíu mày: “Tôi nhớ ông đã có thực lực cảnh giới Chiến Hoàn, đúng không?”

“Phải.” Peres khẽ gật đầu, rộng rãi thừa nhận: “Đáng tiếc năm đó tôi không chống nổi một chiêu trong tay Quân Đế.”

Cái gì? Hơi thơ U Linh lập tức dồn dập.

Cường giả cảnh giới Chiến Hoàng vậy mà không địch lại một chiêu của Quân Đế.

Gã nhìn chằm chằm Peres, giống như muốn nhìn thấu đối phương có nói dối không.


“Thật ra tôi có thể kết luận Quân Đế vốn có thực lực cảnh giới Chiến Thánh.” Peres giống như tạt một chậu nước lạnh lên đầu U Linh.

“U Linh, không phải ông sợ chứ?” Peres không đau không ngứa hỏi một câu.

U Linh cười lạnh: “Vừa nấy bản đế đã nói trên đời này không ai có thể khiến bản đế sợ.”

“À được.” Peres đứng dậy gật đầu ra hiệu: “Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.”

U Linh hào phóng làm một động tác “mời”.

“Chúc ông may mắn” Trước khi đi Peres mỉm cười, để lại một lời chúc phúc. Sắc mặt U Linh âm u, đưa mắt nhìn bóng hình đối phương biến mất.

“Âm” Cái bàn trước mặt bị gã đá ngã lăn quay.

“Bản đế chắc chắn sẽ khiến mọi người biết trong bốn đế bản đế mới là mạnh nhất.”

Ánh mắt U Linh kiên định lạ thường.

Lang Nha điện nằm ở cảnh nội thành phố Derland của nước Anh.


Thân làm Lang Vương chúa tể, ông ta mặc áo sát nách, trước ngực có một chùm lông màu vàng vô cùng khiến người khác chú ý, vóc dáng cao gần hai mét,

trọng lượng cơ thể cũng gần 100kg.

Mười mấy đĩa thịt thăn bít tết bày trước mặt ông ta, còn có hai chai rượu vang đỏ thượng đẳng.

Đây chính là bữa ăn ông ta muốn ăn.

“Lang Vương, đã lâu không gặp.”

Bỗng nhiên một giọng nói trêu tức vang lên trong đại điện.

Trong đại điện chẳng biết từ lúc nào có thêm một thanh niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sa lông, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá.

Ngước mắt nhìn lên, con ngươi Lang Vương lập tức híp lại thành hình cây. kim.

“Quân Đế, vậy mà là cậu...”