Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 639: C639: Một tháng được chứ




Đối mặt Triệu Như Mộng từng bước ép sát, Lý Trạch Vũ thật sự có hơi không chịu đựng nổi.

“Em cho anh thời gian chuẩn bị tâm lý, một tiếng thế nào?” “Đừng con mẹ nó nói đùa nữa, một tiếng sao đủ? Ít nhất một năm.”

Một năm? Triệu Như Mộng nhíu mày, lắc đầu nói: “Một năm quá lâu, nửa tháng thế nào?”

“Tôi không phải đang cò kè mặc cả với cô, ít nhất nửa năm” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ thành thật đáp lại.

Thời gian nửa năm đủ để hắn hoàn toàn tổn thương trái tim một người phụ nữ, cho dù Triệu Như Mộng bây giờ đến chết không đổi với hắn, đến lúc đó cũng sẽ không có thiện cảm nào với hắn nữa.

Đừng trách Lý Đại đương gia nhẫn tâm, đối mặt người phụ nữ toàn cơ bắp. này hắn cũng chỉ có thể chọn cách cực đoan nhất.

Dù sao dưa hái xanh có thể giải khát nhưng không ngọt.

“Một tháng được chứ?” Bỗng nhiên Triệu Như Mộng rơi nước mắt đầm đìa, dáng vẻ cầu xin.

Cái này...

Lý Trạch Vũ cắn răng nói: “Một tháng thì một tháng, đến lúc đó tôi chắc chắn lấy cô, cô đừng hối hận là được.”

Triệu Như Mộng vui vẻ ra mặt nói: “Em tuyệt đối sẽ không h:


Lý Trạch Vũ nhìn đồng hồ nói: “Trời tối rồi, không bằng đêm nay cô ở nhà tôi một đêm đi, ngày mai lại sớm về Tái Bắc.”

Triệu Như Mộng lắc đầu nói: “Không được, bây giờ anh đã không muốn động phòng, vậy em sẽ trở về chỗ mẹ em ăn tết.”

“Vậy tôi sai người tiễn cô.”

“Được.” Sau mười mấy phút, một chiếc máy bay trực thăng đậu ở nhà họ Lý. Lý Trạch Vũ tự mình mở cửa cabin ra cho Triệu Như Mộng.

“Anh bế em lên.”

“Được được được." Lý Trạch Vũ muốn nhanh chóng tiễn người phụ nữ dính người này đi, hai tay bé công chúa Triệu Như Mộng lên máy bay.

“Rầm!" Cửa cabin đóng lại.

Triệu Như Mộng từ trên cao nhìn xuống phất tay.

Lý Trạch Vũ miễn cưỡng nở nụ cười: “Bái bail”

Nói xong dẫn đầu rời đi trước. Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh. Nhìn bóng lưng Lý Trạch Vũ bên dưới, nụ cười trên mặt Triệu Như Mộng nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.

Bên kia, Lý Trạch Vũ ngồi trong sân hút thuốc.


“Vợ cậu đâu?” Giọng nói của Diệp Khinh Nhu yên lặng vang lên từ phía sau.

Lý Trạch Vũ quay đầu, chỉ đầu mình n‹ vấn đề, cô đừng cho là thật.”

Chỗ này của người phụ nữ kia có

“Tôi không nhìn thấy.”

Diệp Khinh Nhu che miệng cười: “Dáng vẻ người ta xinh đẹp như vậy, tính cách lại dịu dàng, ngay cả thời gian ăn tết quan trọng như vậy cũng ở cùng anh, đủ để chứng minh người ta thích anh bao nhiêu.”

“Thật sao?” Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “Người đẹp họ Diệp không phải cũng bầu bạn với tôi à, cô có phải cũng thích bản thiếu gia không?”

Có lẽ là vì uống rượu, lúc này Diệp Khinh Nhu có hơi xúc động hơn bình thường, cô ấy nghiêm túc nói: “Nếu như tôi thích cậu thật thì sao?”

Ách...

Lý Trạch Vũ vốn định trêu chọc vài câu, không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời cổ họng giống như bị nghẹn, không nói được chữ nào.

“Ha ha ha...” Diệp Khinh Nhu cười vang: “Tôi đùa anh đó, xem anh sợ kìa.” “Đúng là làm tôi giật cả mình.” Lý Trạch Vũ tỏ ra tiểu sinh hơi sợ hãi.

Hắn đương nhiên cảm nhận được tình cảm của Diệp Khinh Nhu với hắn, nhưng người phụ nữ này và Diệp Khuynh Thành cách nhau một thế hệ.

Cháu gái và cô út ở cùng nhau hình như không ổn lắm, cho nên hắn mới chọn giả ngốc.

“Tôi về trước đây." Diệp Khinh Nhu đứng dậy cáo từ.

Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu: “Tôi tiễn cô.”

“Được.” Diệp Khinh Nhu không từ chối.