Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 617: C617: Mang kiếm tới đây




Cao thủ của Vô Tình Thần cung vốn đã nhiều như mây, giờ lại có thêm cao thủ nước ngoài gia nhập, nên nhóm đạo sĩ Vân Trung mới chịu thương vong nặng nề như vậy.

Lúc này, số cường giả Võ Thánh cảnh còn khả năng chiến đấu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thánh ky sĩ thì nhiều hơn, khoảng hai nghìn người. Nhưng lần này, bên Vô Tình Thần cung lại phái tới hơn mấy chục nghìn binh mã, cường giả cũng nhiều không đếm xuể.

Trước khi quân đoàn Hổ Khiếu tới cứu viện, tất sẽ phải ác chiến thêm một hồi.

Lý Trạch Vũ thở dài, từ từ cởi áo khoác xuống.

Người ai quen hắn lâu rồi đều biết, đây là dấu hiệu cho thấy hắn muốn đích thân ra trận.

"Mang kiếm tới đây."

Hắn quát lớn một tiếng, Vật Tương Vong vội vàng đưa trường thiên kiếm qua.

Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân đỉnh tai nhức óc, quả nhiên, người của Vô Tình Thần cung vẫn còn đuổi theo họ.


Trong gió rét, Lý Trạch Vũ một người một kiếm một mình tiến lên, tựa như: Tuyệt Thế Võ Thần ngạo nghễ thiên hạ.

Lát sau, biển người đông nghịt lục tục dừng bước. Đứng ở phía trước nhât là một ông già chột mắt tóc tai bù xù, gương mặt khắc khổ.

"Thả người!" Ông già chỉ thốt ra hai chữ, nhưng giọng điệu lại vô cùng trịnh thượng, không cho phép làm trái.

"Ha~" Lý Trạch Vũ cười khẽ: "Ông đây không thả đấy, làm gì được ông nào?" "Chết!" Ông già chột mắt lại phun ra một chữ nữa.

"Ồ, ha ha ha ha.." Lý Trạch Vũ vuốt tóc, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

"Kengl"

Trường thiên kiếm ra khỏi vỏ, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bốn phía. "“Giết"

Lý Trạch Vũ dậm một chân xuống đất lấy đà, chủ động xung phong lao về phía kẻ thù.

"Giết!" Đại Hộ Pháp là người thứ hai xông lên, có vẻ đang sốt ruột lập công lắm rồi. “Vụt vụt vụt...

Lại thêm vài bóng người đồng loạt lao tới từ bốn phương tám hướng, mục tiêu chính là biển người đông nghịt kia.

Cẩu Phú Quý ngoái đầu lại, liếc nhìn thánh ky sĩ, lưu loát hô lớn bằng ngôn ngữ quốc tế: "Mẹ kiếp, đứng ngây ra đó làm gì, xông lên đi chứ...!"

Dứt lời, gã tức tốc rút thanh bảo đao bản thân đã tỉ mỉ chế tạo ra, anh dũng lao về phía quân thù.


"Phú Quý, đua xem ai giết nhiều người hơn không, ai thua thì tối nay phải khao người còn lại một chầu ở Thiên Đường Hạ Giới!"

"Vậy ông đây sẽ gọi mười cô gái trẻ trung xinh đẹp luôn!" Vật Tương Vong đã hạ quyết tâm rằng nếu lần này có thể sống sót trở về, nhất định phải phá cái thân "xử nam" này!

Mới qua mấy giây ngắn ngủn, Lý Trạch Vũ đã như hổ gặp bầy dê, một kiếm vung lên, vô số kiếm khí vô hình bay ra, chớp mắt đã chết bốn năm người.

Ông già chột mắt cau mày: "Bắt thằng quỷ nhỏ đó lại trước." "Rõ!" Hơn mười cường giả tức tốc nhận lệnh, bật người bao vây hắn.

Sau đó, ông già chột mắt vội nhìn về phía một người đàn ông đeo kiếm katana bên hông, nói: "Ông Getian, bảo người của ông ra tay luôn đi!"

"Hây!" Getian ngoái đầu, quét mắt nhìn mấy chục người mà mình mang tới, ra lệnh: "Ai giết nhiều kẻ địch nhất, đêm nay sẽ được thưởng cho mười em gái xinh đẹp như hoa."

“Tuân lệnh!"

"“Khà khà khà..."

Một đám võ giả Nhật Bản liếm môi, rồi lũ lượt rút thanh kiếm bên hông ra.


Mặt khác, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh mở miệng, hỏi: "Ông Bạch à, dũng sĩ Quyền Anh bọn tôi cũng đâu thua kém gì đám Nhật Bổn đó đâu, ông

có chắc là không cần bọn tôi giúp một tay không?”

"Thế phiền cậu Niel sai cấp dưới bắt tên nhãi ranh kia lại giùm tôi." Vừa nói, ông già chột mắt vừa chỉ tay về phía Lý Trạch Vũ ở xa xa.

"Không... Không thành vấn..." Chữ "đề" cuối cùng bỗng mắc nghẹn ngay cổ họng Niel, làm cách nào cũng không thốt ra nổi.

Ông già chột mắt nhướng mày: "Cậu Niel, cậu sao thế?"

Niel nuốt nước bọt, biến sắc bảo: "Xin lỗi ông Bạch, lần này dũng sĩ Quyền Anh bọn tôi không giúp được ông rồi!"

Hả?