Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 416: C416: Cái gì




“Lão Lý, lão Hoa tới rồi đây, để ông ấy kiểm tra thử cho ông cụ xem sao.”

Tô Cẩn Hoa vừa dứt lời, các bác sĩ lập tức tránh sang một bên, nhường chỗ cho danh y kiệt xuất Hoa Diệu Sinh tới khám cho Lý Viễn Sơn.

Qua một hồi lâu, Hoa Diệu Sinh khế lắc đầu thở dài: “Khát vọng sống của ông cụ không quá lớn, sợ là chịu không nổi...”

Khi tin Lý Trạch Vũ lìa đời được truyền ra ngoài, có người vui, cũng có người buồn.

Trong số những kẻ vui, ắt không thể thiếu Tê Đông Lâm. Sau một trận mây mưa thác loạn với hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, lão già đó như được hồi xuân lần hai, thoạt nhìn tươi tắn, rạng rỡ vô cùng.

“A Thọ, cậu nói xem có phải ông trời đang giúp tôi không?”

“Vương gia nói chí phải, thằng nhãi súc vật nhà họ Lý kia cứ thích hoành hành ngang ngược, chết là đáng.” A Thọ nịnh nọt nói.

“Ha ha ha...” Tê Đông Lâm cất tiếng cười lớn.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, A Thọ muốn đi nghe, lại bị Tê Đông Lâm ngăn cản: “Để tôi.”


Thật ra ông ta đã đoán được chủ nhân cuộc gọi này là ai rồi. Quả nhiên... “Chào ông Tề.” Giọng nói của Kawasaki Ichiryu vang lên.

“Ông Ichiryu, lần này cảm ơn ông nhiều.” Tê Đông Lâm vừa mở miệng lập tức nói lời cảm tạ, hơn nữa còn vô cùng chân thành.

Kawasaki Ichiryu cười khẽ: “Chuyện ông Tề nhờ, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi đó, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ với nhau.”

“Hợp tác vui vẻ.” Sau một hồi trầm ngâm, Tề Đông Lâm thốt ra bốn chữ. “Ha ha ha!” Kawasaki Ichiryu bật cười thành tiếng: “Chẳng bao lâu nữa đích thân tôi sẽ bay tới nước Hạ để gặp ông Tề, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc chỉ tiết.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

sau nhé.”

“Được thôi, cửa nhà họ Tề bọn tôi lúc nào cũng hoan nghênh ông Ichiryu cả.” Tê Đông Lâm cười đáp.

Hiện tại, ông ta còn muốn nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nhưng mắt ông †a vẫn còn minh mẫn lắm, ông ta biết bản thân không thể nào sống đến ngày con mình lớn khôn, cũng chẳng có năng lực lót đường cho đời sau.

Thế nên, tiền!

Chính là thứ tốt nhất để bảo đảm cho đời sau được sống hạnh phúc.

Cùng lúc này, ở Nhật Bản.

Sau khi cúp máy, nụ cười trên môi Kawasaki Ichiryu lập tức tắt ngúm, mắt nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lý Đại đương gia đang ngồi bên cạnh.

“Quân Đế, tôi đã làm theo lệnh của ngài rồi ạ!” “Tôi biết!”

Lý Trạch Vũ miệng ngậm điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Chỉ cần ông ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ không để ông chết.”


Các site khác đang và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.

Dù Kawasaki Ichiryu có sợ Lý Trạch Vũ không giữ chữ tín cũng chẳng ích lợi gì, bởi vì chỉ cần một suy nghĩ của người này là đủ quyết định ông ta sống hay chết. Trước mắt chỉ có thể cầu nguyện thầm trong lòng hắn là người giữ lời hứa mà thôi.

Kawasaki Ichiryu lui ra ngoài, Yoshikawa Tomirou và Ngân Hồ cùng tiến lại gần. Nhìn vẻ mặt nặng nề của hai người, Lý Trạch Vũ đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó không ổn.

“Hai chị em nhà họ Trần đau khổ tột độ, cả ngày nay không thèm đi làm, hai công chúa nhà họ Diệp cũng thế, nhốt mình trong phòng không thèm để ý tới ai.”

Nói đến đây, Ngân Hồ không kiềm được mà lườm Lý Trạch Vũ: “Quả nhiên, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu hồng nhan tri kỷ!”

Lý Trạch Vũ giật mình, hỏi lại: “Cô nói hai công chúa nhà họ Diệp? Ngoại trừ Diệp Khuynh Thành thì người còn lại là...”

“Diệp Khinh Nhu!” “Chậc...” Lý Trạch Vũ lập tức cứng họng, không biết trả lời thế nào.

Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại cũng rất dễ hiểu. Người đàn ông ưu †ú như hắn, làm gì có người phụ nữ nào kháng cự được mà không động lòng?

Đúng là gừng càng già càng cay, bà Lý và lão Lý hẳn đã sớm nhìn thấu chuyện này, thế nên sau khi tác hợp cho hắn và Diệp Khuynh Thành thôi còn chưa đủ, tới cả Diệp Khinh Nhu cũng gộp chung vào luôn.

“Có một tin xấu... Ngân Hồ tạm dừng vài giây, nặng nề nói: “Tình trạng sức khỏe của ông cố anh hình như không được lạc quan cho lắm.”


Cái gì?

Nghe vậy, mặt mày Lý Trạch Vũ lập tức biến sắc.

“Nghe bảo... ông cố anh chỉ còn gắng gượng được tối đa một tháng nữa.” “Phù!” Bấy giờ, Lý Trạch Vũ mới dám thở phào một tiếng.

Một tháng là đủ để ván cờ này tiến tới hồi kết rồi, với y thuật của hắn, tất nhiên có thể bảo đảm cho Lý Viễn Sơn chuyển nguy thành an.

“Đại đương gia, ngài có tình quay về thăm nhà không?” Yoshikawa Tomirou ngại ngùng hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, đáp: “Nếu chính phủ Nhật Bản đã có gan hãm hại tôi, vậy tôi cũng phải đáp lễ lại chứ.”

Dứt lời, hắn vỗ vai Yoshikawa Tomirou: “Tôi thấy để ông lên làm thủ tướng Nhật Bản cũng hợp lắm đấy.”

“Hả?!” Yoshikawa Tomirou ngẩn người, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng: “Cảm... cảm ơn Đại đương gia...”