Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 369: C369: Không có không có mà




Lý Trạch Vũ cầm ly trà lên uống một ngụm, rồi lại châm một điếu thuốc: "Cái gì nhỉ... Huân chương Tử Kinh đã chuẩn bị xong chưa?"

Hở?

Nghe thấy vậy, Tô Cẩn Hoa sững người, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ tên nhóc nhà

cậu... "Không sai..."

Lý Trạch Vũ cười khà khà: "Nếu không có gì bất ngờ, thì mười lăm tháng sau tôi sẽ nhổ tận gốc bọn Vu Giáo."

"Cậu chắc chắn, không đùa cợt đấy chứ?" Bỗng nhiên giọng Tô Cẩn Hoa cao vút lên.

Từ khi biết được những sắp xếp của Vu Giáo từ trong miệng Tần Chấn, lão đã mấy ngày liên tiếp ngủ không yên giấc rồi.

Bởi vì Vụ Giáo đào tạo ra rất nhiều tai mắt cài vào nhiều lĩnh vực, quan hệ trong đó cũng rất rối rắm phức tạp.

Đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ phải làm thật mạnh mẽ để khống chế đám người đó, nếu không, một khi cho đám người đó cơ hội phản công, thì thậm chí còn có khả năng làm lung lay nền tảng quốc gia!

"Tôi ăn no rửng mỡ đến nói đùa với ông hay sao?"


Nói xong Lý Trạch Vũ đứng dậy chuẩn bị nói lời từ biệt: "Ông cụ nhà tôi còn chờ tôi về nhà ăn tối, tôi đi trước đây."

Thế nhưng Tô Cẩn Hoa đã kéo hắn lại: "Thằng nhóc nhà cậu hãy giải thích rõ ràng cho tôi nghe đi."

"Giải thích gì cơ?"

Lý Trạch Vũ nhún vai nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, tháng sau sẽ nhổ tận gốc Vu Giáo, các ông chỉ cần chuẩn bị lễ trao thưởng cho tôi là được, à, đúng rồi, không cần phải long trọng quá, tôi là người thích khiêm tốn nha!"

Đưa mắt nhìn Lý Trạch Vũ rời đi, khóe miệng Tô Cẩn Hoa hơi co rút.

Sống hơn nữa đời người, ánh mắt nhìn người của lão rất chuẩn xác, nhưng người trẻ tuổi Lý Trạch Vũ này lão thật sự không thể nhìn thấu!

Mười mấy phút sau.

Lý Trạch Vũ vừa về đến cổng nhà, một chiếc xe thương vụ đã chậm rãi dừng lại bên cạnh hắn.

"Gạch!" "Anh rểt" Cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên thế mà lại là Trần Thanh Dao.

Tiếp đó là Trần Thanh Tuyết xuống xe, sau đó hai chị em đứng hai bên đỡ Trần Khánh An xuống.

"Sao mọi người lại tới đây?"

Khuôn mặt Lý Trạch Vũ viết đây dấu chấm hỏi.

Trần Khánh An cười nhạt nói: "Ông cụ đã nhắc đi nhắc lại với ông mấy lần muốn gặp con nhóc Thanh Tuyết, nhân lúc mấy hôm nay con nhóc không quá bận rộn, ông bèn đưa con bé tới đây."

A...

Lý Trạch Vũ ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhiệt tình chào hỏi: "Vâng, vào trong thôi."

"Hahaha, lão Trần ông đã đến rồi sao!" "Ai là cháu dâu tương lai của tôi thế?"

Lúc này Lý Định Quốc đích thân ra đón, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai chị em Lý Thanh Tuyết.


"Anh Lý khách sáo rồi."

Trần Khánh An nhìn hai cô cháu gái nói: "Còn không tự giới thiệu bản thân với ông Lý đi."

"À, vâng."

Lý Thanh Dao nhìn thấy Lý Định Quốc thường xuyên xuất hiện trên tỉ vi, vẻ mặt có chút căng thẳng nói: "Ông Lý, cháu là Trần Thanh Dao."

"Ông Lý, cháu là Trần Thanh Tuyết." Trần Thanh Tuyết lại khá bình tĩnh, tỏ ra khéo léo thoải mái. "Hai cô bé cũng thật là xinh đẹp."

Lý Định Quốc và Trần Khánh An ngầm hiểu ý nhau cười cười nói: "Mời vào trong, cha tôi chờ cũng đã lâu rồi."

Hai người sóng vai nhau đi vào phủ đệ trước.

Lý Trạch Vũ đến bên cạnh Trần Thanh Tuyết nói: "Chúng ta cũng vào thôi."

"Được."

Trần Thanh Tuyết mỉm cười.

Một lát sau, đoàn người đã đến phòng khách.

"Ồ, thằng nhóc kia cũng đã trở về rồi."


Lý Viễn Sơn thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện thì cũng cảm thấy bất ngờ.

Lý Trạch Vũ bước nhanh mấy bước đến bên cạnh Lý Viễn Sơn, nhỏ giọng nói: "Ông cụ Lý này, ông định làm gì đây? Không phải đã nói là cho cháu thời gian nửa năm rồi sao?"

Lý Viễn Sơn cười khà khà: "Ông còn chưa được nhìn thấy con bé Thanh Tuyết, nhìn trước thì có làm sao? Thằng nhóc nhà cháu không phục hay thế nào?"

"Không có không có mài!”

Lý Trạch Vũ nào dám không phục, hắn còn sống chưa đủ đâu.

"Hừ!"

Lý Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại đổi một khuôn mặt vui vẻ cười nói với Trần Thanh Tuyết, đang định lên tiếng thì lại nhìn thấy Trần Thanh Dao đang dứng bên cạnh, nhất thời sững sờ: "Tiểu Trần, hai cháu gái của cậu thế mà lại lớn lên giống hệt nhau."

Trần Khánh An mỉm cười trả lời: "Thưa ngài, trước đây tôi đã từng nói với ngài rồi, chúng là chị em sinh đôi."

"Trời ban sao đôi, song phúc cũng tới." Lý Viễn Sơn vô cùng vui vẻ.

"Nhóc con, phải cưới cả hai, nhất định phải cưới..."