Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 368: C368: Không sai




Hợp đồng có hai bản, hai bên A và B, mỗi bên giữ một bản. Đứng đầu võ lâm, lệnh khắp thiên hạ!

Bề ngoài Lý Trạch Vũ chẳng tỏ ra có cảm xúc gì, nhưng thật ra trong lòng lại có chút kích động.

Mà tâm trạng của chưởng môn các phái cũng không tệ, đặc biệt là sau khi Nhuyễn Cân Tán trên người được giải, Lý Trạch Vũ còn chuyển khoản cho mỗi người một tỉ ngay tại đó, khiến cho mọi người càng hăng hái.

"Lần này Vu Giáo có thể đối phó cùng lúc mười mấy môn phái chúng ta, như thế có thể thấy được thế lực của bọn chúng còn lớn mạnh hơn mười mấy năm về trước nhiều, không thể coi thường được."

"Không sai! Chúng ta phải chuẩn bị thật chu đáo!"

“Tôi đề nghị chúng ta lập tức lên đường trở về chỉnh đốn đội ngũ, sau đó chờ lệnh của Lý minh chủ..."

Chưởng môn các phái bàn tán sôi nổi.

Ngay sau đó chưởng môn Lệnh Hồ Bác của phái Hoa Sơn chắp tay hành lễ với Lý Trạch Vũ: "Lý minh chủ, ngài có quan hệ khá thân thiết với các quan lại, để giảm thiểu thương vong của chúng ta, có thể bảo bọn họ cử người tới hỗ trợ chúng ta hay không?”


Mọi người lập tức đồng ý với đề nghị này.

Mặc dù người trong võ lâm khinh thường sử dụng vũ khí nóng, nhưng nếu như dùng để đối phó với đám Vu Giáo tà môn ngoại đạo này, thì bọn họ sẵn lòng ủng hộ.

"Mọi người không cần lo lắng, tôi đã có kế hay rồi."

Vẻ mặt Lý Trạch Vũ tràn đầy tự tin: "Tôi đảm bảo, một tháng sau Vu Giáo sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."

Sau khi thảo luận, đệ tử các phái lần lượt tiến vào địa cung để uống thuốc giải độc.

Mà Lý Trạch Vũ lại chuẩn bị rời đi trước.

Lúc này ba người đạo sĩ Vân Trung, Ngọc Phượng Hoàng và đại sư Tố Nhân vô cùng ăn ý mà đuổi theo.

"Sư huynh, sư tỷ, mọi người còn chuyện gì sao?”

Lúc Lý Trạch Vũ vừa nói vừa đưa mắt nhìn đại sư Tố Nhân: "Vị đại sư này là?" "A di đà phật, pháp danh của lão nạp là Tố Nhân, thầy là Nhất Trinh."

Đại sư Tố Nhân tự giới thiệu bản thân.

"Thì ra là đại sư Tố Nhân, ngưỡng mộ đã lâu."

Sau đó Lý Trạch Vũ thẳng thắn: "Nhất Trinh cũng là sư phụ của tôi, thế tính ra thì đại sư Tố Nhân cũng là sư huynh của tôi đó."

"Sự đệ" Đại sư Tố Nhân mỉm cười hòa nhã.

Ngọc Phượng Hoàng chen vào: "Là thế này, bọn tỷ muốn gặp sư phụ, đệ thấy sao?"


"Sư tỷ!"

Lý Trạch Vũ khoát tay cắt ngang: "Trước đây không phải đệ đã nói rồi sao, qua một thời gian nữa đệ rảnh rỗi sẽ trở về tìm mấy vị sư phụ, đến lúc đó nếu bọn họ muốn gặp các tỷ thì đương nhiên đệ sẽ đưa mọi người đi theo!"

Đạo sĩ Vân Trung không chịu từ bỏ, đang định nói gì đó.

Lý Trạch Vũ cướp lời: "Nếu như mọi người cứ muốn gặp sư phụ thì cũng không phải là không được, nhưng trước tiên mọi người phải đánh thắng đệ cái đãi"

À!...

Vừa nghe xong, đạo sĩ Vân Trung và Ngọc Phượng Hoàng lập tức bỏ chạy.

Đại sư Tố Nhân vốn còn muốn thử một chút, nhưng sau khi nhìn thấy cái ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác của hai người bạn già, thì vội vàng đánh bay suy nghĩ này đi.

"Lừa trọc, sao ông không thử một lần?"

"Đúng thế, không chừng ông còn đánh thắng được sư đệ đấy!"

Đạo sĩ Vân Trung và Ngọc Phượng Hoàng dụ dỗ.


"A di đà phật, người xuất gia không nên tranh giành háo thắng."

Đại sư Tố Nhân hiểu rõ vô cùng, hai người bạn già này chỉ muốn nhìn trò cười của mình thôi.

Mấy tiếng sau, một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh xuống phủ Long Chủ.

Biết Lý Trạch Vũ tới, Tô Cẩn Hoa lập tức gác lại mọi chuyện trong tay, ra sảnh chính trước để chờ đợi.

"Lão Tôi" Lý Trạch Vũ vừa đi vào đã chào hỏi như thân quen lắm. Tô Cẩn Hoa dở khóc dở cười.

Hiện giờ ở Hoa Quốc e là chỉ có một người trẻ tuổi như Lý Trạch Vũ dám gọi thẳng lão là "lão Tô như thế thôi!

"Điều tra Vu Giáo như thế nào rồi?"

"Tôi cũng đang muốn nói với ông chuyện này đây."