Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 347: C347: Tôi quan tâm bọn họ làm gì




Bạch Tố Y đã tuyệt vọng.

Lý Quân Dạ biết những lời của mình sẽ làm tổn thương Bạch Tố Y, nhưng hắn càng hiểu rõ, nếu lúc này hắn càng quan tâm, thì Bạch Tố Y sẽ càng gặp nguy hiểm!

Ngược lại, chỉ cần tỏ ra không quan tâm thì Bạch Tố Y mới an toàn! Quả nhiên.

"Đưa đi!"

Nam Cung Thạc ra lệnh.

Nghe vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thở phào nhẹ nhõm.

"Bổn tọa không muốn nói nhảm với cậu nữa, nếu cậu muốn chọn cái chết, vậy bổn tọa sẽ chiều theo ý cậu."

Nam Cung Thạc nói xong chuẩn bị cúp máy.

"Chờ đãi!"

Lý Trạch Vũ lập tức hét lên.

"Sao?"

Nam Cung Thạc trầm tư hỏi.

Lý Trạch Vũ cười nói: "Đại hộ pháp năm nay ông bao nhiêu tuổi?" "Ranh con hỏi cái gì vậy?"


Nam Cung Thạc ngơ ngác.

Lý Trạch Vũ lại hỏi: "Đại Hộ Pháp ăn cơm chưa?"

Nam Cung Thạc: "???"

"Mẹ nó, ông câm rồi à, ông đây đang hỏi mày đấy!"

Đột nhiên Lý Trạch Vũ chửi ầm lên.

"Đồ khốn!"

Nam Cung Thạc tức giận.

"Đại Hộ Pháp bớt giận, tôi chỉ đùa với ông một chút thôi." Thái độ của Lý Trạch Vũ đột nhiên thay đổi.

Nam Cung Thạc nghe vậy thì bối rối, hoàn toàn không biết Lý Trạch Vũ đang giở trò gì.

"Đại Hộ Pháp, thật lòng mà nói, tôi rất muốn gia nhập Vu giáo, đi theo Đại Hộ Pháp làm chuyện lớn!"

Giọng điệu Lý Trạch Vũ vô cùng chân thành.

Ít nhất thì Tăng Thiết Ngưu ở bên cạnh cũng nghĩ vậy.

Nhưng Nam Cung Thạc sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy, cười lạnh nói: "Đầu tiên tên ranh con nhà cậu giết rất nhiều người của bổn tọa, vừa rồi nói năng không lễ độ, bây giờ lại muốn theo bổn tọa, cậu cho rằng bổn tọa là trẻ lên ba sao?"

"Lẽ nào...không phải sao?"

Lý Trạch Vũ mỉa mai nói.

"Tên khốn Lý Trạch VũI"

Nam Cung Thạc tức giận.

"Đồ thái giám khốn khiếp, đồ lưỡng tính, đồ khốn sinh con không có lỗ đít, ông đây đùa với mày mà không nhận ra à, thật không hiểu sao cái thứ ngu ngốc như ông sao lại thành Đại Hộ Pháp! Tôi nghĩ ông nên chết quách đi rồi nhường vị trí Đại Hộ Pháp là được!"

Thái độ của Lý Trạch Vũ lại thay đổi, mắng Nam Cung Thạc thê thảm.

"Mày...mày..."

"Mày cái gì mà mày, ngu ngốc!"


"Lý Trạch Vũ, tao thề phải giết mày!"

"Tút tút tút...

Cuối cùng Nam Cung Thạc không nhịn được nữa, cúp điện thoại trước.

Lý Trạch Vũ thấy gần đến giờ rồi, đang định gọi cho.Jenny thì anh ta đã gọi trước.

"Đại đương gia, tín hiệu vệ tinh cho thấy địa chỉ IP mà ngài vừa nói chuyện nằm ở khu vực Bát Quết"

"Có tra được vị trí cụ thể không?” Jenny ngượng ngùng nói: "IP của đối phương có Tệ Tàng bảo vệ, thời gian không đủ, cho nên không thể tra ra vị trí cụ thể! Nếu như cho tôi mấy phút nữa, tôi

nhất định có thể tra ra"

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ có chút lúng túng, đảo mắt nói: "Bây giờ tôi lại gọi cho đối phương, dù thế nào cậu cũng phải trả ra!

"OK" Jenny đảm bảo nói.

Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ lại gọi điện cho Nam Cung Thạc. Lần thứ nhất, không có người nghe!

Lần thứ hai, không có người nghe!

Lần thứ ba...kết nói rồi!

"Alo?"

"Đại Hộ Pháp, mẹ ông bao nhiêu tuổi?"

"Lý Trạch Vũ, tao thề với mày!"


Nam Cung Thạc đã quên mất bao nhiêu năm rồi mình mới tức giận như vậy.

Nếu Lý Trạch Vũ xuất hiện trước mặt ông ta lúc này, cho dù có lăng trì xử tử hắn cũng không thể nguôi giận được!

"Đại hộ pháp bớt giận, tôi đang đùa với ông thôi." Lý Trạch Vũ mỉm cười. "Người đâu, mau giết hết đám người trong Tiêu Dao Cung cho ta."

Nam Cung Thạc ra lệnh một tiếng, sau đó lại lạnh lùng cười qua điện thoại: "Bổn tọa muốn xem cậu có thật sự không quan tâm hay không!"

Mẹ nó!

Lý Trạch Vũ thầm trách mình không nên chọc tức Nam Cung Thạc nữa, đệ tử của Tiêu Dao Cung bây giờ chắc chắn gặp nguy hiểm rồi.

"Tôi quan tâm bọn họ làm gì!"

Dù trong lòng đang lo lắng, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Đại hộ pháp, chúng ta trước tiên nói chuyện nghiêm túc đi!"

"Cậu có thể có chuyện nghiêm túc gì để nói với bổn tọa?" Nam Cung Thạc trầm giọng hỏi lại. "Haizz....

Lý Trạch Vũ thở dài một tiếng: "Tôi định nói về "Ngự Long Thần Công”, nhưng nếu Đại hộ pháp không quan tâm thì thôi!"

Vừa nói, hắn vừa giả vờ cúp điện thoại. "Chờ đã!"

Nam Cung Thạc sốt ruột...