Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 270: C270: Trần huyền hoảng hốt tái mặt




"Sao lại như thế được chứt”"

Trần Huyền tràn đầy kinh hãi, nhờ có mắt nhìn hơn người mà gã thấy rõ một tầng năng lượng bảo hộ, như ẩn như hiện quanh cơ thể Lý Trạch Vũ.

"Cảnh giới Thiên nhân!"

Chỉ có cảnh giới Thiên nhân mới có thể ngưng tụ được năng lượng trong cơ thể ra bao quanh người, từ đó tạo thành một tầng năng lượng bảo hộ vô hình.

"Bốp!"

Trần Huyền cho là mình đang năm mơ, không nhịn được mà tát mình một cái.

A... Thật là đau!

Đây không phải là mơ!

Vậy mà gã lại thấy được cao thủ cảnh giới Thiên nhân trong truyền thuyết, hơn nữa đối phương mới chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi!

"Ùm" một tiếng.

"Lý thiếu hiệp, ngài có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi, lão đây nhất định biết gì nói nấy!"

Ngay khi Lý Trạch Vũ sắp ép tới gần lúc, Trần Huyền quỳ. xuống.


Còn quỳ vô cùng dứt khoát!

Ngược lại, Lý Trạch Vũ cũng không đếm xỉa gì đến cái quỳ của gã: "Mau đứng lên cho tôi, ông là Giang Nam Đao vương cơ mà, tại sao có thể cầu xin đối thủ tha thứ?"

"Không, ta không đứng lên!"

Trần Huyền kiên định lạ thường: "Lão hủ không phải là đối thủ của Lý thiếu hiệp, lão hủ nhận thua, cầu xin Lý thiếu hiệp. tha cho lão hủ một mạng!"

"Còn chưa đánh mà, làm sao ông biết mình không phải đối thủ của tôi? Không phải mới vừa rồi ông còn ngạo mạn oai hùng lắm sao."

Lý Trạch Vũ thật sự không ngờ mình còn chưa ra tay đàng hoàng mà đối phương lại suýt nữa sợ tè ra quần.

Trần Huyền dập đầu mấy cái thật mạnh, cầu khẩn hẳn: "Là do ánh mắt lão hủ vụng về, cầu xin Lý thiếu hiệp coi lời nói của lão hủ như một cái rằm mà thả đi đi!"

"Đứng lên nói chuyện."

Khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ thu hồi khí thế trên người, luồn năng lượng bảo hộ quanh thân cũng theo đó dần biến mất.

Lúc này, Trần Huyền sắc mặt tái nhợt mới lảo đảo đứng dậy.

"Là Tân Chấn phái ông tới giết tôi đúng chứ?"

Lý Trạch Vũ cao ngạo hỏi.


Trần Huyền nói đúng sự thật: "Đúng vậy."

"Nói như vậy thì ông cũng là người của Vu giáo?”

Lý Trạch Vũ nheo mắt.

"Cậu, làm sao cậu biết?"

Trần Huyền hoảng hốt tái mặt.

Những năm gần đây Vu Giáo vẫn luôn núp trong bóng tối, những ai không được phép sẽ tuyệt đối không biết Vu Giáo vẫn còn tồn tại trên đời.

Nhưng gã nhìn đối phương, có vẻ như hắn đã sớm biết được chuyện này.

"Ông đây biết nhiều chuyện lắm."

Lý Trạch Vũ hừ một tiếng, nói: "Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.”

Thoáng trầm ngâm, Trần Huyền cau mày: "Lý thiếu hiệp, nếu như ta nói cho cậu biết, cậu có thể tha mạng cho tôi lần này không?"

"Nếu không nói thì ông nhất định sẽ chết, còn nếu như câu trả lời của ông có thể khiến tôi hài lòng, có lẽ tôi sẽ mở lòng từ bi một lần."

Lý Trạch Vũ mập mờ nước đôi: "Tóm lại, mọi thứ đầu phải xem ông thể hiện ra sao!"

Do dự một hồi, Trần Huyền chậm rãi nói: "Trần mỗ chính là Phó điện chủ Kỳ Lân điện của Vu Giáo."

"Hả?"

Lý Trạch Vũ lại cảm thấy rất bất ngờ, hắn không nghĩ tới chuyện mình bắt sống được cả một Phó điện chủ.

"Đại hộ pháp Nam Cung Thạc của các ông đang ở đâu? Mau nói cho ông đây biết.