Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 161: C161: Ông nội




Thị trường chứng khoán hai ngày nay của nước Hạ đầy mùi thuốc súng, gần như không ngừng chém giết một giây nào.

Không ai có thể ngờ được, khoa học kỹ thuật Vân Dương bình thường vốn im lặng, thế nhưng lại đối địch với đế quốc kinh doanh nhà họ Khương, chuyện này khiến giới kinh doanh vô cùng ngạc nhiên.

Thế nhưng cũng có một số người đoán được, chắc chắn khoa học kỹ thuật Vân Dương nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lý.

Dù sao nhà họ Lý và nhà họ Khương cũng đã hoàn toàn xé rách mặt nhaul

Nhưng chuyện kỳ lạ không chỉ có vậy.

Một vài lão đại thâm niên nhạy bén phát hiện, trong cuộc quyết chiến của nhà họ Khương với khoa học kỹ thuật Vân Dương, thủ đoạn của hai bên đều mơ hồ có bóng dáng của hai vị trong truyền thuyết chứng khoán.

Hoàng Thành, nhà họ Tần.

Tân Hạo Nhiên đi vào từ đường, ông nội Tân đã chờ từ

"Ông nội!"

"Ngồi đi."

Tân Chấn không giận tự uy mở miệng nói.

Tân Hạo Nhiên cũng không dám thở mạnh, gã ngồi lưng thẳng táp.

"Cháu không thể nhậm chức thành chủ Tuyên Thành, chắc trong lòng cháu rất mất mác đúng không?”


Tân Chấn thản nhiên hỏi. "Có một chút."

Tân Hạo Nhiên biết mình không thể gạt được ông nội đa mưu túc trí, còn không băng thẳng thắn thừa nhận.

Quả nhiên.

Tân Chấn cười khẽ, ông ta rất hài lòng với câu trả lời của cháu trai.

"Ông nội muốn hỏi cháu, cháu thấy thằng nhóc phá gia chi tử nhà họ Lý thế nào?”

Tân Hạo Nhiên nghe vậy, gã không trả lời ngay, mà suy nghĩ một lát.

"Nếu là trước kia, có lẽ cháu sẽ không thèm liếc hắn một cái, nhưng bây gi

Tân Hạo Nhiên nói đến đây, gã nhíu mày: "Cháu không nhìn thấu được tên kia!"

"Ha ha..."

Tân Chấn cười đầy thâm ý: "Không phải cháu nghỉ ngờ, biểu hiện trước đó của thắng nhóc kia đều là giả vờ?"

"Quả thật cháu từng nghỉ ngờ như vậy, nhưng hiển nhiên điều này là không có khả năng!"

Tân Hạo Nhiên rất chắc chẳn.


"Ngồi tù ba năm, khi trở về thì giống như thay da đổi thịt, thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng được."

Suy nghĩ của Tân Chấn cũng gần giống như cháu trai.

Một người có thể giả vờ một tháng, một năm, thậm chí ba năm.

Nhưng nếu có thể giả vờ trong hai mươi mấy năm, ngẫm lại người như vậy rất đáng sợ!

"Ông nội, hắn giả vờ hay không không quan trọng." Tân Hạo Nhiên cười âm hiểm. "Đúng vậy, không quan trọng."

Tân Chấn cũng nở nụ cười hồ ly nham hiểm.

Có người con thứ hai nhà họ Khương ra tay, Lý Trạch Vũ chắc chắn không thể sống được.

Một người sắp chết hoàn toàn không đáng để bọn họ tốn tâm tư suy nghĩ.

"Ông nội, lần này nhà họ Khương mời bàn tay vàng, khoa học kỹ thuật Vân Dương sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng, đến lúc đó nhà họ Lý cũng bị loại trừ, chúng ta..."

Tân Hạo Nhiên nói xong, gã khoa tay múa chân.

Tân Chấn nheo hai mắt lại, ông ta cười mưu mô nói: "Căn một miếng thịt lớn trên người nhà họ Lý thì không thành vấn đề, nhưng muốn bọn họ sụp đổ thì không dễ dàng như vậy."

Lão thái gia nhà họ Lý bất tử, nhà họ Lý không sụp đổ được.

Đương nhiên ông ta biết điều này. Thế nhưng chỉ cần cần một miếng thịt nhà họ Lý như vậy là đủ rồi, đến lúc đó bọn họ có thể dùng thứ này để dành lấy vị trí gia tộc giàu có nhất.

"Vù!"

Đúng lúc này, có một lão già bỗng xuất hiện trong từ đường.

"Lão Ngụy!"