Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 63: Cho người mình thương đồ Ăn




Từ khi Linh hộ pháp nói cảm nhận được A Sửu thì Đoạn Thần liền để Linh hộ pháp tiến vào trong Ma cung để bất cứ lúc nào cũng có thể truyền lời hỏi thăm. Nhưng đã ba ngày rồi Linh hộ pháp vẫn không có động tĩnh gì, A Sửu cũng không xuất hiện trong mộng cảnh của Linh hộ pháp nữa, điều này khiến sắc mặt Đoạn Thần càng lúc càng âm trầm. Linh hộ pháp cũng sợ, sợ hôm đó thật sự chỉ là một giấc mộng ảo của hắn mà thôi.

Lúc Linh hộ pháp thấp thỏm bất an, trở mình trằn trọc, không ngủ được thì đột nhiên liền hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại thì quay đầu nhìn lại, bên ngoài vẫn còn là bóng đêm đen tối. Linh hộ pháp sững sờ, lập tức mặc quần áo vào chạy về phía Lăng Hoa Điện.

Mấy ngày nay trong lòng Đoạn Thần luôn nhớ A Sửu, không thể yên lòng nghỉ ngơi. Trong lúc nhắm mắt trầm tư, nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía Lăng Hoa Điện, Đoạn Thần bỗng nhiên mở mắt ra. Xuyên qua những chướng ngại vật phức tạp, cách một lớp kết giới, thấy rõ ràng Linh hộ pháp điên điên khùng khùng luống cuống tay chân chạy về phía Lăng Hoa Điện. Trước mắt thì chuyện gì có thể khiến Linh hộ pháp kích động như thế? A Sửu! Kéo chăn mỏng trên người ra, Đoạn Thần vui vẻ bước nhanh ra ngoài.

"Quân thượng! Thuộc hạ có chuyện quan trọng cầu kiến!" Linh hộ pháp ở ngoài điện cao giọng hô to.

Đoạn Thần nhíu mi, ngồi trong điện vung tay lên, xuyên qua mấy lớp bình phong mở cửa Lăng Hoa Điện ra. Thấy cửa được mở ra, Linh hộ pháp xông tới, đi qua tiền điện, đến chỗ hậu điện nhìn thấy Ma quân. Kích động quên luôn cả hành lễ, Linh hộ pháp nói: "Quân thượng! Tiểu chủ xuất hiện trong mộng cảnh của thuộc hạ!"

"Sao? Nàng nói với ngươi cái gì?" Bên ngoài thì trông Đoạn Thần rất bình tĩnh, mặt không dao động.

" Hôm nay tiểu chủ nói với thuộc hạ là nàng ăn rau trộn, dưa muối bánh bao, còn có hai xâu hồ lô đường..." Thấy Ma quân vẫn không hề rung động thì lúc này Linh hộ pháp mới tĩnh táo lại. Lúc nói chuyện còn không quên quan sát sắc mặt Ma quân, phỏng đoán tâm trạng Ma quân.

Sắc mặt Đoạn Thần bình tĩnh, thấy Linh hộ pháp chỉ nói những cái này thì hơi nhíu mi lại, hỏi: "Nàng chỉ nói chuyện này thôi sao? Không có cái khác?"

"Tất nhiên không chỉ có nhiêu đây. Tiểu chủ còn nói nàng rất muốn gặp Quân thượng, còn đặc biệt giấu một cái bánh ngô dưa chua cho Quân thượng. Quân thượng, người xem tiểu chủ nhớ thương người." Linh hộ pháp cười nịnh nọt.

"Ừ." Sắc mặt Đoạn Thần bắt đầu nhu hòa hơn. Hắn rất hiểu đồ xấu, lúc ăn cái gì cũng đều nghĩ đến hắn, diễn dafnlê quysdôn chịu để lại đồ ăn cho hắn, như vậy cho thấy rõ trong lòng luôn nhớ đến hắn. Đoạn Thần hết sức vui mừng, còn có chút cao hứng. Nhưng nghĩ đến không biết bây giờ A Sửu đang ở chỗ nào thì Đoạn Thần liền buồn phiền.

Thấy Ma quân nhíu lông mi thì Linh hộ pháp cẩn thận suy nghĩ một chút, không cảm thấy mình nói gì sai.

Trong điện im lặng một lát rồi Đoạn Thần mở miệng hỏi: "Ngươi không hỏi nàng bây giờ nàng đang ở đâu sao?"

"Quân thượng, thuộc hạ có hỏi. Tiểu chủ nói nàng ở trên một con phố, người chung quanh nói cho nàng biết nơi đó là phố Thanh Thủy." Linh hộ pháp nói xong thì lại bổ sung: "Quân thượng, ở nhân gian những con phố có tên là Thanh Thủy nhiều không kể xiết, tiểu chủ chỉ nói tên của con phố này mà không nói cụ thể nó ở châu phủ nào, nếu muốn tìm được tiểu chủ thì sẽ tốn không ít sức lực và thời gian."

"Vậy sao ngươi không hỏi nàng? Kêu nàng hỏi cho rõ ràng đi. Còn nữa, hỏi nàng xem có thể cảm nhận được thân thể của mình ở đâu hay không, nếu có thể cảm nhận được thì bảo nàng lập tức nói cho bản quân biết." Thân thể rất quan trọng, nếu bị người khác cố ý khống chế thì dù linh hồn có kiện toàn thì cũng sống không được bao nhiêu năm. Hiện thời linh hồn A Sửu và thân thể chia lìa, mà thân thể không biết đang ở đâu, tìm không được A Sửu, cũng không tìm được thân thể A Sửu, tâm trạng Đoạn Thần không thể buông thả được một phút giây nào.

Linh hộ pháp cũng hiểu Ma quân lo lắng, gật đầu đồng ý. Trong điện lại yên tĩnh, Đoạn Thần phất tay với Linh hộ pháp rồi nói: "Không còn gì nữa, ngươi lui xuống đi."

Linh hộ pháp xoay người lui hai bước về phía sau, xoay người hỏi: "Không biết Quân thượng còn gì muốn thuộc hạ chuyển lời cho tiểu chủ?" Linh hộ pháp cảm thấy nhất định trong lòng Ma quân đang rất khó chịu, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với tiểu chủ.

Nghe vậy thì Đoạn Thần lạnh lùng liếc nhìn Linh hộ pháp, càng nhìn càng không vừa mắt. Vốn dĩ hắn đã thấy kỳ quái vì sao hắn không gọi được đồ xấu và cũng không cảm nhận được. Không ngờ chuyện hắn không thể làm với A Sửu mà tên khốn Linh hộ pháp này lại có thể làm! Điều này khiến Đoạn Thần cực kỳ khó chịu, nếu không phải lúc này chỉ có mình Linh hộ pháp mới có thể liên lạc với A Sửu thì Đoạn Thần đã sớm ném Linh hộ pháp tới phố Ám Khấu để huấn luyện một hai năm rồi.

"Không có! Không còn gì nữa, ngươi có thể đi!" Đoạn Thần lạnh giọng nói với Linh hộ pháp, nói xong rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì nên đột nhiên thay đổi, Đoạn Thần nói: "Chuyển lời của bản quân đến cho nàng: Kêu nàng giả bộ không biết gì cả, không được để cho người phàm phát hiện nàng mượn xác hoàn hồn. Nói cho nàng biết cha mẹ người phàm đó không phải là cha mẹ ruột của nàng, kêu nàng đừng...có tình cảm với bọn họ."

"Dạ, thuộc hạ nhớ kỹ! Nhất định sẽ chuyển lại tất cả những lời của Quân thượng tới cho tiểu chủ!" Linh hộ pháp đồng ý. Mặc dù biết Ma quân thay đổi thất thường nhưng Linh hộ pháp thật sự không biết mình lại nói sai cái gì rồi nên mới khiến sắc mặt Ma quân đột nhiên trở nên kém như vậy. Sợ ở lại sẽ phải đón nhận cơn tức giận của Ma quân nên cũng không dám nhiều lời, Linh hộ pháp gấp rút chạy ra ngoài nhanh như gió táp.

Lúc này trong một trấn nhỏ xa lạ ở phương xa, A Sửu đang hăng say gặm một miếng dưa mật. Mới vừa cắn được vài cái thì A Sửu đã vui vẻ đến mức cong mắt, bộ dáng cực kỳ hạnh phúc. Nhưng gặm chưa được bao nhiêu miếng thì A Sửu lại ăn chậm lại. Đôi mắt vốn đang cong lên lại chậm rãi rủ xuống, nhìn chằm chằm miếng dưa mật trong tay.

Có hai nha hoàn đứng bên cạnh, đại nha hoàn Cúc Tâm thấy A Sửu không ăn thì ân cần dò hỏi: "Cô nương, sao lại không ăn nữa? Nhưng dưa này có vấn đề sao?"

A Sửu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta nhớ sư phụ ta. Ăn dưa ngon như vậy nếu sư phụ cũng có thể ăn được thì tốt rồi."

Hai vị nha hoàn trong phòng liếc mắt nhìn nhau. Kể từ khi tìm được cô nương về thì liền thay đổi tính tình. Mặc dù vẫn đần độn như trước đây, thích đồ ăn. Nhưng lại không nhớ rõ phu nhân và lão gia, hơn nữa ngày cũng luôn miệng càu nhàu sư phụ sư phụ. Không ai biết sư phụ là ai, cô nương cũng không nói rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Sau khi được tìm trở về thì liên tục nói muốn sư phụ, hỏi cô nương sư phụ là ai, cô nương ngốc này lại chỉ nói sư phụ là sư phụ, là người lợi hại nhất. Lão gia và phu nhân chỉ có một thiên kim bảo bối này, nhưng mà còn ngu ngốc, đáng thương thay lại còn bị mất tích hai tháng, lúc được tìm về thì ngay cả cha mẹ cũng không nhớ rõ, còn luôn nhắc tới người khác. Điều này khiến lão gia và phu nhân đau lòng.

"Cô nương, lão gia đã nói với Quận trưởng đại nhân, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm được sư phụ cô nương. Xin cô nương đừng gấp, nên ăn cho xong đi. Mặc dù lúc này không thể chia sẻ với sư phụ được nhưng cô nương có thể chia sẻ với lão gia, phu nhân!" Đại nha hoàn Cúc Tâm khuyên giải A Sửu.

"Ngươi nói đúng! Ta không chỉ có sư phụ, bây giờ còn có cha mẹ nữa! Không thể đưa đồ ăn ngon cho sư phụ thì ta vẫn có thể đưa đồ ăn cho cha mẹ!" A Sửu ngẩng đầu lên, cả người đều sáng láng.

"Đúng vậy! Cô nương có thể đưa đồ ăn ngon cho lão gia phu nhân! Lão gia phu nhân biết cô nương nhớ thương bọn họ như vậy thì nhất định sẽ rất vui mừng!" Cúc Tâm vui vẻ vì mình đã dẫn dắt nàng thành công.

"Ừ. Còn bao nhiêu dưa?" A Sửu ngẩng đầu nhìn Cúc Tâm.

"Còn bốn quả dưa mật, đủ ăn." Cúc Tâm cười rất dịu dàng, nhỏ giọng trả lời A Sửu.

"Còn tới bốn trái nha. Bốn trái dưa, để lại cho sư phụ một trái, sau đó còn có ba trái, cha một trái, nương một trái, ta còn có thể ăn một trái, ha ha." A Sửu cười rất ngọt ngào.

Nụ cười của Cúc Tâm cứng lại. Có phải cô nương thích sư phụ quỷ quái gì đó không? Sao có cái gì tốt cũng đều nghĩ cho sư phụ trước hết vậy! Nhận ra được điểm này thì Cúc Tâm lo lắng. Nhớ lại sau khi cô nương trở lại thì mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới sư phụ, thỉnh thoảng còn ngẩn người, nói là nhớ sư phụ. Lúc ngẩn người còn có thể cười ngây ngô, đây không phải là biểu hiện của người đang yêu sao! Càng nghĩ càng chắc chắn, Cúc Tâm cảm thấy chuyện này trọng đại, nhất định phải lập tức bẩm báo cho lão gia phu nhân mới được.

"Cô nương, nô tỳ nhớ hôm qua phu nhân dặn dò nô tỳ, Tô gia vừa mới đưa tới vài trái bí đỏ mới, muốn nô tỳ dặn phòng bếp làm thành món ngon cho cô nương nhấm nháp. Cô nương ăn trước đi, nô tỳ đến phòng bếp sắp xếp một chút, lát nữa sẽ mang canh bí đỏ đến để cô nương nếm thử." Cúc Tâm viện cớ, muốn rời khỏi đây để nhân cơ hội đi tìm phu nhân nói cho bà biết điều nàng phát hiện được.

"Canh bí đỏ ăn ngon không? Mùi vị gì? Có thịt không? Sư phụ nói không thể ăn đồ mặn." A Sửu tò mò hỏi.

Nhìn đi, không ngờ nam nhân kia nói gì cô nương cũng nghe nấy, nhất định là thích tên sư phụ quỷ quái kia rồi! Lúc trước cô nương không hề kiêng nể, chỉ cần là đồ ăn ngon thì đều nhét vào miệng. Nhưng hôm nay sau khi trở lại thì cực kỳ bắt bẻ đồ ăn, không ăn đồ mặn! Không ngờ nguyên nhân lại bởi vì tên sư phụ khốn kiếp kia!

Cúc Tâm đanh mặt lại nói: "Ăn ngon! Đến lúc đó cô nương ăn sẽ biết! Cô nương yên tâm, đồ đưa cho cô nương ăn hoàn toàn không có chút đồ mặn!"

"Như vậy sao, vậy ngươi đi mau lên." Phất tay với Cúc Tâm, A Sửu đột nhiên nói: "Đúng rồi, cha mẹ ta ở đâu? Ta muốn đi tìm bọn họ để đưa dưa."

"Cô nương, lão gia ra ngoài làm ăn rồi. Lúc này phu nhân còn đang nghỉ trưa, cô nương chờ lát nữa lão gia phu nhân đều có mặt ở nhà thì đến tìm bọn họ đưa dưa cũng được." Cúc Tâm yên tâm thoải mái nói dối A Sửu.

"A, ta biết rồi." A Sửu hiểu gật đầu.

Thấy A Sửu nhu thuận, Cúc Tâm yêu thương vươn thay sờ v A Sửu rồi mới ra ngoài đi về phía Tây Uyển.