Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi (Sư Phụ Vô Địch Thiên Hạ)

Chương 3: Quấy nhiễu người ngủ mơ




Edit + Beta: Tiểu Phiến

---------------------------------------------------------------------

Thời điểm Thẩm Huỳnh trở lại nhà lá của chính mình đã là nửa đêm.Nàng kéo dài chăn,nằm vào trong,thở phào một cái thật dài,cuối cùng cũng coi như yên tĩnh.

Nàng xuyên qua đây đã sắp 4 tháng,cũng không biết đây là địa phương nào, đâu đâu cũng có thứ kỳ quái.Bởi vì có chút mù đường,nàng vòng vo trong rừng này đến mấy ngày cũng không thấy nửa bóng người,nhất là qua mấy ngày ăn gió nằm sương mà sống,đói bụng đến ngực dán vào lưng thì ở đằng sau lưng,rốt cuộc là may mắn gặp được mấy tên lên núi săn bắn,bọn họ cho nàng mấy củ khoai lang mật,tạm thời an ủi dạ dày nàng đứng dậy khởi nghĩa.

Ban đầu bọn họ mời nàng cùng xuống núi,nhưng nàng lại nghĩ nếu cố gắng còn có thể xuyên trở lại nên nàng liền từ chối,trở lại cái nhà tranh này chờ xem khi nào thì có thể bất ngờ trở lại.Cái nhà lá này,tuy rằng cũ nát đến tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể sập,cũng may còn có thể ngăn gió chắn mưa,ở lại mấy ngày,nàng ở nhà phế bỏ đi thuộc tính bạo phát,lại càng không muốn động.

Nhưng ai biết lần này ở nhà,lại ở nhà đến gần 4 tháng.Cuối cùng vẫn không trở lại,đồng hương cho khoai lang mật nhưng đã ăn xong từ sớm,nàng không có cách nào khác,đành phải ra ngoài tìm thức ăn.

Rừng sâu cây cối rậm rạp,nàng căn bản không phân biệt nổi thứ gì có thể ăn,thứ gì không ăn được.Động vật nhỏ lại có rất nhiều,mỗi con đều có nhiều dinh dưỡng,đều so với những con vật phổ thông lớn hơn không ít,hơn nữa nàng còn phát hiện,những động vật nhỏ này còn biết nói!

Không thể không nói,là một người theo chủ nghĩa vô thần,nàng ban đầu đã bị sợ hết hồn. Nhưng đói nên phải ác,nàng không lo nổi loại chuyện quái lực loạn thần* nữa rồi.Lại nói nàng là người đã chuyển kiếp,không cùng thế giới,cũng không phải động vật không thể có chút biến dị?

[ *Quái lực loạn thần: Ta không hiểu nữa O_O Có ai hiểu từ này nghĩa là gì không? O_O ]

Mãi đến lúc nàng phát hiện một con Kuro Usagi* đang cắn người,thuận tay đánh,cứu mấy người kia.Nhìn một cái đó còn là người quen,chính là mấy thợ săn cho nàng khoai lang,lúc này mới biết hóa ra mấy tiểu động vật này lại là yêu ăn thịt người.

[ *Kuro Usagi: Là một nhân vật anime mặc bộ đồ thỏ con O_O Nếu muốn biết thêm chi tiết mời tra gg, ta nhìn ảnh nó cũng thấy dễ thương đó,lại còn sẹc xi O_O ]

Mấy thợ săn kia cho rằng nàng là tiên nhân,đối với nàng cảm tạ.Cũng không tiếp tục mời nàng xuống núi,hơn nữa đối với hành vi săn yêu của nàng luôn miệng tán thưởng.Khích lệ nàng giết nhiều thêm mấy con để tránh chúng nó ăn thịt người,cũng nhét cho nàng càng thêm nhiều khoai lang mật.

Thẩm Huỳnh vốn đang dự định xuống núi:"....."

-_-|||

Nhìn khoai lang mật trong tay,nàng thực khó mà nói bản thân không muốn làm.Vì vậy,từ nay nàng sống bằng cách săn yêu,bắt đầu những động vật nhỏ kỳ quái này,ít nhất thịt vẫn ăn ngon hơn khoai lang mật.

╮(╯▽╰)╭

Đi săn hồi lâu,nàng phát hiện thân thể của mình thật giống như xảy ra chút thay đổi? Rõ ràng cho tới bây giờ nàng đều không có đánh nhau,nhưng cho dù là gặp phải động vật nhỏ kỳ lạ nào,nàng luôn có thể dễ dàng bắt đối phương.Hơn nữa khí lực lại rất lớn,ngay cả bản thân nàng cũng không thể tin tưởng được.

Rõ ràng có vài động vật nhỏ còn có năng lực đặc thù,tỷ như há mồm có thể phun lửa,hay giơ tay liền có thể bổ.Nhưng những kỹ năng này lại giống như không có hiệu nghiệm với nàng,phun lửa nhiều lắm cũng chỉ có thể thiêu được một vạt áo nàng,dùng đất chôn nàng vẫn còn có thể bò ra.Thậm chí có lúc nàng cố tình để bị cắn một cái,kết quả lại tét đối phương miệng đầy răng nhọn.

Rõ ràng da thịt nàng mềm mại ôn nhu sờ một cái là chuẩn như thế,vậy mà đối phương lại không cắn nổi.Lúc bắt đầu nàng còn tưởng mấy là do mấy động vật nhỏ này quá yếu.Còn thử rút mấy cây đại thụ trăm năm,kết quả mấy thứ này căn bản lẫn lộn cây già,nàng dễ dàng rút lên như nhổ hành.Mấy chục cây già trước nhà nàng bị nàng rút sạch sẽ,vì vậy....nàng thuận tiện vòng qua cái sân nhỏ.

-_-|||

Lúc này mới xác nhận một chuyện,nàng ở thế giới này..... hình như là vô địch?

Nàng cảm thấy đây cũng là dị thế trọng lực kém Địa Cầu,là hiện tượng bình thường,trọng lực Địa Cầu cùng Mặt Trăng còn không giống nhau mà.

Nói thật sau khi phát hiện vấn đề này,nàng muốn tìm người khác xác nhận một chút, nghe nói cái thế giới này còn thật sự có tiên nhân, đáng tiếc một tháng này nàng chẳng thấy được mấy người.Chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại nơi này,tính tình nàng luôn an nhàn,nói dễ nghe là tùy theo hoàn cảnh, khó nghe một chút chính là không biết đi lên sẽ chết liền ở nhà lười biếng.Đời người thật đúng là không có gì theo đuổi.

Mặc dù kỹ thuật nấu nướng một lời khó nói hết,thường xuyên làm cháy nồi,cũng may không cần đói bụng.Biết nói chuyện với tiểu động vật ăn thịt có chút không được tự nhiên,nhưng ăn ăn....cũng thành thói quen!

╮(╯﹏╰)╭

"Thật là mệt..." Cơn buồn ngủ ập tới,Thẩm Huỳnh duỗi người,kéo lên cái chăn cũ nát.Chiều nay đã đủ mệt mỏi,rốt cuộc có thể tiếp tục ngủ,hy vọng sẽ không gặp người quấy nhiễu nàng ngủ đi.

Nàng nghĩ như vậy,nhưng mới vừa chợp mắt,bên tai đột nhiên ầm một tiếng nổ vang.

Một đạo tia chớp bổ xuống, trực tiếp bổ ra một lỗ thủng to trên mái nhà,theo một tiếng "bá lạp lạp"* sụp đổ,cỏ bắn tung tóe,căn phòng nhỏ trải qua một trận mưa gió liền sập hơn phân nửa, chỉ còn dư lại một tấc đất chỗ giường nhỏ của nàng.

[ *Bá lạp lạp: Thứ lỗi cho ta không biết phải sửa cái này như thế nào =_= nó là một tiếng động đổ xuống đó nhưng trong tiếng việt là cái gì thì ta chịu =_= ]

Thẩm Huỳnh: "..."

Ngay sau đó, "bịch" một tiếng,một bóng người rơi xuống sân,máu bắn tung tóe nhuộm đầy đất, bạch y ban đầu đã bị nhuộm đỏ một nửa,phía trên là đủ loại vết thương.

"Ha ha ha ha..." Tiếng cười phách lối vang lên nửa bầu trời,thân ảnh màu đen ngay sau đó chậm rãi đáp xuống một nửa nhà đã trở thành phế tích của nàng, "Nghệ Thanh,không phải ngươi muốn trừ ma vệ đạo* sao? Không phải ngươi muốn giết ta sao? Tại sao lại không làm được?"

[ *Trừ ma vệ đạo: Diệt trừ ma quỷ bảo vệ lẽ phải ]

"Nhuế Mi..." Người rơi ở trong viện giãy dụa bò dậy, nhưng lại bị thương quá nặng,nỗ lực mất nửa ngày mới có thể chống dậy nửa người, "Ma đầu ngươi dùng linh hồn người sống tế Phệ Hồn Phiên,tu sĩ chính đạo chúng ta..... Nhất định phải giết ngươi!"

"Hừ! Vẫn còn đang mạnh miệng!" Hắc y nam nhân kia lạnh đến rên lên một tiếng, "Nghệ Thanh, ngươi dựa vào việc bản thân là kiếm tu, theo đuổi ta ba ngày ba đêm, hại ta khổ tâm luyện chế Phệ Hồn Phiên thiếu chút nữa hủy trong chốc lát, hôm nay ta liền muốn bắt ngươi tế cờ để tiêu tan mối hận trong lòng ta."

Nói xong hắn liền lấy ra lá cờ trong tay giương lên,nhất thời hơn mười đạo tia chớp phát ra, đùng đùng bổ xuống sân,không chỉ bổ cho người kia một lần nữa tê liệt đến phải trở về, còn đánh xung quanh sân thêm mấy cái lỗ to.

Thẩm Huỳnh nhíu mày..... Nhà của ta.

"Ha ha ha..... mùi vị yêu khí vào cơ thể như thế nào?" Hắc y nam nhân càng cười đắc ý, "Không uổng công ta dốc lòng nghĩ cách bày Tụ Linh Trận,tốn 3 ngày dẫn ngươi tới đây."

"... Hèn hạ!"

"Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác." Nhuế Mi cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua là giết mấy người phàm mà thôi, Huyền Thiên Tông còn không quan tâm đến,ngươi bắt chó đi cày quản cái gì chứ?"

"Ngươi nói bậy!" Nghệ Thanh há mồm phun ra một búng máu, hoàn toàn không nhấc lên được nửa tia linh khí.Hắn thật sự không nghĩ tới tên Ma tu* này lại có lá gan bày Tụ Linh Trận của cửa vào Yêu Giới.Hắn nhất thời sơ suất trúng chiêu,yêu khí tràn vào cơ thể,linh khí phân tán.Lúc này hắn ta mới đánh lén thành công,làm hắn bị thương tới mức này.Hắn mặc dù chỉ là một tán tu ( người tu luyện tự do,không có tông môn),nhưng cũng là đạo pháp chính thống, cầu là tối cao đại đạo ( Ta cũng không hiểu tối cao đại đạo là cái gì ^3^).Trơ mắt nhìn thấy hắn lấy đi Linh Phách của người sống,làm sao có thể nhịn được,mạng của người phàm không phải là mạng sao?

Lại nói thượng tiên của Huyền Thiên Tông,làm sao có thể không biết việc này,chẳng qua là chưa từng phát hiện mà thôi.

"Được rồi, nếu ngươi đã cố ý tìm chết, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Nhuế Mi giương lá cờ trong tay,đang muốn động thủ thì phía bên phải lại truyền tới một giọng nữ mềm mại.

"Alô, người đó..."

"Người nào?" Nhuế Mi cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn lại,lại nhìn thấy một người nhìn rất bụi bẩn,lại còn bao bọc chăn trên người,cả người bẩn thỉu,còn có mấy cọng cỏ bám trên đầu tóc rối bù.Hắn căng thẳng trong bụng,là một nữ nhân,nàng ở chỗ này từ lúc nào? Dùng tu vi của hắn sao có thể không phát hiện chút nào!

Hắn quan sát nàng một chút,phát hiện nàng hoàn toàn không có tu vi,lúc này mới yên lòng,chỉ là một phàm nhân.

"Không nghĩ tới ở nơi rừng sâu núi thẳm này còn có người phàm cư trú." Nhuế Mi khẽ cong khóe miệng,nổi lên một độ cong quỷ dị, "Lại có một vật liệu tốt để tế cờ."

"Ngươi muốn làm gì!" Nam nhân trong đống phế liệu vừa dứt lời,trên người như bị kích thích mà liều mạng bò dậy la lớn, "Ngươi còn muốn hại người!"

"Ngươi đến lúc này còn muốn làm việc tốt." Nhuế Mi khinh thường, đi về phía Thẩm Huỳnh, "Chính mình đã như vậy, còn muốn đi cứu người!"

"Dừng tay! Nhuế Mi nàng chẳng qua là một người phàm."

"Ha ha..." Hắn càng cười sâu hơn, "Phệ Hồn Nhiên của ta không ngại hồn phách người phàm."

"Ngươi! Cô nương, chạy mau a! Hắn không phải là người tốt!" Người hắn liều mạng bò tới,lại không ngăn cản được bước chân của Nhuế Mi,chỉ có thể la to kêu người chạy đi.

"Hừ, chạy sao?"

"Ngươi đứng lại!"

"Ta nói..." Thẩm Huỳnh vén chăn lên, chau mày, "Các ngươi có thể an tĩnh một chút hay không?" Đã trễ lắm rồi đó.

Nhuế Mi chạy tới mép giường,nghe vậy liền hạ thấp giọng cười cười, "Ha ha, đứa bé, ta lập tức để ngươi an tĩnh!" Là loại an tĩnh vĩnh viễn đó.

Hắn nâng lên cờ trong tay,ánh sáng của điện lấp lánh.....

Thẩm Huỳnh phối hợp đứng lên,thở dài một lần, sau đó đưa tay,trực tiếp bình tĩnh xuyên qua điện quang nặng nề,xách lên cổ áo đối phương.

Ồ?

Nhuế Mi sợ hãi,còn không phản ứng kịp thì đã cảm thấy một trận đất trời quay cuồng trước mặt.

Thẩm Huỳnh nắm cổ áo của hắn,hất sang bên phải một cái,bịch một tiếng đập người xuống đất,lại chuyển qua phía bên trái bất một cái.Giống như nàng đang vẫy túi vải,bên trái một cái,bên phải một cái,nhất thời rừng rậm liền không ngừng vang lên tiếng thình thịch bịch bịch và tiếng nàng than phiền từng câu.

"Ta đã nói không có khí lực thức dậy, bảo ngươi đừng ồn để ta ngủ! Bảo ngươi đừng ồn để ta ngủ đi! Bảo ngươi đừng ồn để ta ngủ...."

Nghệ Thanh: "..."

Hắn... Là hoa mắt đúng không?

Không chờ hắn thấy rõ ràng,mắt đã tối sầm lại,trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

----------------------------------Hoàn chương 3---------------------------------------

Tiểu Phiến: Hãy ném đề cử vô mặt ta đi ^3^