Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi (Sư Phụ Vô Địch Thiên Hạ)

Chương 13: Đến Tiên môn(*)




(*) Môn phái tu tiên

Editor: Vi Vi

Huyền Thiên Tông, điện Khánh Vân.

“Ngươi nói lại lần nữa, người kia mang theo cái gì lên núi?” Chưởng môn Hề Thu của Huyền Thiên tông ngồi trên cao trong đại điện, đột ngột đứng lên.

“Bẩm báo chưởng môn, ngươi kia nói là Phệ Hồn Phiên.” Đệ tử truyền lời đáp lại.

“Phệ Hồn Phiên? Lại là Phệ Hồn Phiên! Chẳng lẽ người tới chính là Ma tu Nhuế Mi.” Hề Thu tiến lên một bước, mặt tức giận nói, “Ma tu khá lắm, lại dám xông tới Huyền Thiên tông của ta, ta muốn xem hắn có năng lực gì? Các vị sư huynh đệ, hãy theo ta cùng nhau đi diệt ma đầu kia.” Nói xong liền định mang theo tất cả trưởng lão xuống núi.

“Sư huynh chậm đã!” Hề Thần đường chủ cầm pháp bảo vội vàng ngăn cản người, “Theo ta thấy, ngươi tới chưa chắc là ma đầu kia.”

“Lời này là thế nào?” Hề Thu sửng sốt hỏi.

“Sư huynh có nghe nói, Vạn Ma quật của Ma tu Nhuế Mi lúc trước đột nhiên có việc?”

“Chuyện này ta đương nhiên có nghe rồi.” Hề Thu gật dầu, “Nhưng chuyện này với việc hắn đến đây có quan hệ gì?”

“Vài ngày trước, ta từng cố ý đi Ma quật kia kiểm tra.” Hề Thần giải thích, “Phát hiện những đồ vật hại người bên trong đều bị hủy sạch sẽ, mặt dù không thấy bóng dáng ma đầu kia, nhưng thủ hạ của hắn dùng người sống luyện thành tay sai đều bị diệt toàn bộ, hơn nữa đều là một kiếm toi mạng, Ma quật bên trong còn lưu lại kiếm khí. Nhất định có người từng xông vào đó.”

“Ý của ngươi là…” Hề Thu giật mình, “Đó chính là một kiếm tu!” Thế gian này kiếm tu rất khó tìm, lại có thể xông vào Vạn Ma quật, ít nhất là tu vi Kim Đan.

“Không sai!” Hề Thần gật đầu, “Ta xem người dưới núi, dám quang minh chính đại tới Huyền Thiên tông, trong tay lại có Phệ Hồn Phiên. Có lẽ chính là người xông vào Vạn Ma quật.”

Hề Thu hai mắt tỏa sáng, tức giận tan hết, ngược lại mang theo kích động nhìn các đệ tử trong sảnh nói, “Nhanh, mời người kia vào đây.”

Hắn trở trở lại vị trỉ chủ vị ngồi xuống, không tới một phút, chỉ thấy một nam tử theo cánh cửa mà tới, người mặc bộ trường sam màu trắng, nhìn xương cốt không tới hai mươi tuổi, cả người mang theo kiếm khí bén nhọn, nhìn ra là một kiếm tu Kim Đan. Tay phải cầm mặt cờ màu đen, mơ hồ bên trong có Quỷ khí dao động, chính là Phệ Hồn Phiên trong truyền thuyết.

“Kiếm tu Nghệ Thanh, bái kiến Thu chưởng môn, các vị chân nhân.” Hắn chắp tay chào một cái.

“Nghệ Thanh!” Hề Thu giật mình, lần nữa đứng lên từ trên ghế, “Ngươi chính là tán tu Nghệ Thanh.”

“Chính là tại hạ.” Nghệ Thanh trả lời.

Hắn càng thêm kinh ngạc, ngay cả các vị đường chủ ở đây đều liên tục quay đầu nhìn về phía người trong điện, thật sự bởi cái tên Nghệ Thanh này, trong các tán tu, thậm chí là Ma tu đều rất nổi tiếng.

Không ai biết hắn từ đâu xuất hiện, lúc xuất hiện chính là tu vi Kim Đan. Đồn rằng hắn trời sinh ghét ác như kẻ thù, hay bất bình giùm người. Ma tu chết trên tay hắn nhiều vô kể.

Tán tu từ trước đến giờ ở khắp nơi, loại người gì cũng có, phần lớn không thành Ma tu cũng thành người chuyên đi trộm cắp, giết người đoạt bảo. Hắn giống như dòng nước trong ở giới tán tu, làm người chính trực như sắt thép, chỉ cần là người ác lọt vào tay hắn, tuyệt đối không tốt có kết quả tốt lành gì. Thế nhưng hắn lại là một kiếm tu, so với đồng cấp mạnh hơn không ít, tin đồn Ma tu từ Kim Đan trở xuống đều bị hắn đánh quá, nơi hắn đi đến, có rất ít Ma tu dám ra ngoài phạm tội.

“Nghệ đạo hữu, không biết ngươi tới Huyền Thiên Tông lần này, là vì chuyện gì?” Hề Thu hỏi.

Nghệ Thanh trực tiếp đem cờ trong tay giơ lên, trầm giọng nói, “Ta tới hôm nay, là muốn giao cờ này cho quý phái. Muốn mời quý phái lấy linh khí hóa giải Quỷ khí trên cờ này, siêu độ mấy chục ngàn oan hồn bên trong.”

“Đây chính là Phệ Hồn Phiên.”

“Đúng vậy!”

“Nghệ đạo hữu, không biết Ma tu Nhuế Mi kia…”

“Nhuế Mi đã chết!”

Quả nhiên, Hề Thu có chút kích động, đường chủ Hề Thần bên cạnh trước một bước gấp gáp hỏi, “Một tháng trước, sự việc bên trong Vạn Ma quật, là ngươi gây nên?”

“Vâng!”

Mọi người cùng ồ lên, quả nhiên là hắn! Ma tu Nhuế Mi là họa lớn của Huyền Thiên tông, hắn làm nhiều việc ác, hành tung lại bí mật, không ai biết Vạn Ma quật của hắn ở đâu. Tu vi lại là Kim Đan đại viên mãn, cộng thêm nguyên nhân có Phệ Hồn Phiên, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh ra tay cũng không chiếm được chỗ tốt. Huyền Thiên tông nhiều lần muốn vây hắn lại không tìm được bóng dáng, không nghĩ tới lại bị Nghệ Thanh giải quyết, có thể vượt cấp đánh bại hắn, không hổ là kiếm tu.

“Ha ha ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!” Hề Thu cười to, cùng các đường chủ trao đổi ánh mắt, mọi người đều có ý tưởng giống nhau. 

Nhân tài như vậy, nhất định không tiếc giá nào phải lưu lại.

“Đa tạ Nghệ đạo hữu giúp bổn môn giải quyết tai họa Nhuế Mi này.” Hề thu vẻ mặt rạng rỡ tiến lên, tán thưởng vỗ vai đối phương một cái.

“Ma tu cũng không phải một mình ta đánh.” Nghệ Thanh trả lời thành thật.

“Nghệ đạo hữu không cần khiêm tốn, người này gieo họa khắp nơi, các phái sớm đã hợp tác truy nã.” Hề Thu càng thêm vui vẻ, chỉ chỉ cờ trên tay hắn nói, “Bây giờ hắn chết cũng là đền tội, việc siêu độ Phệ Hồn Phiên bổn môn sẽ tự mình làm không đổ trách nhiệm cho người khác.”

“Làm phiền Thu chưởng môn.” Nghệ Thanh đưa cờ trong tay qua, “Nếu chuyện này đã xong, Nghệ Thanh xin phép cáo từ.” Đang định xoay người ra ngoài, Hề Thu vội  vàng cản người lại.

“Đạo hữu chậm đã.” Hề Thu nhanh chóng làm pháp trận phong ấn trên cờ, thu hồi lại nói, “Ta thấy đạo hữu thiên tư trác tuyệt(**), kiếm khí khắp người, chắn hẳn ít ngày nữa sẽ ngưng tụ ra kiếm ý. Nhưng lĩnh hội kiếm ý từ trước tới giờ nguy hiểm, không thể chịu đc quấy nhiễu làm phiền. Đạo hữu một thân một mình càng thêm khó khăn, có từng nghĩ qua gia nhập tông môn, để môn phái che chở.”

(**) Thiên tư trác tuyệt: ý nói có năng khiếu, tài năng cực tốt.

“Đa tạ ý tốt của chưởng môn.” Nghệ Thanh lắc đầu, “Tại hạ không có ý tưởng gia nhập tông môn.”

“Đạo hữu đừng vội cự tuyệt.” Hề Thu tiếp tục khuyên, “Huyền Thiên tông ta mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng cũng coi như đầu đầu ba tông bốn phái. Trong tam tông bốn phái, chỉ có phái ta hiểu biết sâu với kiếm tu, sư thúc bọn ta cũng là một vị kiếm tu Hóa Thần. Qua nhiều năm như vậy, hắn luôn muốn thu một đệ tử đích truyền, lấy tư chất đạo hữu đây, nếu như ở lại phái ta, nhất định hắn sẽ nhìn trúng.” Lạy một Hóa Thần làm đệ tử, đây là vinh dự biết bao, tu sĩ không ai muốn từ chối.

Nghệ Thanh nhíu chân mày lại, “Xin lỗi, tại hạ đã có sư môn.”

“Cái gì!” Ngươi không phải là tán tu sao? Hề Thu giật mình, bật thốt lên, “Sư phụ ngươi là ai?”

“Ta à!” Hắn vừa dứt lời, trước mắt có ngươi giơ móng vuốt lên, giây lát tiến lên trong mắt mọi người, “Ta nói này đại ca, ngươi đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe) của ta là tốt sao?”

Hề Thu sợ hết hồn, đột nhiên lui về phía sau, “Ngươi là ai… Từ đâu xuất hiện?”

“Ta đều ở đây a.” Cho xin, nàng rõ ràng đi theo đầu bếp cùng nhau vào.

Đến lúc đó Nghệ Thanh theo thói quen lui về phía sau nàng nửa bước, mang theo kiêu ngạo hếch thẳng lưng, nghiêm trang giới thiệu, “Sư phụ ta, Thẩm Huỳnh.”