Nhìn nữ nhân đang nằm đấy đã hơn trăm năm rồi có khi ta đã quên diện mạo bản thân như thế nào luôn, hôm nay sư phụ đưa ta đến đây là để lấy châu tử trong người ta ra để trả lại cho Tử Dao chân nhân, sư phụ nói ta giờ đã trùng sinh rồi thì châu tử kia nên vật về cố chủ, chấm dứt một đoạn ân tình..
"Sư phụ...người thấy Tương nhi nào nhìn thuận mắt hơn ạ"( ta tinh nghịch hỏi người)
Người nhìn ta một lúc rồi khụ khụ vài tiếng:
"Ừm...chỉ cần là nàng thì ở dung mạo nào ta đều thích hết.."
Mặt ta hơi ửng hồng:
"Thật sao...? Nếu Tương Nhi không nhập vào thân yêu hồ mị hoặc này mà là thân một nữ nhân mặt đen xấu xí hay một bà lão lụm khụm thì sao?(vừa nói ta vừa liếc người hồi hộp chờ người trả lời)
Sư phụ nhẻn miệng cười đưa tay chạm vào mặt ta, khẽ vuốt:
"Dù nàng có là dạng gì...chỉ cần là nàng, ta đều chấp nhận hết..hiểu không!!!
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
"Hiểu..hiểu vì với sư phụ cái đẹp xấu đã không còn trong mắt người nữa.."(ý nói là đã sống quá lâu rồi nên nên với con mắt của sư phụ dù là người dạng gì thì cũng chỉ là một)
"Ừ..mắt ta nhìn ai cũng như ai...nhưng chỉ có riêng Tương Nhi là khác biệt thôi"
Ta phát ngốc:
"Khác biệt chỗ nào ạ.."
Người nắm lấy tay ta áp trên lòng ngực người:
"Ở..đây.."
Ngọt đến tận tâm can luôn, khi sư phụ thể hiện yêu thương cũng đâu thua gì các nam tử khác, ngực ta như có chú nai con nhảy loạn trong đó, ta cúi mặt không dám nhìn thẳng vào người:
"Tương Nhi...biết...rồi."
Sau khi sư phụ lấy châu tử ra khỏi người ta thì thân thể ta cũng tiêu thành mây khói, thật kì lạ rõ ràng đã chết một lần rồi nhưng nay thấy thân thể mình hoàn toàn hư không có chút gì đó không được thoải mái, sau đó người đã đưa ta rời khỏi Thiên Trì, ta quay đầu nhìn lại nơi đó, biết bao hồi ức đẹp khi xưa, giờ à ta sẽ quên mà tạo những hồi ức đẹp khác khi ở bên sư phụ..
=====================
"Ha...Thiên Mạch ngươi nghĩ sẽ giết đuợc bổn vương trả thù cho sư muội ngươi sao"
"Phí...lời.."
Trên không trung một bạch y một huyết y đang giao đấu kịch liệt không phân được thắng bại bên dưới cũng một màng rối ren Ngọc Thuần cùng các đệ tử khác đang đánh nhau cùng lũ yêu đạo hạnh kém hơn, Ngọc Thuần tuy đạo hạnh cũng không đến nỗi tệ nhưng đánh với Hắc xà quả là trứng chọi đá chưa đến 3 chiêu đã bị hắc xà đánh trúng tổn hại nguyên khí một khắc máu tươi đã theo miệng và phun đầy đất, mắt thấy một sư đệ hối hả chạy đến:
"Sư tỷ..người không sao chứ!"
Hắc xà cười tà ác:
"Bọn tu đạo ngu ngốc, hôm nay sẽ là ngày giỗ hàng năm của các ngươi.."
Ngọc Thuần đưa ánh mắt cân ghét nhìn hắn,giọng băng lãnh..
"Có chết..cũng cùng lũ yêu ma nhà ngươi đồng quy vô tận"
Một luồng yêu khí đánh tới sư đệ đã nhanh tay dùng kiếm đỡ nhưng vì đạo hạnh quá kém nên cũng bị đánh bay ra xa, thoi thóp chờ chết..
"Lục đệ!"(Ngọc Thuần gào lên)
"Hừ...nạp mạng đi..!"
Theo sao giọng nói lại thêm một chưởng nữa đánh tới nhưng giữa chừng đã bị một luồng chân khí khác chặn lại,Ngọc Thuần đưa mắt nhìn sang miệng lấp bắp:
"Sư...thúc.."
Ta vội chạy đến đỡ lấy cô ấy:
"Không sao...chứ!
Cô ấy nhìn ta rồi nhẹ lắc đầu:
"Ừ..ta không sao!!"
Hắc xà trán đã rịnh đầy mồ hơi, định đánh trả nhưng mới vung tay thì bỗng dưng la thảm một tiếng nhìn lại thân thể cũng không còn, bọn yêu khác thấy vậy cũng sợ vô cùng, chợt một luồng yêu khí khác ở đâu đánh tới, hắn rất mạnh nhưng so với sư phụ thì không là gì..
"Ồ..Lãnh Hàn chân nhân ngươi cũng đến góp vui à, đã quá lâu rồi không gặp, hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi đến đây thế?"
Ta đưa mắt nhìn tên khốn đã hại ta phải chờ đợi dưới hoàng tuyền hơn trăm năm qua, có lẻ hắn cũng phát hiện ra ánh mắt của ta, mắt nheo lại, giọng đầy tức giận:
"Bạch Bạch!!..."
Hắn nhanh như chớp lao đến bên ta vì chưa kịp phòng bị cổ ta đã bị bóp chặt bởi tay hắn:
"Tên phản đồ này.."(hắn gầm giọng)
"Tương Nhi"(cả sư phụ và nhị sư huynh đều đồng âm)
Xong cùng đánh tới, yêu vương đã vội tránh mà buông ta ra, sư phụ nhanh tay đỡ lấy ta giọng đầy lo lắng:
"Nàng...không sao chứ..!"
"Con...không sao.."
Hắn thu hết tất cả vào mắt rồi phá lên cười miệng đầy chế nhễu:
"Ha..ta đang xem gì đây, Lãnh Hàn chân nhân, ngươi từ bao giờ mà quan tâm con yêu hồ này thế!!"
"Yêu nghiệt...kết thúc tại đi đi."
Dứt câu buông ta ra sư phụ đã tạo một kết giới bảo vệ tất cả bọn ta, rồi chuẩn bị lao đi trong sự hoang mang lo lắng của ta, tay ta kịp nhanh đã giữ được tay áo người:
"Sư..phụ..!"
"Yên tâm! Chờ ta.."(tay người áp lên mặt ta, khẽ giọng)