Vườn tử đằng ở Thanh Sơn vẫn nở, trong ngôi nhà trúc là thân ảnh của một nam nhân đang ngồi gãy khúc nhân sinh của mình, cảnh còn đó mà người xưa đã không còn, hắn biết bản thân mình lại quá hoài niệm chuyện xưa! Nên ngay khi rời khỏi phong ấn chết của thượng cổ thần quân Vong U, hắn đã chạy đến nơi này.
"Ngươi đang oán cả thiên hạ đó sao? Đông Thương điện hạ!"
Thượng thần Thiết Y cùng mạnh bà đã đến tự bao giờ, vì không muốn làm phiền ai kia, nên đã không lên tiếng, nhưng cuối cùng không nhịn nổi thượng thần Thiết Y cũng phải mở lời.
Một cái liếc mắt cũng không có, tiếng đàn vẫn tiếp tục gãy.
"Khụ! Ta nói này Đông Thương điện hạ"
Vẫn không ai trả lời, mạnh bà đứng bên cạnh chỉ nhẹ nắm lấy tay áo người thương mà cũng không biết phải nói gì trong tình cảnh này.
"Ngươi định ở đây cả đời sao? Ngươi yêu nàng như thế! Sao không đi đưa nàng ấy về"
Tiếng đàn đã dừng, ánh mắt Đông Thương giờ đã nhìn hai thân ảnh đang đứng.
"Ta đã làm nhưng khi thấy ánh mắt của nàng ấy, ta đã hiểu, nàng thật yêu tên ma vương đó"
Dừng lại, giọng Đông Thương vẫn lạnh lùng trước Thiết Y.
"Ngươi rảnh quá thì về thiên giới đi, đừng đến đây làm phiền ta"
Ai kia dường như không nghe thấy, còn cố tình kéo mạnh bà ngồi xuống đối diện hắn.
"Ta thật không ngờ, Đông Thương điện hạ ngươi lại chịu buông tay dễ dàng như vậy"
"Chứ sao? Ngươi muốn ta ép nàng ấy đến hận ta, mới chịu buông tay ư?"
Biết thượng thần Thiết Y đang khích tướng, mạnh bà lại nhẹ kéo tay áo hắn.
"Chàng đừng vậy! Diêm vương! Ngài ấy cũng đau lòng lắm rồi"
"Ta biết mà"
Sự dịu dàng của Thiết Y làm người đối diện có chút chướng mắt.
"Không tiễn"
"Ấy! Đông Thương!"
Nhanh như chớp cả thượng thần Thiết Y cùng mạnh bà đã đứng ngoài sân, làm cả hai có chút ngẩn ra.
"Thiệt tình! Cái tên tính khí thế này, thật nếu ai làm thê tử của hắn thì không biết là phước hay là quạ đây?"(cười khổ)
"Nếu không đi! Thì đừng đi nữa"
Chợt bên trong đã vọng ra giọng âm lãnh, làm thượng thần Thiết Y trán đã rịn mồ hôi, nhanh tay ôm lấy cánh eo nhỏ của mạnh bà mà biến mất.
=============================
Trong khi đó.
"Tương Nhi!"
Lại là Tương Nhi thật những người này còn muốn gọi ta bằng cái tên ấy đến bao giờ, tại sao đi đâu cũng gặp, ta không quan tâm đến nam nhân ấy mà bước đi nhanh hơn, nhưng chưa đuợc ba bước thì thân ảnh của hắn cùng nữ nhân bên cạnh đã đứng trước ta.
"Di mẫu! Người không nhận ra con và thúc thúc sao?
Ta cau mày, trả lời cũng thẳng thừng.
"Ta không quen các ngươi"
Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh hướng mắt về ta, tỏ vẻ khó hiểu.
"Ta tên Trường An! Không phải Tương Nhi gì đó, từ nay đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa"
"Nhưng di mẫu..."
Nữ nhân ấy chưa nói hết thì Chấn Quân đã xuất hiện bên ta.
"Các ngươi đã nhận nhầm người! Nàng là Trường An! Sắp thành thê tử của ma vương ta"
"Ma vương!"
Ngay sau đó hắn đã tạo tư thế như muốn đánh nhau với Chấn Quân, vẻ mặt của cả hai như có thù truyền kiếp.
"Chàng quen họ sao?"
"Không quen!"
Sau câu nói lạnh lùng, chàng đã chìa ra trước mặt ta hai chiếc màn thầu nóng hổi, giọng đầy yêu chiều.
"Xem nè! Ta đã đứng đợi rất lâu mới mua được hai cái cho nàng"
Mắt phát sáng, ta cũng nhanh cầm lấy.
"Hi..hi! Chấn Quân nhà ta thật ngoan à"
Ta không biết cử chỉ và hành động của bọn ta lại tác động mạnh đến hai người đối diện vậy, mặt họ hiện lên ba chữ là không tin được, nhưng ta cũng không muốn quản, nên vội kéo tay chàng xoay người rời đi.
"Chấn Quân! Ta muốn ăn mì, muốn ăn gà nướng,còn bánh đậu nữa..."
Chợt chàng bóp lấy chóp mũi ta.
"Nàng sắp thành lợn rồi đó! Ăn như vậy sao mặc giá y?"
Ta bậm môi trước sự châm chọc của chàng, làm chàng cũng bật cười khanh khách, đúng là đáng ghét, chỉ biết chiêu chọc người ta.
Phía sau, hai người chỉ đứng nhìn hai thân ảnh đang dần biến mất trước đám đông.
"Thúc thúc! Là di mẫu phải không?"(Bất Bất hoang mang)
"Ừ! Tuy tiên lực bị phong bế nhưng ta cảm nhận được linh châu thể vẫn đang nằm trong người nàng ấy!"
"Nhưng...nhưng tại sao lại như vậy?"
"Ta đưa nàng về yêu giới trước, chuyện này ta phải đi tìm hiểu mới được"
=========================
Âm giới.
"Tư mệnh tinh quân ngài đến đây có chuyện gì sao?"
Vừa thấy tư mệnh xuất hiện, phán quan đã nhanh đến cung kính hỏi, tư mệnh cũng thành thật.
"Ta đến tìm Đông Thương điện hạ!"
"Diêm vương! Người vẫn chưa trở về ạ"
"Vẫn chưa về?"
"Dạ chưa!"
Chưa để phán quan kịp ngẩn đầu, tư mệnh cũng hóa thành làm khói rồi không thấy tâm hơi.
"Đi rồi sao?"(hắc diện cũng xuất hiện)
"Ừ! Ngươi nói xem, địa phủ của chúng ta hình như chẳng được an một ngày, giờ mạnh bà đã đi, đến diêm vương người cũng không về"
Choàng tay qua vai phán quan, hắc diện khẽ nhếch môi đầy ẩn ý.
"Ta thấy đợi diêm vương đại nhân về, ta và ngươi cũng nên nghĩ ngơi một chuyến"
Phán quan chẳng hiểu mà đưa mắt nhìn.
"Ngươi xúi ta từ chức?"
"Không! Là lên nhân thế nghĩ ngơi thôi, dù sao chúng ta cũng đã quá lâu rồi không lên đó, bao lâu nhỉ? Có hơn ngàn năm chưa?"
Nhắc đến nhân thế, phán quan cũng quên rằng mình đã từng là một phàm nhân, khi hắn chết đều hắn vẫn hoài niệm nhất là nàng, chiến trường khốc liệt, hắn phơi thây giữa hàng ngàn quân binh của hắn, thân ảnh hiện lên cuối cùng kia là nàng, nữ nhân mà hắn yêu nhất, hắn đã hứa sau khi thắng trận trở về sẽ rước nàng về phủ, vậy mà hắn lại không làm được.
"Từ...Nương!"(khẽ gọi)
"Gì? Ngươi nói gì?"
Phán quan lắc đầu trước ánh mắt tò mò của hắc diện, nhưng ai kia vẫn bám không buông.
"Ngươi mới gọi ai đó? Phán quan nói ta nghe"
"Ngươi thật lắm chuyện"
"Này phán quan..."