Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 67: Đảo lộn 4




Thiên giới.

"Đây là?"

Thiên đế nhíu mày khi nhìn quyển mệnh cách lại tạo ra sự phản vệ kia, khi được tư mệnh tinh quân bẩm báo về chuyện kỳ lạ đó, thiên đế lúc đầu cũng ngờ vực, nhưng giờ tận mắt thấy, thì đã tin.

"Thiên đế! ngài có cách nào không?"

Thấy vẻ lo lắng của tư mệnh, thiên đế cũng trầm ngâm một hồi thật lâu, sau đó đưa tay dùng tiên lực để khiến nó mở ra, nhưng rất tiếc dù cố hết sức nhưng vẫn không được, nhanh thu tay lại, thiên đế cũng lắc đầu vì đã hết cách.

"Có mùi ma khí, rõ là chỉ có ma vương hắn mới làm được chuyện này"

Tư mệnh cũng đồng tình mà gật gù.

"Đúng! đúng là vậy"

"Nhưng tại sao?"

Đưa mắt sang tư mệnh, thiên đế thật không hiểu nổi, tư mệnh cũng biết chút ít nên cũng giải đáp cho thắc mắc của thiên đế.

"Chuyện là ma vương, hắn hình như thích diêm vương phu nhân, nên mới làm nên chuyện này..."

Có chút bất ngờ về những gì mình nghe thấy, thiên đế chưa bao giờ nghĩ tên ma vương đó lại biết thích một nữ nhân nhưng nữ nhân đó là thê tử của đệ đệ mình.

"Không được! Đông Thương nhà ta khó khăn lắm mới yêu một nữ nhân, ta không thể để cho ma vương cướp người được"

"Vậy ngài sẽ làm gì?"

"Ta sẽ nghĩ cách, còn Thiết Y thượng thần, sao ta không thấy hắn đâu cả?"

"Thiên đế người tìm ta?"

Thiết Y ở đâu đã xuất hiện, còn bên cạnh lại thêm một nữ nhân, làm thiên đế cũng hơi tò mò.

Thấy cái nhìn ấy, tay Thiết Y vẫn không hề buông mà còn giữ chặt hơn, hướng thiên đế, Thiết Y cũng giới thiệu.

"Nàng sắp thành tân nương tử của Thiết Y ta"

Trợn mắt, thiên đế như nghe chuyện gì đó không đúng như mình biết nên cũng lập lại.

"Tân nương?"

"Đúng vậy!"

Thấy khuôn mặt hạnh phúc của Thiết Y, thiên đế thật sự đã tin đây là sự thật rồi.

"Còn Lập Mị thì sao? không phải ngươi đã có hôn ước với nàng ta?"

Thu lại nụ cười, Thiết Y chợt lạnh giọng.

"Đã hủy rồi, giờ có thể vào cõi luân hồi cũng nên"

"Tại sao?"

Thấy bản thân có hơi nhiều chuyện nên ngay sau đó chưa để Thiết Y kịp trả lời, thiên đế lại tiếp.

"Mà thôi, chuyện ta quan tâm bây giờ là về Đông Thương cùng thê tử của nó mới phải"

Đã biết được chuyện gì nên Thiết Y cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên.

"Ta sẽ xuống nhân thế xem sao!"

Nghe đến đó tư mệnh lại thập phần lo sợ khi nghĩ đến chuyện lần trước.

"Vậy thượng thần muốn để mạnh bà lại đây nữa ư?"

"Không! chúng ta sẽ cùng đi"

Hướng sang người bên cạnh mà nói với ánh mắt đầy nhu tình, làm mạnh bà cũng khẽ cười ngọt ngào, một màn làm thiên đế cũng phải khụ nhẹ mà ganh tị, còn tư mệnh thì ý vui đã lan tỏa đầy mặt.

"Thôi ta đi trước đây! gặp Đông Thương kêu nó đem thê tử của nó về đây, ta sẽ tìm cách"

Thiên đế đã nhanh biến mất còn lại Thiết Y cũng ôm lấy cánh eo nhỏ của mạnh bà.

"Ta đi chứ Ngạn Nhi?"

"Ừm!"

===================================================

Nhân giới.

"Chấn Quân!"

Khi thấy chàng miệng đã chảy đầy máu tươi, ta hoảng hốt mà chạy đến bên chàng.

"Chàng sao rồi? Chấn Quân!"

Thấy mắt ta đã ứa lệ, chàng dù vẻ mặt đầy đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười như để ta yên lòng, còn xoa xoa lấy đầu ta nữa.

"Ngốc! ta là ai kia chứ! nàng đừng lo"

Thấy thê tử của mình đang lo lắng cho người nam nhân khác, Đông Thương vừa giận lại vừa đau lòng, mặc dù bản thân cũng đã bị thương không nhẹ.

"Sư phụ! người không sao chứ?"

Thiên Mạch cũng lo lắng không kém khi máu trong miệng Đông Thương không ngừng mà nôn ra.

"Ta không sao, con đừng lo..."

"Tương Nhi! sư phụ là người muội thương, muội đừng để tên đó lừa nữa"

Ta nhìn sang tên nam nhân đang lớn giọng kia, với ánh mắt như muốn giết người thật sự, bọn hắn thật xấu xa, khi đã làm Chấn Quân của ta bị thương, vốn rõ ràng ta không quen biết bọn hắn, vậy mà cứ nói chuyện như đúng rồi vậy!.

"Các ngươi là một lũ khốn kiếp! rõ ràng không quen biết vậy mà lại cố tình gây chuyện, còn đả thương Chấn Quân nhà ta nữa"

"Chấn Quân nhà ta?"(Đông Thương lập lại)

Nhìn ánh mắt lạnh đi của hắn, ta thật không hiểu nổi, tại sao bọn ta phải vướng vào chuyện này kia chứ!.

"Đúng là Chấn Quân nhà ta, ta sắp thành thê tử của chàng, nếu không có các ngươi, bọn ta đã về ma giới rồi"

Nghe đến đó hắn chợt nhếch môi, nụ cười ấy làm ta cũng phải tót mồ hôi, vì cái tên mang khuôn mặt tuấn mỹ ấy, lại phát ra thần khí lạnh lẽo và nguy hiểm vô cùng.

"Nàng là thê tử của Đông Thương ta, không cho phép nàng nhìn bất kỳ tên nam nhân nào"

Chưa kịp phản ứng, khi hắn dứt lời ta đã bị kéo về phía hắn.

"Trường An!"

Chấn Quân chưa kịp ngăn lại thì tên kế bên đã xong tới.

"Để ta tiếp ma vương nhà ngươi!"

Một luồng chân cùng ma khi va vào nhau, ta cả kinh vì Chấn Quân đã bị thương rất nặng rồi, cứ tiếp tục, chàng sẽ chết mất.

"Chấn...Quân!"

"Còn lo lắng!"

Bàn tay hắn như muốn ôm chết ta vậy, làm ta không thể vẫy vùng được.

"Sư phụ! Đưa Tương Nhi đi!"

Ta hoảng hốt cố vùng vẫy kịch liệt hơn nhưng ngay sau đó thì đã không thấy bóng dám của Chấn Quân nữa, là ta đã biết, hắn đã bắt ta rời khỏi chàng.

"Buông ta ra! Đồ đáng ghét nhà ngươi"

Ta cố đấm mạnh vào lồng ngực hắn, nhưng dường như hắn được làm từ đá, một chút đau đớn cũng không có.

"Thả ta ra! Ta muốn về bên Chấn Quân..."

"Nhạc Tương..."

Hắn dừng lại, hắn gầm giọng, hắn nhìn ta bằng ánh mắt giận giữ, nhưng ta lại thấy một loại cảm xúc khác trong ấy, là thương tâm? Là thống khổ sao?.

"Chấn...Quân! ta muốn...ưm!"

Trời đất như quay cuồng, môi hắn đã áp xuống rồi, hắn như mãnh thú mà cố cắn xé cánh môi mỏng của ta, dù ta cố đẩy hắn ra, trong bất lực, trong tiệt vọng, hắn vẫn không chịu rời đi.

Cho đến khi ta đã buông xuôi thì hắn lại dừng lại, hắn chằm chằm nhìn lấy ta, mày nhíu chặt.

"Nàng đang khóc?"

"Tại sao? Vì ta cưỡng hôn nàng? Vì nàng ghét bỏ ta?"

"Ta...ta không biết ngươi là ai, ta yêu Chấn Quân... Xin ngươi hãy trả ta về bên chàng!"

"Ha...ha! Yêu Chấn Quân sao?"

Ta phát ngốc khi hắn chợt cười như điên như dại, rồi sau nụ cười ấy là một ánh mắt như đã ứa lệ, ta không biết làm gì khi tim ta như muốn ngừng đập vì vẻ mặt thương tâm của hắn.

"Nàng được lắm Nhạc Tương! Nhưng ta quyết sẽ không để nàng rời xa ta, dù là nữa bước"

Hắn lại ôm lấy người ta, như muốn khảm ta vào cơ thể hắn, khi ta cố kháng cự thì ngay sau đó, hắn lại phun ra một ngụm máu, làm ta cũng cả kinh, ta định bỏ chạy vì hắn đã buông tay nhưng khi thấy hắn khụy xuống, ta lại không đành lòng.

"Này! Ngươi...ngươi không sao chứ?"

"Khụ...khụ...!"

Hắn lại ho, và tiếp tục nôn máu, lần này đã dọa chết ta rồi, cái tên này không phải rất mạnh sao? Sao lại.

"Đi...đi"

Hắn chợt xua đuổi ta?, ta nghĩ là hắn đang muốn bắt ta kia mà.

"Mau...rời khỏi đây...rất nguy...hiểm cho nàng..."