Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 4




015

Dưới cái nắng gay gắt ngày hè, hơi nóng bốc hơi lên từ mặt đất, cho dù ngốc trong phòng, cũng cảm giác bản thân đang ở lồng hấp. Những mảng thực vật tươi tốt trải đầy trong sân tạo thành những mảng màu xanh đậm và nhạt dưới hơi nóng cũng trở nên vặn vẹo tựa như Hải Thị Thận Lâu*.

(*Trong truyền thuyết, vào những dịp trăng tròn, Thận Thần có thể phát ra dòng linh khí đặc biệt, linh khí này bay ra khỏi mặt nước biển biên thành hình ảnh lâu đài, phố xá trên không trung mặt biển, gọi là Hải Thị Thận Lâu)

"A, nóng quá."

Trần Đại Bảo nằm lăn ra sàn nói.

Liễu Hòe nhìn thân thể nhẹ nhàng khoan khoái của mình, nghĩ một đằng nói một nẻo đáp lời: "Ừm, rất nóng."

Trần Đại Bảo nhìn Liễu Hòe.

"A Hòe, có phải do ngươi tu vi cao nên không cảm thấy nóng không?"

"Ngô, có lẽ...!"

Lời còn chưa dứt, Trần Đại Bảo đã nắm lấy tay Liễu Hòe.

"A ~~" Hắn thỏa mái thốt ra, "Mát mẻ lành lạnh, thật thoải mái."

"..." Liễu Hòe không rút tay ra, không biết vì sao, vẻn vẹn một đoạn thời gian ngắn ngủi, hắn dường như đã quen với việc Trần Đại Bảo động tay động chân.

Trần Đại Bảo nhìn Liễu Hòe, hỏi: "A Hòe, chân của ta khi nào mới lành?"

"Ta đang nghĩ biện pháp."

"... ngay cả bây giờ?"

Liễu Hòe đang ăn quả dưa hấu thứ ba lặng lẽ đặt quả dưa trên tay xuống, trong ánh mắt nghi ngờ của Trần Đại Bảo.

016

"A Hòe, ta đói."

"A Hòe, ta thật sự vô cùng vô cùng vô cùng đói."

"... A Hòe, tại sao ngươi không đi nấu cơm?"

——vì không có gạo...

Liễu Hòe rốt cục không thể không nhìn thẳng vấn đề này.

—— không có gạo.

Bây giờ, chỉ có một cách để Trần Đại Bảo không chết đói.

...

...

—— sang nhà sát vách hỏi một chút.

017

Lúc Trần Đại Bảo nằm trên giường, nhàm chán đếm số ván gỗ trên nóc nhà, đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu.

Giống như tiếng đàn, tiếng mèo kêu rất nhỏ làm lòng người rung động, Trần Đại Bảo chống người lên.

Quả nhiên, bên ngoài cửa sổ cạnh giường, có một con mèo trắng đang rụt rè thò đầu ra nhìn.

Bộ lông trắng muốt mềm mượt, đôi mắt mèo tròn xoe màu hổ phách nâu sẫm, trong suốt và lấp lánh.

Trần Đại Bảo nghi hoặc thốt lên " a?" một tiếng.

"Trông không giống mèo hoang." Hắn tự nhủ.

Lúc này, mèo trắng đã nhảy lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ kêu "Meo ~" một tiếng.

"..." Giống như... Có chút manh a =w=

Kìm lòng không đặng, Trần Đại Bảo vươn tay, "Meo meo" vài tiếng, muốn gọi nó tới.

Mèo trắng lại chỉ ở tại chỗ nâng móng vuốt lên, sau đó bước đi thong thả mấy bước, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy đến cái bàn bên giường, rồi quay mông về phía hắn, nằm xuống bàn.

"Ách." Không nể mặt.

Nghĩ như vậy, Trần Đại Bảo trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, khó khăn ngồi thẳng lên, một tay bám lấy giường, một cái tay khác vươn ra muốn sờ soạng bộ lông của đối phương.

Đuôi mèo đong đưa qua lại, chóp đuôi vô tình quét qua mu bàn tay của Trần Đại Bảo, tê dại mềm mại nhất thời làm cả người Trần Đại Bảo nổi da gà.

Nhất thời không thấy con mèo quay đầu về sau, trong mắt lóe lên ánh sáng băng lãnh, một giây sau bỗng nhiên móng vuốt hạ xuống.

"A!"

Trần Đại Bảo nửa người tàn phế, một giây sau lăn xuống giường.

Tay đập vào chân bàn, eo đập vào thành giường giường, mà con mèo kia thì nhảy lên lưng hắn, cuộn lại cái đuôi ổ ở bên trên.

"..."

"..."

"... Cho nên nói..." Trần Đại Bảo đau đớn đến chết lặng, cuộn tròn lấy thân thể tự nhủ, "Mèo, thật sự là sinh vật đáng sợ."

018

Liễu Hòe đang đi trên đường phố lúc chạng vạng, nhiệt độ không khí xuống thấp, mặt đất vẫn mang theo hơi nóng, y nhìn con đường gập ghềnh, rốt cục hạ quyết tâm ——

Gõ cửa nhà sát vách.

"Cái kia... Xin hỏi có ai ở nhà không?"

Một lát sau, một tiếng bước chân chậm chạp vang lên, cửa mở ra, phía sau cửa xuất hiện một gương mặt già nua từ ái.

Lão bà bà nhìn qua khó mà phân biệt tuổi tác, mang theo nụ cười hiền hậu, ngửa đầu nhìn Liễu Hòe.

"Vị bà bà này, ân... Thật quấy rầy, ân, ta muốn nói, ân..." Lời nói xin ăn này Liễu Hòe thực sự khó khó mà mở miệng, cả khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, không biết nên nói yêu cầu của mình thế nào.

"Ta hiểu rồi." Lão bà bà chỉ gật đầu cười, cũng không đóng cửa, cất bước đi vào phòng.

Liễu Hòe chờ ở cửa, vì không cần nói nhiều mà nhẹ nhàng thở ra, càng thêm cảm kích lão bà bà thiện lương.

Thế là y chờ ở cửa...

Thế là y chờ ở cửa...

Thế là y chờ ở cửa...

Thế là y...

—— xảy ra chuyện gì! Vì, vì cái gì còn chưa đi ra!!!

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Liễu Hòe lại gõ gõ cửa.

Lão bà bà lại từ trong bóng tối đi ra, nàng nhìn Liễu Hòe ở cửa, ánh mắt từ ái hiền hòa, biến thành vô cảm, rồi biến thành kinh hoàng.

"Sao ngươi lại mở cửa! Đồ ăn cướp!"

"... Chính ngươi mở cửa a!"

...

Dù sao thì Liễu Hòe cũng được lão bà bà hảo tâm cho một rổ bánh bao, trở lại tiểu viện củaTrần Đại Bảo.

Đầu tiên y đi hâm nóng bánh bao, sau đó đun một ấm nước nóng, rồi đi vào phòng cùng với vài đĩa dưa chua và dưa hấu cắt lát.

Sau đó y thấy Trần Đại Bảo đang nằm trên mặt đất với tư thế vặn vẹo.

"Cứu, cứu mạng, A Hòe QAQ "

019

"Cho nên ngươi cứ nằm ở đó lâu như vậy?"

Liễu Hòe đem khắn thấm nước giếng đắp lên cổ tay sưng đỏ của Trần Đại Bảo, sau đó dùng thuật đông lạnh hạ nhiệt độ xuống.

"Còn không phải do lỗi của con mèo này!"

Trần Đại Bảo nhe răng trợn mắt nắm lấy cánh tay Liễu Hòe, hai mắt trừng to nhìn về phía mèo trắng đang ngồi xổm ở đầu giường bình tĩnh liếm móng vuốt.

Liễu Hòe cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, con mèo kia vừa tiếp xúc với ánh mắt Liễu Hòe, đột nhiên chớp chớp mắt mèo, nghiêng đầu một cái, sau đó híp mắt gọi "Meo ~"một tiếng.

"A? Nó bán manh với ngươi sao?"

Liễu Hòe tùy ý "Ừm" một tiếng, y bóp bóp cổ tay Trần Đại Bảo, lo lắng gân cốt bên trong có vấn đề gì không.

Thấy Liễu Hòe không để ý tới nó, mèo trắng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống giường, bước chân thong thả mèo đi đến bên người Liễu Hòe, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Liễu Hòe, lần nữa nhẹ nhàng "Meo" một tiếng.

"... Không nghi ngờ gì nữa! Nó bán manh với ngươi! Có biết xấu hổ hay không a cái con mèo hoa si này!"

Liễu Hòe cúi đầu nhìn con mèo bên cạnh, y cảm thấy con mèo này khá quen mắt.

Y cẩn thận nhìn nó, mèo trắng ngây thơ nhìn hắn, ánh nến chiếu vào đôi mắt trong veo, nhìn qua chỉ là một con mèo phổ thông còn chưa mở linh trí.

Trần Đại Bảo thấy Liễu Hòe trầm ngâm, hỏi: "Sao vậy? Con mèo có gì không đúng à? Chẳng lẽ lại là yêu quái?!"

Khi nói câu cuối cùng, giọng của Trần Đại Bảo giương lên, trong giọng nói chứa vẻ hoảng sợ.

"Không phải đâu." Liễu Hòe xua tay, y nhìn mèo trắng bên chân, thấy nó lấy lòng hướng y gọi, lại dùng đầu cọ giày của y, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Đây là mèo ta nuôi."

"Hả?" Trần Đại Bảo sửng sốt một chút, hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy bên trong có quá nhiều điểm đáng ngờ, thế là hắn trầm mặc một giây, nhìn Liễu Hòe nghiêm túc nói ——

"Con mèo này tên là gì?"

"Diệp Vĩ Chu, nghĩa là lấy lá làm thuyền, vô tư phiêu lãng."Trần Đại Bảo, nam, 17 tuổi, không hiểu vì sao lại dấy lên sự ghen tị với một chú mèo có tên đẹp.