Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 34




113

Trần Tu Bình nhanh chóng phát hiện, Khâu Viên thất thế cũng không phải không có đạo lý, bởi vì tu vi của hắn còn thấp, nên không nắm bắt chuẩn xác được tu vi của người khác, mãi đến khi đánh giáp lá cà, mới cảm nhận được sự lợi hại của đối phương.

Nhưng lúc này hối hận về hành động của mình cũng đã muộn, huống hồ sau khi chiến đấu, nội tâm hiếu thắng của hắn cũng bị khơi dậy, lại nhớ đến mình chuẩn bị phải tham gia trận chiến một đối một, nên càng quyết tâm muốn cố gắng hơn một chút, cũng không biết muốn chứng minh cho ai thấy.

Việc bị thương rất khó tránh khỏi, chẳng mấy chốc hắn đã bị hai mặt thụ địch đánh một quyền, cơn đau nhức đó khác hẳn với những cú va chạm thông thường, dường như là từ bên trong cơ bắp xương cốt phát ra, nhất thời không chống đỡ nổi, hắn lảo đảo một cái, sau đó hắn thầm nói "Không ổn", quả nhiên đối phương thừa cơ hội này, cướp đoạt kiếm của hắn.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trần Tu Bình chiến đấu —— hoặc là lần đầu tiên đánh nhau với một đám người đông như vậy, nên có chút hoảng hốt, vung tay muốn mở tay người kia ra, ngược lại giống như giao kiếm đến tay người khác.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang chợt lóe lên, Trần Tu Bình chỉ thấy hoa mắt, nam nhân vốn dĩ muốn tới đoạt kiếm của hắn liền bị đánh bay ra ngoài.

Người đến cứu viện đương nhiên là Khâu Viên, nhưng một kích này khiến hắn không thể bận tâm đến tình trạng của mình, nên liền bị người đánh trúng một chưởng, một chưởng này trúng ngay ngực, Khâu Viên phun ra một ngụm máu, rồi ngã lên lưng Trần Tu Bình.

Trần Tu Bình lập tức hoảng hốt, mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng nghe được động tĩnh vừa rồi, thậm chí dường như nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, hơn nữa vừa rồi rõ ràng Khâu Viên còn kiên cường chống đỡ vậy mà giờ đây lại không thể đứng vững. Nếu còn nghĩ rằng không có gì xảy ra, hắn chính là tên ngốc.

Huống hồ Khâu Viên bị thương là vì giúp mình không bị đoạt kiếm nên mới tới cứu viện, như vậy xem ra, mình không giống tới giúp đỡ, mà càng giống như kéo chân sau.

Hắn nhịn không được nói: "Các ngươi điên rồi à, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, các ngươi thật sự muốn giết hắn sao?"

Đối phương lại tựa như không nghe được, lúc này Trần Tu Bình mới đột nhiên nghĩ ra, đoàn người này thoạt nhìn không mang vũ khí nào mang tính sát thương, ngược lại Khâu Viên mang một thanh kiếm, không phải bọn họ muốn mượn danh nghĩa tỷ thí, trực tiếp giết Khâu Viên chứ?

Mặc dù môn quy quy định không được cố ý giết người, nhưng trong quá trình luận bàn vô ý giết người, quả thực có thể cho rằng đó là việc khó tránh khỏi.

Trần Tu Bình càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhìn dáng vẻ của bọn họ, có chỗ nào giống như đơn thuần luận bàn?

Khâu Viên ở sau lưng cảm giác giống như không có động tĩnh, Trần Tu Bình đối mặt với gần mười người, quả thực cảm thấy mình sắp phát điên.

Cuối cùng, hắn rút kiếm khỏi vỏ.

Sau đó hắn nói: "Nếu các ngươi muốn giết người, vậy ta sẽ giết các ngươi."

Trường kiếm đen nhánh phá không mà ra, tựa như hấp thu tia sáng xung quanh, mang theo một mảnh không gian xám xịt trong suốt, đôi mắt đen như mực của Trần Tu Bình cũng phảng phất như cuồng phong vô tận, phía dưới cuồng phong kia là từng tia từng tia tràn ngập sát ý.

Trần Tu Bình chưa từng giết người, nhưng giờ khắc này, hắn có thể giết chết bất cứ kẻ nào dám khiêu khích hắn.

114

Đối phương đang vây quanh rơi vào trạng thái tạm dừng.

Loại tình huống này quá mức linh dị, đối phương rõ ràng là một tiểu tu sĩ, giờ khắc này lại tản ra loại uy thế thuộc về đại năng, càng đáng sợ hơn là, bọn hắn thậm chí khó mà cảm nhận được loại uy thế này thuộc về tu sĩ bậc nào, chỉ có một cảm giác không cách nào chống lại từ đáy lòng dâng lên.

—— Tiến thêm một bước, sẽ bị giết chết.

Loại tâm tình này không biết vì sao lại nảy sinh trong lòng của tất cả mọi người.

Một số người bắt đầu kìm lòng không đặng lui lại.

Sau khi người đầu tiên lui lại, những người khác cũng bắt đầu lui lại, không có bất kỳ giao lưu nào, đám người vây quanh Trần Tu Bình và Khâu Viên toàn bộ đều nhanh chóng biến mất.

Nhưng Trần Tu Bình vẫn không buông lỏng.

Tay hắn cầm Thủ Phách, khuôn mặt lạnh như băng quan sát bốn phía, sau đó thấp giọng hỏi Khâu Viên: "Khâu Viên, ngươi còn có thể đi không?"

Lần đầu tiên Khâu Viên phát ra thanh âm: "Có thể."

Thanh âm này dường như phát ra từ trong lồng ngực, rõ ràng chỉ là một từ ngắn ngủi, nhưng lại giống như dùng hết khí lực toàn thân.

Hắn nói có thể, thân thể lại không có động tĩnh gì, hơi thở nhanh chóng trở nên yếu ớt, Trần Tu Bình khóe miệng giật một cái, biết vừa rồi sau khi hắn nói xong một từ, có lẽ liền mất đi ý thức. Không có cách nào khác, Trần Tu Bình vung kiếm lên, thân kiếm tựa hồ lưu lại một đạo tàn ảnh trong hư không, sau đó Trần Tu Bình nửa đặt Khâu Viên lên lưng nửa kéo hắn chậm rãi đi về phía trước.

Ban đầu là nửa cõng nửa kéo, nhưng sau khi xác định an toàn, Trần Tu Bình liền trực tiếp cõng Khâu Viên lên, vội vàng đi đến Lăng Kiếm Phong.

Trong lúc nhất thời, nơi an toàn nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là Lăng Kiếm Phong, dù sao nơi đó không chỉ có Trình Ấn, mà còn có tiên linh Tô Cứu Nương có tu vi cách hắn cả vạn dặm.

Tô Cửu Nương dựng một ngôi nhà tranh dưới chân núi Lăng Kiếm Phong, có ba gian phòng cùng một cái sân nhỏ, đại khái là trải qua sinh hoạt như người sống ẩn dật, mỗi ngày không hoạt động giải trí gì, chỉ có đùa mèo dắt chó, đào đất hái rau, chẳng qua "mèo" và "chó" còn có "đất" cùng "rau" của nàng đều không phải là loại bình thường.

Khi nhìn thấy Trần Tu Bình chạy tới, trên mặt Tô Cửu Nương vừa nở nụ cười, giây tiếp theo liền biến thành sát ý sắc bén.

Ngay cả Trần Tu Bình cũng giật nảy mình, hắn dừng lại, đang định nói gì đó, thì nghe thấy Cửu Nương nói: "Tu Bình, ngươi bị thương sao?"

"Người làm ngươi bị thương là bọn họ à?" Một giây sau, mái tóc màu đen củaTô Cửu Nương trong nháy mắt biến thành màu trắng, trong đôi mắt màu hổ phách, con ngươi dựng thẳng lên, lỗ tai biến nhọn, mọc ra lông tơ màu trắng.

Mà thân thể nàng tựa như tia chớp lướt qua Trần Tu Bình, giống như dã thú bổ nhào vào một chỗ cách đó không xa, nhanh chóng bắt được vài người, khi đó nàng đã hoàn toàn không còn hình dáng loài người nữa.

Dáng người thon dài mạnh mẽ cao chừng hai tầng lầu nhỏ, da lông trắng noãn lấp lánh dưới ánh mặt trời, càng khiến người ta chú ý chính là chín cái đuôi to dài xoã tung, tựa như có thể che khuất bầu trời, tỏa ra khí thế bức người.

Trần Tu Bình cảm giác hô hấp của mình đều ngừng lại, ngay cả khi ý thức được Tô Cửu Nương ngậm những người kia tới thả trước mặt hắn, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

—— Lão, lão thiên gia, đây là, Cửu Vĩ Hồ sao?

Trần Tu Bình chưa hoàn hồn lại, không có nghĩa là người khác cũng chưa hoàn hồn lại, huống hồ là những nhừng đang bị uy hiếp tính mạng, trong đám người bị ngậm đến, có một người lập tức lôi kéo ống quần của hắn cầu xin tha thứ, mấy người khác cũng vội vàng nhào lên, tư thế kia căn bản nhìn không ra họ chính là đám người mới trước đây không lâu còn liều mạng với hắn.

—— Đây chính là, thực lực chênh lệch sao?

Trần Tu Bình vô cùng sửng sốt.

Tô Cửu Nương vẫn duy trì thú thân, nàng lắc lắc cái đuôi sau lưng, miệng nói tiếng người: "Tu Bình, đám người này là ai? Bọn họ làm ngươi bị thương sao?"

Đám người kia nhanh chóng khóc kêu: "Ta không có thương tổn vị đại ca này, hoàn toàn không có!"

Tô Cửu Nương quát lên: "Ngậm miệng, còn nói tiếp ta sẽ ăn hết các ngươi."

Đám người kia lập tức ngậm miệng.

Trần Tu Bình bị từng hành động cử chỉ này làm cho choáng váng, mãi đến khi bọn họ im lặng, mới sực nhớ ra, đặt Khâu Viên xuống, nói: "Bọn họ không làm gì ta... nhưng bằng hữu của ta bị thương nặng, ngươi mau xem thử đi."

Tô Cửu Nương chớp chớp mắt, sau đó thân thể của nàng hóa thành một đạo ánh sáng nhu hòa, dần dần tụ lại khôi phục thành hình người: "Bọn hắn không thương tổn ngươi à?" Nghe vậy, lửa giận của Tô Cửu Nương đã giảm đi rất nhiều, sau đó nàng nhìn Khâu Viên xa lạ một chút, bởi vì là người không quen biết, nên trong mắt của nàng có phần hiếu kì, "Hắn bị thương không nặng, uống chút thuốc trị thương là được."

Nghe vậy, không chỉ có Trần Tu Bình thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả đám đối thủ cũng thở phào nhẹ nhõm.

—— Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì thì tất cả mọi người đều tốt.

Nhưng điều mà Trần Tu Bình không biết là, tổn thương không nặng trong miệng Linh thú có chút khác biệt so với cách hiểu của người bình thường, nhưng đáng mừng là, cách hiểu của Trần Tu Bình về thuốc trị thương cũng khác so với những người khác.

Thuốc trị thương trong tay hắn chỉ có một loại, chính là loại Trình Ấn cho hắn, mà loại Trình Ấn cho hắn lại là thuốc trị thương Thánh phẩm.

Sau khi nghe Tô Cửu Nương nói xong, Trần Tu Bình liền không có một chút áp lực nào cho Khâu Viên ăn thuốc trị thương, sau đó nhìn đám người kia, lông mày cũng nhíu lại.

Nhắc mới nhớ, đám người này không có quan hệ gì với mình.

Người cùng bọn họ có quan hệ là Khâu Viên, mà đám người này lại hận Khâu Viên đến mức chết mới thôi. Lúc Trần Tu Bình đi hỗ trợ, kỳ thật cũng không biết tiền căn hậu quả giữa bọn họ, nên giờ phút này cũng hơi xấu hổ.

Nhưng hắn không muốn lộ ra vẻ xấu hổ trên mặt, nên chỉ lãnh đạm hỏi: "Dù sao các ngươi hôm nay thật sự đã có ý định tổn thương đồng môn, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta sẽ bẩm báo Chấp Pháp đường trưởng lão, để bọn họ phán quyết, lưu tên và chứng minh thân phận của các ngươi lại đây —— khuyên các ngươi tốt nhất đừng nói dối."

Đây đã coi như là kết cục tốt nhất rồi, đám người đưa mắt nhìn nhau, tổng cộng tám người, để lại tên và ngọc giản chứng minh thân phận, sau đó tất cả đều thoát lực dìu nhau mà đi.

Lúc này, Trần Tu Bình mới có thời gian nhìn kỹ Khâu Viên.

Sắc mặt của Khâu Viên đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt như trước, mạch đập cũng dần dần khôi phục bình thường, Trần Tu Bình nhẹ nhàng thở ra.

Cửu Nương ngồi xổm xuống, cùng Trần Tu Bình nhìn Khâu Viên, sau đó nàng nghi hoặc hỏi: "Tu Bình, người này là ai?"

Trần Tu Bình cảm thấy dù sao mình cũng gây phiền phức cho Cửu Nương, ngượng ngùng nói: "Người này tên là Khâu Viên, là,là sư huynh của ta."

Tô Cửu Nương thắc mắc nói: "Nếu là sư huynh của ngươi, vậy cũng là đệ tử của Trình trưởng lão đệ tử sao?"

Trần Tu Bình lắc đầu: "Môn hạ của Tầm Tiên Tông đều là sư huynh đệ."

Tô Cửu Nương "A" một tiếng, không nói lời nào, lại tiếp tục nhìn Khâu Viên.

Trần Tu Bình lại bởi vì có một câu không biết nói thế nào, mà xoắn quýt không thôi nhìn chằm chằm Tô Cửu Nương, một lúc sau, mặt của Cửu Nương đỏ bừng, thanh âm mang theo run rẩy nghẹn ngào: "Tu Bình, tại sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm vậy?"

Trần Tu Bình vội vàng dời ánh mắt, sau đó hắn nói: "Cửu Nương, ngươi có thể thu lưu Khâu Viên một đêm không?"

Tô Cửu Nương ngẩn người: "Tại sao? Hắn là trong tông môn, chắc là có phòng riêng mới đúng?"

Trần Tu Bình nói: "Ngươi xem, hiện tại hắn hành động bất tiện, lại không biết đám người kia đã thực sự từ bỏ chưa, để một mình hắn ở chỗ đó có hơi nguy hiểm."

Tô Cửu Nương bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó nàng cười nới: "Không có vấn đề."

Có Tô Cửu Nương thu lưu Khâu Viên, Trần Tu Bình tự nhiên yên tâm, nên hắn liền an tâm đi lên Lăng Kiếm Phong.

Mà lúc này...

Có một đám người đang dìu nhau đi, chính là đám người  vây công Khâu Viên và Trần Tu Bình.

Dưới sự kinh hãi tột cùng và mất sức trầm trọng, tốc độ di chuyển của bọn họ không nhanh nổi, trong một mảnh trầm mặc, rốt cục có người nói chuyện: "Lão đại, ta không cam tâm."

Một người khác nói: "Sao hắn lại có hậu trường như vậy được? Tiểu tử kia là ai?"

Trong không khí vô cùng lo lắng, người được xưng là Lão đại mở miệng: "Lăng Kiếm Phong, đây là đệ tử của Trình trưởng lão."

Bầu không khí càng nặng nề.

"Như vậy, không có cách nào khác sao, do hắn mà A Phức...""Không... sao lại không có cách nào, có cách... có cách..."