Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 3




008

"A Hòe, ta không hiểu." Trần Đại Bảo nâng cằm lên, cau mày trầm giọng nói.

Liễu Hòe tay cầm cọ dính chu sa, thần tình nghiêm túc lại linh thiêng: "Không rõ cái gì?"

"Ngươi là phù lục đại sư sao?"

Liễu Hòe trải phẳng lá bùa lên bàn, phổ thông lá bùa, ở trong tay của y tựa như có sự sống, khi y đặt bút xung quanh lá bừa lóe lên một đạo kim sắc——

Khi cọ chu sa hạ xuống, một mạch liền thành, đường cong như nước chảy trên giấy, khi đường nét kết thúc, vừa nhấc bút lên, lá bùa khẽ run, tạo ra từng trận rung động trong không khí.

"Ta nghe nói, chỉ đại sư phù lục nhập đạo, mới có thể sử dụng lá bùa cùng chu sa phổ thông, chế được phù lục dùng được."

Nhìn lá bùa thành công này, lông mày đang nhíu chặt của Liễu Hòe hơi thả lỏng, trong mắt cũng có nụ cười nhẹ nhõm, y nói: "Ồ? Còn có loại thuyết pháp này sao, ta cũng không biết."

Trần Đại Bảo đáp: "A, chắc là Mạnh Tiểu Bảo lại gạt ta, dù sao hắn cũng là một cái củi mục trên phương diện chế phù chú... Bất quá nói đi cũng phải nói lại..."

Thấy Liễu Hòe đem lá bùa kia dán lên đùi mình, Trần Đại Bảo cảm thụ được nhiệt lượng lá bùa phát tán, suy nghĩ một lát, vẫn nhịn không được nói: "Là vầy nè A Hòe, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ngươi dán hơi nhiều lá bùa sao?"

Trên hai chân Trần Đại Bảo, lít nha lít nhít tầng tầng lớp lớp dán hàng trăm tấm lá bùa, nhiều đến mức hiện tại hắn trông giống một xác ướp được quấn băng vải trắng trắng đỏ đỏ, nhìn thêm lần nữa, đôi chân này hoàn toàn có thể trở thành cơn ác mộng đối với những người mắc chứng ám ảnh nặng. Trên thực tế, tất cả lá bừa tồn kho của hắn đều bị trưng dụng, ngay cả chu sa cũng không còn thừa bao nhiêu, quan trọng hơn chính là ——

"Nặng quá đi! Ngươi có biết hai chân của ta hiện tại nặng thế nào không! Trước kia còn tốt bây giờ hỏng rồi a a a a a a a a a!!!"

Liễu Hòe đưa tay ngăn tiếng thét của Trần Đại Bảo: "Đừng cần lo lắng, ta có thêm một bộ phận khinh thân (thân thể nhẹ) vào bên trong phù lục rồi, tuyệt sẽ không tổn thương chân của ngươi."

"Có rảnh làm cái này vì sao không nghĩ đến phương pháp có thể giảm bớt số lượng phù lục? Hiện tại là tháng bảy a! Tháng bảy a! Ta sẽ nóng phát rôm mất!"

Liễu Hòe lại nói: "Để cho an toàn, ta cho rằng vẫn nên cẩn thận một chút —— huống chi ở trên chân ngươi kiếm... khí độc, sẽ làm ngươi cảm thấy rét lạnh, cho nên kỳ thật cũng không đến nỗi nóng như vậy."

Trần Đại Bảo cảm thấy Liễu Hòe nói không sai, hắn nhìn hai chân mình như có điều suy nghĩ, cảm nhận được mặc dù bị bao bọc tầng tầng lớp lớp, bên trong lại vẫn cảm giác rét lạnh, nói: "Quả thật như thế ——đúng là thần kỳ..."

Không đúng, đây không phải vẫn đề thần kỳ hay không thần kỳ.

Trần Đại Bảo bây giờ mới kịp phản ứng: "Chờ một chút, không phải ta trúng độc sao?"

"Ừm, đúng vậy."

"Vậy trị liệu bên ngoài có hữu dụng không? Không cần uống thuốc giải độc à?"

Nhìn ánh mắt tràn ngập tò mò của Trần Đại Bảo, Liễu Hòe nuốt một ngụm nước bọt nói: "Đây, đây chỉ là biện pháp khẩn cấp thôi! Để ngăn chặn độc tố ở hai chân không lan ra toàn thân."

"Vậy sao..." Trần Đại Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chờ, chờ một chút, vậy tức là ta vẫn còn nguy hiểm sao? Làm sao vây giờ? Ta không muốn chết!"

Trần Đại Bảo nhìn về phía Liễu Hòe: "Ngươi nhất định phải cứu ta nha, A Hòe."

"... Yên tâm đi!"

Hôm nay Liễu Hòe tràn ngập tự tin.

009

Đem hai chân Trần Đại Bảo quấn đầy phù lục, Liễu Hòe cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, y mỉm cười nhìn ánh hoàng hôn chiếu vào bên giường, nhìn ánh đèn màu da cam ấm áp, cảm thấy áy náy vẫn luôn đè nặng lương tri đã dịu đi một ít.

Y nhìn thiếu niên sắc mặt hồng hào dần dần khôi phục sinh khí, cao hứng gật đầu, nhưng một giây sau, hắn trông thấy thiếu niên thống khổ nhíu mày.

"A... A... A... Hòe..." Thanh âm Trần Đại Bảo nghe có chút suy yếu.

Liễu Hòe lo lắng nói: "Ngươi làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Trần Đại Bảo khẽ cau mày, hai gò má ửng hồng, không biết là vì xấu hổ, hay là do ánh hoàng hôn: "Mặc dù hơi khó nói, nhưng mà từ mấy canh giờ trước ta đã gặp phải chuyện bối rối này rồi, thấy người vẫn luôn bận rộn luôn tay, ta càng cảm thấy mình không nên quá mức làm phiền ngươi, nhưng mà..."

—— "Ùng ục ục ~ "

Trong cái đại phương mà con người gọi là bụng, một thanh âm như vậy được phát ra.

"..."

"A hòe, ta đói quá."

"..."

"... Vậy, ngươi biết nấu cơm không?"

010

"Ngươi quả nhiên là cao phú soái a." Nằm trên giường dựa vào chăn đệm, Trần Đại Bảo cảm khái, "Kiến thức thì phong phú, phương diện phù chú cũng lợi hại như vậy, vậy mà lại không biết nấu cơm."

Liễu Hòe đặt cơm đã nấu xong lên bàn, cơm toát ra từng làn hơi nước, khiến cho gương mặt nghiêm túc không biểu tình của Liễu Hòe như ẩn như hiện.

—— A, liên tục thất bại tám lần đến mức vại gạo đều cạn, loại sự tình này thật sự khó mà mở miệng, nên làm sao bây giờ, luôn cảm giác không nói nên lời với Trần Đại Bảo, ngày mai làm như sẽ trôi qua thế qua đây...

Tại thời điểm Liễu Hòe hai mắt trống rỗng nghĩ đến những cái này, Trần Đại Bảo lại nói: "A, nhưng mà cũng phải nói lại, ngươi hôm qua có nói, ngươi đã Tích Cốc rồi nha, vậy không biết nấu cơm cũng là chuyện thường tình."

Liễu Hòe hai mắt lập tức sáng lên: Đúng vậy, phần kia của ta có thể cứu được rồi.

"Không biết bao lâu nữa ta mới có thể xuống đất —— nhìn tình huống trước mắt trong thời gian ngắn khẳng định là không được, chẳng qua may mắn trước đó vừa mới mua sắm, qua mười ngày nửa tháng khẳng định không có vấn đề đi ~ "

—— đã biến thành vấn đề!

Liễu Hòe trầm trọng lấy ra mấy đĩa rau trộn cùng bát đũa.

Trần Đại Bảo đưa cổ nhìn nồi cơm một chút: "Oa, ngươi nấu thật nhiều, ta khẳng định ăn không hết —— để đến ngày mai sẽ hỏng mất..."

"Ta có thể thi thuật đông lạnh." Liễu Hòe nói.

"A, thật sao, vậy thật quá tốt."

Nhìn Trần Đại Bảo nở nụ cười nhẹ nhóm, Liễu Hòe rốt cục vẫn định nói ra bí mật trong lòng ấp ủ, dù sao loại việc không có gạo này, giấu được nhất thời, giấu không được lâu.

"Đại Bảo, thật ra..."

"A Hòe thật lợi hại!" Trần Đại Bảo cười nhìn Liễu Hòe, "Ngươi có thể biết làm nhiều thứ như vậy, lần đầu tiên nấu cơm cũng thành công như vậy, ngươi tựa hồ chính là loại người cái gì cũng giỏi nha."

Liễu Hòe yên lặng nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng.

—— Vấn đề cơm nước tự mình giải quyết đi. Liễu Hòe quyết định như vậy.

011

Và cứ thế, Trần Đại Bảo lại gặp vấn đề.

—— cái này so ăn cơm càng khó mở miệng hơn. Trần Đại Bảo nghĩ.

A Hòe giúp ta nhiều như vậy, ta còn vì loại sự tình này mà phiền phức hắn, thật sự không tốt lắm.

Thế nhưng loại sự tình này muốn nhẫn cũng nhẫn không được, nếu nhất thời không kiềm chế được, không phải sẽ càng buồn nôn hơn sao?

Hỏng bét, càng nghĩ về nó, cảm giác càng ngày càng rõ ràng hơn nữa.

Trần Đại Bảo nhìn hai tay của mình, luôn cảm thấy hiện tại lấy tay bóp chết mình sẽ nhanh hơn.

—— Thôi, cứ nói vậy.

Trần Đại Bảo thấy chết không sờn nhắm mắt lại.

Cho dù bởi chuyện này mà bị ghét bỏ, khinh thường, thì cũng không có biện pháp nào khác, dù đối phương có là một người thanh tịnh như thần tiên, nếu gặp vấn đề này, cũng tuyệt đối chỉ có thể trực diện.

A, nhân sinh luôn luôn phải đối mặt với muôn vàn thử thách a...

"... Đại Bảo, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"

"... bất tiện."

012

Trong bóng đêm, Trần Đại Bảo đột nhiên mở mắt.

—— ta hiểu rồi!

Tựa như ánh sáng chói lóa xuất hiện bên trọng một vùng tăm tối, trong lòng của hắn phát ra tiếng hô như vậy.

—— quả nhiên, đúng vậy! Nếu là thế, hết thảy mọi việc đều có thể giải thích!

Hắn thầm nghĩ như vậy.

Đối diện với ánh trăng mờ ảo, trước mắt hắn dường như hiện ra từng cảnh tượng sau khi gặp Liễu Hòe.

Dù sao đi nữa, những sự tình phát sinh sau khi gặp phải Liễu Hòe, đều quá mức trùng hợp.

Chuyện bắt đầu do y không có chỗ ở, y vừa vào thì mình liền bị thương, chuyện mình bị thương không liên quan gì đến y, y lại tận tâm tận lực chiếu cố mình như vậy —— Đồng thời, càng đáng ngờ hơn là, y hình như là một phù lục đại sư, tu vi cũng tuyệt đối từ Trúc cơ trở lên, tướng mạo tuấn mỹ, vạn sự toàn năng...

Loại người như vậy lại ở một thôn nhỏ dưới chân núi chiếu cố ta, nghĩ như thế nào, đều thực sự quá kỳ quái.

Chuyện đã xảy ra cho tới bây giờ, cũng chỉ có một kết luận có thể giải thích hết thảy.

Trong gió đêm ồn ào, Trần Đại Bảo nghe tiếng ve kêu, khóe miệng lộ ra nụ cười kiên định.

—— quả nhiên không sai, nó đã xuất hiện!

—— Bàn tay vàng của ta!

013

Hôm nay thời tiết vẫn tốt.

Liễu Hòe sáng sớm đã dậy, pha một ấm trà, mang bồ đoàn cùng chăn mềm đã lâu không dùng trong tủ ra ngoài phơi.

Tiếng ve kêu râm ran trên những ngọn cây, không khí sáng sớm còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, cái năng oi ả tháng bảy vẫn chưa xuất hiện.

Sau khi Liễu Hòe đem nước rửa mặt đổ xuống đất, thì cảm giác được Trần Đại Bảo tỉnh lại.

"Đại Bảo, có muốn uống một tách trà để làm ấm cổ họng trước không?"

"Nghe ngươi gọi ta là Đại Bảo không sao ta lại nổi da gà toàn thân—— được nha, uống tách trà."

Bên trong tách trà xanh nhẹ nhàng khoan khoái mang theo mùi mơ thơm ngát, còn có vị hơi chan chát mặn của muối.

"... Đây là một sọi tóc."

014

"Các ngươi không phải pha trà như vậy sao?" Ngồi ngay ngắn trên ghế trong phòng, Liễu Hòe khiêm tốn thỉnh giáo.

"Ta cũng không biết nữa —— tóm lại ta không quen uống trà có nguyên liệu phong phú như vậy." Trần Đại Bảo dùng đũa chọc chọn nguyên liệu bên trong, phát hiện có mơ, trần bì còn có gừng.

—— thật đáng sợ...

Nghĩ như vậy, Trần Đại Bảo ngẩng đầu lên nói: "Cái này không vấn đề gì, nếu không chúng ta dùng trà làm canh đi."

Liễu Hòe sửng sốt một chút, nói: "Còn có thể làm canh sao?"

"Ừm, có thể, dù sao hôm qua cơm nguội còn lại đã bị ngươi đông lạnh ——dùng trà nóng xối lên, lại phối hợp với củ cải muối, tuyệt đối ngon tuyệt, ân, mặc dù trà của ngươi có khẩu vị hơi nặng."

Liễu Hòe, người bỗng nhiên có tên trong danh sách ăn trưa một cách khó hiểu, cũng không cự tuyệt ý tốt của Trần Đại Bảo, y thầm nghĩ, Trần Đại Bảo hẳn rất cô đơn khi ăn cơm một mình.

Cơm nguội phối trà, lập tức tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái, Liễu Hòe học Trần Đại Bảo, phối thêm hai mảnh củ cải muối lên trên cơm, thấy Trần Đại Bảo ăn say sưa ngon lành, không khỏi cũng cảm thấy thèm ăn.

—— Ừm, đã rất lâu rồi chưa ăn cơm.

Nghĩ vậy, Liễu Hòe hạ đũa.

—— Ừm...  ngon.Liễu Hòe, không biết beo nhiêu tuổi, phù lục đại sư, chú ngữ đạt nhân, không am hiểu việc nhà, hôm nay tràn đầy kỳ vọng mới với thế giới.