Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 26




092

Trần Tu Bình ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người Trình Ấn, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại, hắn nuốt nước bọt, quay đầu lại nói: "Ta, ta không muốn ngủ, sư phụ, ngươi, ngươi định đi truy đuổi người xấu sao, ta cũng muốn đi vào chung."

Trần Tu Bình chớp mắt nhìn Trình Ấn, sau đó chính hắn cũng ý thức được không ổn: "Đương nhiên nếu là rất phiền phức thì không cần, ta sẽ tự tìm một chỗ trốn đi."

Trình Ấn nhìn thẳng vào Trần Tu Bình, cho đến khi trái tim Trần Tu Bình bắt đầu nhảy lên kịch liệt không rõ nguyên nhân, mới mở miệng nói: "Không sao, chúng ta cùng nhau đi, nếu ta đoán không sai, người kia hẳn là..." Nói đến chỗ này, Trình Ấn không nói tiếp, chỉ là trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

Sau đó y đem Mạc Thủ Quy đặt sang một bên, rồi vẽ một trận pháp, sau đó gọi Trần Tu Bình đi theo, tiến vào trong hang động.

Vách đá trong hang động phát ra ánh sáng màu đỏ, người vào đây liền cảm giác như đang ở trong lò lửa thiêu đốt, y phục của Trần Tu Bình đã bị xé rách nhiều chỗ, bởi vậy cảm giác liệt hỏa thiêu đốt da thịt càng mãnh liệt hơn, hắn nhịn không được ôm lấy bên ngoài hai tay, ngay sau khi động tác này được thực hiện, trên người liền có thêm một bộ y phục.

Trình Ấn cởi áo choàng ra, phủ lên trên đầu của hắn, Trần Tu Bình vội vàng kéo xuống, nhìn sư phụ đằng trước chỉ còn lại một kiện áo gấm trắng như tuyết mặc bên trong, nuốt nước bọt nói: "Sư phụ, ta không sao, y phục này trả lại cho ngươi."

Trình Ấn không quay đầu: "Trên y phục cũng có mấy vòng pháp trận phòng ngự, ngươi cứ mặc vào đi, ta cũng không muốn lát nữa lại phải để ý chiếu cố ngươi."

Lời nói này không có chút khách khí nào, Trần Tu Bình lại không cảm thấy không vui, còn vui vẻ đem y phục mặc vào —— Trình Ấn tay dài chân dài, Trần Tu Bình mặc vào, mới phát hiện y phục lớn hơn không ít, ống tay áo còn thừa một đoạn, vung tay lên lên liền có thể biểu diện một đoạn múa bằng ống tay áo, vạt áo cũng kéo đến trên mặt đất, hắn xốc y phục lên, trông giống như đang mặc ga giường, nhưng lập tức cảm thấy thân thể mát mẻ.

Trình Ấn liếc nhìn hắn, trong ánh lửa đỏ sậm không thấy rõ biểu cảm, chỉ là bước chân khựng lại, rồi lại tiếp tục đi vể phía trước như không có chuyện gì.

Trần Tu Bình đi vài bước, nhịn không được hỏi: "Sư phụ, nam tu kia là ai?"

Trình Ấn nói: "Vô danh tiểu tốt, không biết."

"..." Trần Tu Bình cảm thấy bản thân không bình thường, bởi vì hắn thế mà lại cảm thấy loại khẩu khí phách lối kiêu ngạo này còn hơi soái, nghĩ nghĩ, hắn quyết định đem cái này quy cho việc Trình Ấn là sư phụ của hắn, đồ đệ sùng bái sư phụ là chuyện đương nhiên, hắn lại hỏi, "Cái này... Nơi này có đồ vật gì, hắn tới đây làm gì?"

Lần này, Trình Ấn nói một cách dứt khoát: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đến để trộm Vãng Sinh nhánh, vận khí tốt thì lấy được chút lông Phượng Hoàng đi."

Trình Ấn nói nhẹ như mây bay, giống như không có chuyện gì to tát, thế nhưng Trần Tu Bình lại giật nảy mình: "Phượng Hoàng? Nhưng, nhưng, trên sách nói, Phượng Hoàng đã tuyệt diệt rồi mà?"

Trình Ấn nhìn hắn một cái: "A, ngươi còn đọc sách."

"..." Nói cái gì vậy!

"Quyển sách kia có lẽ được viết bới một tu sĩ không có kiến thức gì, ngàn vạn đại thế giới cùng ngàn vạn tiểu thế giới, có rất nhiều Phượng Hoàng."

"... Vậy à." Trần Tu Bình cảm thấy thế giới quan của bản thân đã được đổi mới.

"Bất quá đại thế giới này của chúng ta chỉ có một con." Trình Ấn dường như đang sắp xếp lại lời nói của mình, "Rất tốt."

"..."

Trần Tu Bình hậu tri hậu giác nhận ra, hắn cảm thấy sư phụ hình như có chút thay đổi.

Hắn chạy chậm mấy bước, sóng vai đi cùng sư phụ sóng vai, len lén dùng ánh mắt ngắm hắn.

Trình Ấn quét mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi đang làm gì vậy? Thường ngày không phải lá gan rất lớn sao? Tu luyện thì ngủ, ở trước mặt ta mượn rượu làm càn, hôm nay bị dọa sợ rồi?"

Trần Tu Bình lắc đầu, hắn nhìn Trình Ấn, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc: "Không có..." Hắn nghĩ: Chỉ là đột nhiên cảm thấy, sư phụ càng lúc càng giống Liễu Hòe.

——Liễu Hòe chết vì sĩ diện, Liễu Hòe nhìn rất khôn khéo nhưng đôi lúc lại tỉnh tỉnh mê mê, Liễu Hòe đối với mình rất tốt.

Nghĩ kỳ lại, sư phụ chính là Liễu Hòe.

Nghĩ đến đây, Trần Tu Bình liền bật cười.

093

Đi vào càng sâu, Trần Tu Bình càng trở nên nghiêm túc và khẩn trương.

Hắn vẫn chưa quên nam tu kia là tên biến thái, đối đồng bạn bên cạnh còn hạ ngoan (ngoan độc) thủ (hành động) buồn nôn như vậy, quả thực súc sinh cũng không bằng, hắn cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Trình Ấn, sau khi đi xuống một đoạn đường dốc, phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng xong sáng ơn gấp trăm lần ánh sáng đỏ trên vách đá.

Hắn còn chưa nhìn kỹ, Trình Ấn đã che mắt hắn lại.

Lòng bàn tay vốn dĩ ấm áp, giờ phút này khi so sánh với hỏa khí hừng hực xung quanh, lại mang theo nhè nhẹ khí lạnh, Trần Tu Bình cảm thấy rất dễ chịu, Trình Ấn ở bên cạnh nói: "Lấy tu vi của ngươi, vẫn chưa thể nhìn thẳng Phượng Hoàng Hỏa Diễm." Nói xong, Trần Tu Bình cảm thấy tầm nhìn như có một tầng băng, dường như có thứ gì đó bên trên con mắt, sau đó Trình Ấn liền buông tay ra.

Hoàn cảnh trước mắt không có gì khác biệt, chỉ là tia sáng rực rõ vừa mới nhìn thoáng qua giờ ảm đạm hơn một chút, không còn cảm giác chấn động như trước đó.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ của Trình Ấn, có thể thấy hai con ngươi của Trần Tu Bình đã biến thành màu xanh lục dưới ánh sáng đỏ diễm lệ, bên trong đôi mắt mê mang màu xanh lục hiện ra tia chớp màu xám bạc, Trình Ấn nhịn không được xoa xoa đầu Trần Tu Bình, sau đó mặt không biến sắc thu tay về trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Tu Bình.

Y nghiêm túc nói: "Ta hạ cho ngươi vài cấm chế bảo hộ, ngươi cứ tiếp tục đi theo ta."

Trần Tu Bình đang kinh ngạc nghi hoặc một lần nữa biến thành sùng bái.

Hắn nghĩ: Sư phụ quả thật có phong phạm tiền bối, từng hành động cử chỉ, đều có thâm ý.

Đến phía trước cửa động, Trình Ấn dừng chân lại, Trần Tu Bình cũng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía trước.

Sau đó hắn trông thấy Hỏa Diễm.

Trong hư không lần lượt bùng cháy lên một đóa lại một đóa Hỏa Diễm hoặc lớn hoặc nhỏ, cái nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, cái lớn lại như một ngọn đồi thấp, sau đó những ngọn lửa này so với quái vật khổng lồ ở phía sau, lại tựa như tiểu vu gặp đại vu.

Mỗi một phiến lông vũ đều giống như Hỏa Diễm thiêu đốt, bên trong ngọn lửa kia ẩn ẩn đã biến thành màu trắng, thoạt nhìn, Trần Tu Bình tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ thứ mình nhìn thấy là một loại sinh vật nào đó, nhưng khi quan sát kỹ hơn, Trần Tu Bình lại trông thấy mỏ chim ẩn dưới lớn lông vũ Hỏa Diễm, và con mắt đang nhắm nghiền.

Phượng Hoàng khổng lồ đứng sừng sững trên cây ngô đồng màu đỏ, tựa như mặt trời gần trong gang tấc.

Dưới một loại áp lực vô hình, Trần Tu Bình nhịn không được nắm lấy y phục của Trình Ấn.

Sau đó hắn nghe thấy thanh âm của Trình Ấn, thanh âm kia nói: "La Tuyết Mạt, thứ ngươi muốn, hóa ra là Vãng Sinh nhánh."

Sợ hãi cùng áp lực đột nhiên biến thành không hiểu cùng hoang đường, Trần Tu Bình giật giật khóe miệng, rốt cục trông thấy một bóng người nho nhỏ phía dưới  Hỏa Diễm to lớn.

Bóng người kia chính là nam tu trước đó, nhưng Trình Ấn lại gọi nàng là La Tuyết Mạt.

094

Thân ảnh kia xoay người lại.

Diện mạo là người nam tu kia không sai, nhưng lúc này cử chỉ thần thái lại thay đổi thành một thiếu nữ.

Một nam nhân trưởng thành làm ra hành động của thiếu nữ thực sự quá buồn nôn, nhưng người phía trước kia dường như không để ý điều đó, nở nụ cười ngọt ngào nói: "Trình Ấn, ngươi tới thật nhanh."

Trình Ấn bình tĩnh nói: "Ta trước đó đã đến, sau khi phát hiện người làm loạn, đương nhiên phải cẩn thận quan sát."

La Tuyết Mạt chắp hai tay sau lưng, nhấc lên một chân xoay tròn xoay người sang chỗ khác, ngửa đầu nhìn đỉnh đầu Phượng Hoàng, cảm khái nói: "Thật vĩ đại, không hổ là trung tâm của một thế giới —— đáng tiếc nó hiện tại quá cường đại, nếu không thật muốn ôm về nhà."

Khóe mắt Trần Tu Bình không tự chủ được giật giật, lúc này trong đầu của hắn đột nhiên hồi tưởng lại đánh giá của Trình Ấn về nàng—— nàng tính tình tương đối hoạt bát...

Hoạt bát em gái ngươi, căn bản chính là nữ nhân bị bệnh xà tinh không phải sao?

Trình Ấn có lẽ cũng có tâm tình giống Trần Tu Bình, chỉ là y vẫn giả bộ rất tốt, trên mặt là vẫn là dáng vè cao nhân nhẹ như mây gió, chẳng qua miệng lại nói: "Ngươi thật buồn nôn, La Tuyết Mạt."

Trần Tu Bình: "..." Tốt, tốt, quá trực tiếp!

La Tuyết Mạt vậy mà không tức giận, nàng cười nói: "Nhẫn một chút đi, ta hiện tại chỉ dùng một sợi thần thức để sử dụng cỗ thân thể này mà thôi —— nói đến đây, vừa rồi hù đến tiểu đồ đệ của ngươi rồi sao? Ta không phải cố ý, người đánh nhau với các ngươi lúc trước không phải ta nha." La Tuyết Mạt duỗi ra một ngón trỏ, ra vẻ đáng yêu lắc lắc, giống như người dẫn các chương trình trẻ thơ.

Trần Tu Bình lại càng cạn lờn.

So với nữ nhân bị bệnh xà tinh thì càng đáng sợ nhất định là người vừa là nữ thần vừa bị bệnh xà tinh.

La Tuyết Mạt chính là người như vậy, nàng bằng vào sức một mình, kiếm tẩu thiên phong, trong vòng ngàn năm liền đứng trên đỉnh Tu Tiên Giới, không chỉ dựa vào thiên phú yêu nghiệt cùng khí vận nghịch thiên, mà còn do mạch suy nghĩ và phong cách hành sự quỷ dị khiến người khác khó mà phỏng đoán.

Trình Ấn đã quen biết nàng rất nhiều năm, đại đa số thời điểm cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.

Giờ phút này La Tuyết Mạt ngửa đầu nhìn Phượng Hoàng, trên tay bỗng xuất hiện một thanh kiếm gãy đen nhánh.

Trình Ấn trông thấy, y hỏi: "Ngươi xác định thanh kiếm gãy có thể chặt được Vãng Sinh nhánh?"

La Tuyết Mạt nghiêng đầu nghĩ: "Có lẽ không được."

Trình Ấn nhíu mày: "Vậy ngươi định làm thế nào?"

La Tuyết Mạt vặn vẹo uốn éo eo, lắc lắc tay: "Tới đâu hay tới đó chứ sao."

Trình Ấn hơi khép mắt: "Nếu ngươi đánh thức Phượng Hoàng, chẳng lẽ không sợ toàn bộ tiểu thế giới đều chấn động sao?"

La Tuyết Mạt quay đầu nhìn y một cái: "Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải không trốn thoát được."

Trình Ấn liền trầm mặc.

La Tuyết Mạt cười: "Trình Ấn, ngươi sẽ không phải là thu một cái đồ đệ, liền trở nên dễ mềm lòng như vậy đi?"

Trần Tu Bình lại nghe không vô, tinh thần của hắn kỳ thật đã suy sụp ngay từ đầu lúc Mạc Thủ Quy hôn mê, lúc này không biết là bởi vì ở bên cạnh Trình Ấn, hay bởi vì đối phương là La Tuyết Mạt, hoặc là bị thái độ xem tính mạng của những người khác không tính là gì của La Tuyết Mạt, kích động đến, tóm lại, hắn đột nhiên bộc phát.

Hắn nhìn La Tuyết Mạt, quát lớn: "Sư phụ ta tấm lòng rộng lớn, lòng mang chúng sinh! Ngươi tính là gì, dựa vào cái gì không để ý mạng của người khác, trong tiểu thế giới này có nhiều người như vậy, chỉ bởi vì ngươi không chắc chắn! Đều phải mất mạng à?!!"

Nói xong, chính hắn cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy một trận thiếu dưỡng, choáng đầu hoa mắt, nhưng hắn vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm La Tuyết Mạt, tựa như đang nhìn địch nhân.

La Tuyết Mạt giương mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Ồ."

Trần Tu Bình: "..." Cái này, đây kiểu trả lời gì? Loại cảm giác không được tự nhiên như  một quyền đánh vào bông này, chẳng lẽ đây chính là không được để vào mắt trong truyền thuyết sao?!

Trần Tu Bình còn muốn nói chuyện, Trình Ấn lại kéo hắn, Trần Tu Bình ngẩng đầu nhìn về phía Trình Ấn.

Trình Ấn nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, khuôn mặt vốn trắng như sứ khi ở đây lại nhiễm lên một tầng màu đỏ thật mỏng.

Y nhìn Trần Tu Bình, nói: "Ai nói cho ngươi, ngươi có thể khiêu khích người có tu vi cao hơn ngươi?"

—— Hở?—— Chủ đề có phải là hơi kỳ lạ không?