Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 22




077

Lần trước xuống núi thời tiết vẫn còn nóng bức, lần này xuống núi đỉnh núi đã bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, Trần Tu Bình và Mạnh Tiểu Bảo lại gặp nhau sau một thời gian dài xa cách, hai người đều không xa lạ, nhìn nhau cười một tiếng, lại có thể tự nhiên trò chuyện.

Trần Tu Bình kể lại chuyện tu luyện những ngày này.

Cuối cùng hắn ôm ngực, con mắt không tiêu cự nhìn phương xa: "... Sau đó ta cảm thấy nhịp tim của ta đập thật nhanh."

Mạnh Tiểu Bảo móc móc lỗ tai: "Tốt, vậy chúng ta dứt khoát nói cho rõ ràng đi..."

Trần Tu Bình nhìn Mạnh Tiểu Bảo, đối với lời hắn chuẩn bị nói vừa lo lắng lại vừa chờ mong.

Mạnh Tiểu Bảo nói: "Xúc cảm thế nào?"

Trần Tu Bình: "..."

Mạnh Tiểu Bảo: "Nói đi, ngực của Nghiễn Thượng Chân Nhân, sờ tới sờ lui cảm giác thế nào?"

Trần Tu Bình ha ha cười lạnh, dùng chuôi kiếm Thủ Phách đâm bụng Mạnh Tiểu Bảo một cái, thấy đối phương vẻ mặt đau khổ ôm bụng ngồi xổm xuống đất, cao quý lãnh diễm nói: "Đi chết đi, biến thái."

078

Thế là Trần Tu Bình biểu thị cùng đồ biến thái Mạnh Tiểu Bảo ở phương diện này không cách nào giao lưu, hai người nói về những chuyện khác.

"Cửa thứ nhất là lực phải không? Cần phải làm những gì?" Trần Tu Bình hỏi.

"Đến lúc đó mới biết được, chắc sẽ không quá khó —— nơi khảo hạch là "Tiên thù huyễn cảnh", ngươi cũng biết chỗ đó không có gì nguy hiểm."

"Ta không biết." Trần Tu Bình dứt dứt khoát khoát lắc đầu, "Ta chưa từng nghe nói về cái này."

Mạnh Tiểu Bảo im lặng một chút, sau đó hắn hỏi: "Ngươi biết Tây Nam ngũ đại thế giới không?"

Trần Tu Bình lắc đầu.

"Ngươi biết Lang Bình Quan đại tập không?"

Trần Tu Bình lắc đầu.

Mạnh Tiểu Bảo đỡ trán: "Là lỗi của ta, chỉ nuôi ngươi lớn, mà không chú ý đến dung lượng não ngươi."

Trần Tu Bình trừng Mạnh Tiểu Bảo: "Dung lượng não của ta khẳng định nhiều hơn ngươi, ngươi còn nói ta."

Mạnh Tiểu Bảo hắng giọng một cái: "Cái gọi là Tây Nam ngũ đại thế giới, chính là năm đại môn phái tu chân ở Tây Nam chưởng quản năm tiểu thế giới, những thế giới nhỏ này là do đại năng viễn cổ khai phát, bên trong tự hình thành một thể, không gian giới chỉ (giới chỉ = nhẫn) hiện tại hoàn toàn không thể so sánh."

Trần Tu Bình đem thiết lập này ở trong đầu tiêu hóa một chút, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.

"Mà Lang Bình Quan đại tập, chính là hội nghị về năm cái tiểu thế giới này, bình thường 300 năm tổ chức một lần —— nói đến đây, hội nghị lần này có lẽ là sư phụ ngươi sẽ đại biểu tông môn đi tham gia, cũng chỉ mấy năm nữa, tiểu tử ngươi vận khí không tệ nha."

Trần Tu Bình không rõ ràng cho lắm: "Cái này cùng ta có quan hệ gì?"

Mạnh Tiểu Bảo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sư phụ ngươi đại biểu tông môn tham dự, ngươi làm đồ đệ duy nhất làm sao có thể không đi theo. Ngươi biết trong tông môn có bao nhiêu đệ tử muốn đi Lang Bình Quan đại tập không? Đây chính là cơ hội tốt nhất để mở rộng tầm mắt, có nhiều người đến cuối cuộc đời, cũng không có khả năng tham gia hội nghị này đâu!"

Trần Tu Bình giật mình. Hội nghị này 300 năm mới tổ chức một lần, trúc cơ tu sĩ, cũng chỉ có 200 tuổi thọ. Nghĩ như vậy, Trần Tu Bình cảm thấy mình thật đúng là kiếm bộn: "Ngươi nói không sai, nói không chừng ta cũng chỉ có thể trúc cơ, có thể đi mở mang kiến thức một chút  ở thịnh hội, quả thật không tệ."

Mạnh Tiểu Bảo liếc mắt: "Ngươi làm sao lại không có tự tin như thế, ngươi có thể hiểu rõ sư phụ của mình là ai không? Có Nghiễn Thượng Chân Nhân làm sư phụ, dù ngươi có là đầu heo, hắn cũng có thể đem ngươi biến thành tiên heo —— không đúng, cái thí dụ này không thỏa đáng cho lắm."

Trần Tu Bình kinh ngạc: "Ngươi thế mà đã cảm thấy cái miệng tiện của ngươi không ổn rồi?"

Mạnh Tiểu Bảo lắc đầu: "Ta là cảm thấy đem ngươi so sánh heo thì hơi có lỗi với heo, lấy trình độ tụ ti của ngươi bây giờ, ta nên nói —— nói ngươi là phù du hoặc trùng giày có phải tương đối thỏa đáng hơn không?"

"... Tạm biệt."

079

Vô luận như thế nào, tông môn khảo hạch đã lửa sém lông mày.

Trong nửa tháng nay, đây là lần đầu tiên Trần Tu Bình ngủ ở gian phòng dưới chân núi cùng Mạnh Tiểu Bảo, nhưng cảm thấy mình ngủ không ngon, thế là nửa đêm tỉnh dậy, xem qua những đồ vật Trình Ấn cho hắn.

Thủ Phách đương nhiên là đặt ở đầu giường, thuốc trị thương bên trong bình sứ còn năm khỏa, la bàn nghe nói là chuyên môn dùng để định vị bên trong "Tiên thù huyễn cảnh", còn có một xấp phù thật dày, phi hành phù, phòng ngự phù, công kích phù cái gì cần có đều có, Trần Tu Bình nhìn những thứ này, trên mặt bất tri bất giác hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

—— sư phụ thật tốt với ta.

Mò bên trong túi giới tử một chút, Trần Tu Bình lấy ra đồ vật mình đã bỏ vào.

—— Đó là một tấm lệnh bài đen nhánh, nhìn qua không có gì thu hút.

Khối lệnh bài này nhìn qua là một lệnh bài được chế tạo từ gang thông thường, là thứ duy nhất mẫu thân của hắn ở thế giới này lưu lại cho hắn.

Lệnh bài lạnh buốt mang theo mùi rỉ sắt, bề mặt hơi thô ráp, Trần Tu Bình vuốt ve trong chốc lát, lại một lần nữa thả nó vào túi giới tử, sau đó hắn cầm phù, đặt ở dưới gối, đem la bàn cùng Thủ Phách ôm vào trong ngực, nghịch cái bình sứ trên tay một lúc rồi đặt nó trở lại, lần này hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cùng với hơi ấm nhàn nhạt tỏa ra từ Thủ Phách, cuối cùng chìm say vào giấc ngủ.

080

Rạng sáng hôm sau, Mạnh Tiểu Bảo đánh thức hắn, đi theo một đoàn đệ tử, đi đến quảng trường phía trước Bình Tiên Điện.

Một đám người chờ đợi một hồi, mấy sư huynh sư tỷ lần lượt tiến đến trước cửa điện, Trần Tu Bình trông thấy Văn sư huynh bên trong đám người kia.

Văn sư huynh đứng giữa một đám sư huynh sư tỷ tiên phong đạo cốt, phiêu dật xuất trần, quả thực có thể nói "Gà trong bầy hạc", râu tóc dài bù xù lộn xộn, đạo phục rách rách rưới rưới kia, khiến cho người khác rất dễ dàng sinh ra hiểu lầm với hắn.

Trần Tu Bình nghe thấy người bên trái hỏi: "Người quét rác kia sao lại cũng đứng ở phía trên."

Người bên phải lại nói: "Tại sao chưa thấy các trưởng lão của các phong?"

Trần Tu Bình im lặng, thẳng đến khi một luồng ánh sáng cắt ngang chân trời, một đạo sĩ tóc trắng râu dài xuất hiện trước mắt mọi người, những những tiếng thì thào khe khẽ trong quảng trường đột nhiên dừng lại.

Sư huynh sư tỷ đồng thanh nói: "Bái kiến chưởng môn."

Tiểu tu sĩ ở phía dưới cũng nói theo: "Bái kiến chưởng môn."

Chưởng môn đứng bên cạnh Văn sư huynh, Trần Tu Bình phát hiện hắn khịt mũi một cái, quay đầu nhìn Văn sư huynh, lại trợn tròn mắt.

Nhưng hắn ngay lập tức điều chỉnh vẻ mặt, mỉm cười ôn thanh nói: "Tầm Tiên Tông ta đã sáng lập vạn năm, tu sĩ  đắc đạo thành tiên vô số kể, chúng ta cẩn tuân theo lời tiền nhân tiên nói, vì bồi dưỡng chi sĩ sau này..."

Trần Tu Bình không nghe được dù chỉ vài câu, coi như nghe được cũng chỉ là một đống lời nói nhảm, thế là hắn nhỏ giọng hỏi Mạnh Tiểu Bảo: "Khi nào chúng ta rời đi?"

"Khi truyền tống trận khởi động."

Trần Tu Bình không hiểu cho lắm.

Mạnh Tiểu Bảo ra hiệu: "Ngươi nhìn Ngũ Thải Thạch trên tay sư huynh sư tỷ, khi toàn bộ chúng sáng lên, truyền tống trận sẽ mở ra, chúng ta sẽ cùng nhau bị truyền tống đến "Tiên thù huyễn cảnh"."

Trần Tu Bình sửng sốt một chút. Chưởng môn nói nhiều lời như vậy, không phải vì động viên hay là cổ vũ sĩ khí, mà chỉ đơn thuần là vì —— kéo thời gian?

—— thật đúng là vất vả cho hắn...

081

Thế là thời gian kế tiếp, Trần Tu Bình thời gian kế tiếp chủ yếu đem lực chú ý đặt ở Ngủ Thải Thạch lần lượt sáng lên phía trên, mắt thấy chỉ còn hai ngọn cuối cùng, chưởng môn đột nhiên thay đổi đề tài.

"... Điều tiếp theo ta nói là điều quan trọng nhất, xin mọi người cẩn thận lắng nghe —— đó là việc liên quan tới các chi tiết cụ thể trong lần khảo hạch này."

Trần Tu Bình vểnh tai lên nghe.

"Sau khi các ngươi tiến vào Tiên Thù huyễn cảnh, sẽ bị phân tán đến từng cái địa phương khác nhau, hiện tại, ngươi sẽ phát hiện trong tay của các ngươi có một cái ngọc giản."

Vừa dứt lời, Trần Tu Bình phát hiện chính giữa tay phải của mình xuất hiện một khối ngọc giản, hắn kinh ngạc cầm lên.

"Bên trong ghi chép ba loại tiên thảo các ngươi cần tìm, hiện tại hãy ghi nhớ, sau khi các ngươi nhớ rõ, ngọc giản sẽ biến mất."

Trần Tu Bình đặt ngọc giản lên trán, trong đầu hiện lên vài dòng chữ.

——Hương Lưu lùn, Băng Hoa Quế phấn ngàn năm xanh nhạt, Tam Dịch Liễu và thói quen sinh trưởng của chúng.

Sau đó lại có ba hình ảnh khác, ghi chép dáng vẻ của ba loại thực vật này.

Hương Lưu lùn màu hồng cam, nhìn tròn vo như quả bóng, bên trong có rất nhiều trái cây xếp tầng tầng lớp lớp; Băng Hoa Quế xanh nhạt sinh trưởng tại nơi cực hàn, đóa hoa lớn như bàn tay người, óng ánh long lanh, phi thường xinh đẹp cao khiết; Tam Dịch Liễu mặc dù là thực vật, nhưng sẽ chạy đầy đất, sẽ đánh người.

Sau khi xem hết nội dung bên trong, ngọc giản biến mất tựa như một làn khói, Trần Tu Bình cau mày gãi gãi mặt, vẻ mặt hoang mang.

Mạnh Tiểu Bảo hỏi: "Thế nào, có chuyện gì phiền phức à?"

Trần Tu Bình lắc đầu: "Không có không có, ngươi nhất định phải có lòng tin với ta nha."

Ngũ Thải Thạch chỉ còn lại một chiếc chưa sáng lên, chưởng môn lại bắt đầu nói: "Các ngươi sẽ ở trong Tiên Thù huyễn cảnh ba ngày, sau ba ngày, bất luận tìm được hay không, đều sẽ bị truyền ra khỏi tiểu thế giới. Các ngươi đều là đồng môn, hãy giúp đỡ nhau cùng tiến thủ, đừng tự giết lẫn nhau —— "

Vừa dứt lời, một chiếc Ngũ Thải Thạch cuối cùng đã sáng lên, trực giác của Trần Tu Bình không khỏi lóe lên mà sắc của Ngũ Thải Thạch trước mắt, mắt tối sầm lại, trong chốc lát liền bất tỉnh.

082

Sau khi vệt sáng năm màu xuất hiện, tiểu tu sĩ trên quảng trường liền biến mất không thấy nữa, các sư huynh sư tỷ vẫn luôn giữ mặt lạnh lập tức cất tiếng oán than.

"Uy, chuyện gì xảy ra vậy, hôm nay linh lực chuyển vận đặc biệt nhiều, ai."

"Là do mấy ngày nay ngươi không tu luyện thật tốt đi."

"Bớt nói nhảm đi, ta mỗi ngày đều tu luyện thật tốt được chứ, ngươi có muốn đấu một trận không?"

"Năm nay có một số tiểu sư đệ khá tốt, ngươi có nhìn thấy người dẫn đầu kia hay không?"

"Chắc người ngươi nói là Mạnh Phục Chân đi, hắn là người Đan Thanh Các."

"Thật sao? Vậy không phải là trực hệ sư đệ của ta à?"

"Nói mới nhớ, năm nay, không phải còn có đồ đệ của Trình Ấn trưởng lão sao...?"

Sau khi đề tài này được nêu ra, trên sân đột nhiên im lặng, trong một mảnh im lặng này, chưởng môn đưa ánh mắt về chỗ nào đó bên trong quảng trường.

Sau một vài nhịp thở, một bóng người xuất hiện từ trong không trung ở nơi đó.

Trình Ấn chắp tay sau lưng trong màn sương mà đến, tóc dài áo dài, dung nhan như ngọc.

Chưởng môn nở nụ cười gần như nịnh nọt: "Ai, khách quý hiếm gặp, khách quý hiếm gặp a, tiểu Trình Ấn, sao ngươi lại tới đây?"

Trình Ấn không nói chuyện, y liếc chưởng môn một cái, lại đi một bước, liền biến mất tại trong quảng trường.

"... Chưởng môn, Trình trưởng lão sẽ không phải là đi Tiên Thù huyễn cảnh đi?" Một vị sư huynh nào đó trong mảnh trầm mặc này, hỏi ra một câu như vậy.

Chưởng môn vỗ đầu hắn: "Cần ngươi nói nhiều à, ta ngốc sao? Ta không biết à?"

Sau đó hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đưa mắt trông về phía xa, trầm giọng nói: "Thế nhưng y làm như thế, ta cũng không có cách nào a."

Các sư huynh sư tỷ: Có cần đem lời nói sợ sệt như vậy nói một cách đương nhiên không!?Tầm Tiên Tông hôm nay vẫn tràn ngập khí thế như mọi ngày.