Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Chương 16: Há miệng




Cả người A Kiểu ướt đẫm, không ngờ nước trong hồ Tam Sinh lạnh đến vậy.

Nàng chợt run một cái, nhích đến gần lồng ngực của sư phụ mình thêm mấy phần. Nhưng nhiệt độ trên người sư phụ cũng không nóng lắm, bất quá khá hơn nàng một chút, coi như là có còn hơn không đi. Nàng không dám nhìn mặt sư phụ, cứ để hắn giữ chặt vớt nàng lên, nàng cũng cảm nhận sư phụ tức giận. Mấy ngày nay sư phụ đối với nàng rất tốt, nhưng cuối cùng nàng vẫn có chút sợ hắn, sợ hắn tức giận.

Tiêu Hành đem nàng ôm ngang lên, về thẳng Phù Hoa viện, chỉ còn lại một mình Mặc Tầm.

Mặc Tầm ngây người đứng tại chỗ, nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của sư phụ, liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Hình như hắn... gây đại họa rồi.

Hai người tắm trong hồ nước ấm áp, không phải nàng chưa thấy thân thể sư phụ, cho nên hiện giờ cũng không có gì. A Kiểu thấy sư phụ im lặng ôm lấy mình, thân thể băng lạnh từ từ nóng như lửa, nhưng nàng ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện sắc mặt sư phụ tái nhợt. Nàng không dám động đậy, nhưng vẫn là nhịn không được mở miệng nói: "Sư phụ... đồ nhi sai rồi."

A Kiểu thấy sư phụ không nói lời nào, vội ôm lấy hắn, thì thầm nói: "Sư phụ..."

Sư phụ muốn đánh muốn phạt thì cứ ra tay đi, nàng còn có thể chịu nổi, chứ im lặng không nói thế này, đúng là quá mức dọa người.

A Kiểu rụt đầu, trong lòng thầm nghĩ: Sư phụ sẽ không đem nàng đi hầm chứ?

Rốt cuộc sư phụ thật không có đem nàng đi hầm, mà lại là cùng nàng song tu trong hồ tắm. Nàng cũng không biết vì sao đột nhiên sư phụ muốn cùng nàng song tu, không phải lúc cũng không hợp phong cảnh, nhưng nàng vẫn không dám nói gì, chỉ mặc cho động tác của sư phụ ra ra vào vào, tới tới lui lui, đến cuối cùng nàng cũng không biết bao nhiêu lần, chỉ mềm oặt tựa vào ngực sư phụ. Lúc nàng tỉnh thấy sư phụ đang ở bên, A Kiểu nhịn không cau mày lại, suy nghĩ có phải chuyện hôm qua nàng cùng Nhị sư huynh đi hồ Tam Sinh chỉ là một giấc mơ thôi không?

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy sư phụ ngủ say, lúc này mới vén chăn lên nhìn một chút, phát hiện cả người mình bị gặm đầy vết xanh tím.

A Kiểu phiền não nhíu mày, chỉ cảm thấy sư phụ ra tay cũng thật nặng rồi.

Tiêu Hành đã nhận ra tiểu đồ nhi tỉnh, ôm nàng vào ngực càng chặt thêm mấy phần, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt nhút nhát của nàng, lần đầu tiên mới cảm thấy mất tự nhiên, mở miệng nói: "Hôm qua... nàng nhìn thấy gì rồi?"

A Kiểu không có nhận ra sư phụ mình khác thường, chỉ cảm thấy mặt mày sư phụ lạnh lẽo, không giống ánh mắt nhu hòa thường ngày lúc cùng nàng song tu, tất nhiên thêm mấy phần câu nệ, nghiêm túc thật thà đáp: "Đồ nhi, đồ nhi không thấy gì cả."

Đây là nói thật.

Dứt lời, nàng quan sát ánh mắt của sư phụ.

A Kiểu khẩn trương nuốt nước bọt một cái, cố ra vẻ thả lỏng nói: "Nhưng mà đồ nhi nhìn thấy kiếp trước của Nhị sư huynh, là một hòa thượng trọc đầu, bộ dáng tư tư văn văn, giống hệt huynh ấy bây giờ. Hắc hắc, sư phụ này, bộ dạng lúc trọc đầu của Nhị sư huynh thật buồn cười." Nàng nói đùa mà, muốn chọc cho sư phụ vui vẻ, nhưng nàng nói xong cũng không thấy sư phụ vui vẻ gì cả. A Kiểu ảo não rũ mắt, đánh bạo làu bàu một câu, "Sư phụ không phải đã nói sẽ đối tốt với đồ nhi sao?"

Sao giờ lại sầm mặt xuống dọa cho nàng sợ chứ?

Tiêu Hành tỉnh hồn, đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đồ nhi, vuốt ve tới lui, lúc này mới cúi người ngậm lấy môi nàng. A Kiểu cả người run lên, không biết nên cử động thế nào, lại nghe sư phụ nghiêm túc nói: "Hôm qua nàng bị lạnh, vi sư độ tu vi cho nàng, nàng lại há miệng ra nào."

"A"

A Kiểu ngoan ngoãn há miệng.

"Ưm..."

Tiến vào rồi.

Đợi đã——

Độ tu vi phải đưa đầu lưỡi vào sao?

Hết chương 16!

Dịch bởi Mạt Họa