Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế

Chương 21




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Con bọ hung

Chỉ là mấy hôm trước khá may mắn, gặp ngay khoảng thời gian cường độ ánh nắng mặt trời không quá lớn, mà hôm nay bắt đầu tiến vào những ngày nắng nhất. Nhân loại và dị tộc cũng đã sớm quen với bức xạ cực tím ở đây, e rằng ở nơi này, chỉ có mình hắn là ngoại lệ.

Loại tình huống này giống với việc nhiệt độ phát ra trong một ngày nhiều mây và một ngày nắng chói chang vậy, người có khả năng chịu đựng tốt, dù có sinh hoạt dưới nhiệt độ cao cũng vẫn ổn, còn những người không thể chịu đựng, dù có độ mũ, che ô cũng vẫn bị bỏng nắng như thường.

Chỉ trong chốc lát, da của hắn đã bị bỏng nắng nghiêm trọng.

Dường như Liêm cũng không nghĩ tới, nhân loại lần này mua về lại yếu ớt như thế, nhìn Nhạc Tử Mặc không chút nào để ý đến vết thương của mình mà hiếu kì quan sát bên ngoài, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Em vẫn nên về trước đi, nô lệ của em tôi sẽ mua cho.” – Qua nửa ngày, vẻ mặt Liêm không chút biểu tình nói.

Nhạc Tử Mặc đã đoán được kết quả sẽ như vậy, trong chốc lát kia hắn đã ở trong lòng đặt ra hai lựa chọn. Thứ nhất là đi, có lần đầu tiên ra ngoài thì nhất định sẽ có lần thứ hai, hắn nhất định phải thích ứng với nơi này trong thời gian ngắn nhất. Thứ hai là không đi, núp ở bên trong cái hang động như cái lò gạch này, quanh năm không thấy ánh mặt trời, ngoan ngoãn ở lại, không có bất kỳ tự do gì, vừa nghĩ tới loại kết quả này, răng Nhạc Tử Mặc lập tức phát đau.

Cho nên khi Liêm nói lời này, Nhạc Tử Mặc cự tuyệt, trên mặt hắn hiện vẻ cầu khẩn, trong thanh âm tràn đầy vẻ khát vọng, nhưng không trực tiếp phản đối mà nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi nhìn một chút.” – Sau đó cúi thấp đầu, không nhìn tới biểu lộ trên khuôn mặt Liêm.

Liêm có chút sửng sốt, cảm giác mà Nhạc Tử Mặc mang đến cho hắn, hẳn phải là vô cùng nghe lời mới đúng.

Thấy Liêm không nói gì, Nhạc Tử Mặc tiếp tục tăng thêm chút lý lẽ: “Tôi đối với trùng tộc các anh không có chút quen thuộc nào, rất tò mò với Thác Trạch Mộc mà anh nói, vả lại tôi đã đến đây rồi, đương nhiên phải nhanh chóng làm quen cùng với thích nghi với nơi này. Liêm, anh dẫn tôi đi đi mà.”

Đám thủ hộ và tùy tùng: Ấy chà, rất muốn đâm thủng mắt luôn ấy, thấy chưa thấy chưa, có phải nhân loại của quân thượng đang làm nũng hay không nha?

Thanh Minh yên lặng chọc chọc ngón tay: Ài, thật là một nhân loại rất có tâm cơ nhá, nhìn cái ánh mắt câu người kia kìa, rồi lại cái giọng điệu đáng thương kia nữa, thế mà có thể khiến cái mặt lạnh của quân thượng đại nhân hiện ra vẻ sửng sốt nhá.

Liêm thật sự có chút không biết phải làm sao. Thứ nhất, hắn chưa từng gặp phải loại tình huống có thị quân dùng vẻ mặt ôn hòa cầu khẩn hắn chuyện gì đó như vậy, cho dù đối với hắn là một việc rất nhỏ. Thứ hai, đối với thị quân mới mua về này hắn vẫn có chút để ý, sợ vừa đi ra ngoài đã bị phơi nắng đến chết, trong lòng cũng có chút không muốn để Nhạc Tử Mặc ra ngoài.

Khó có khi xoắn xuýt như thế, đối với thị quân nghe lời lại dễ ở chung này Liêm có chút không đành lòng khi phải cự tuyệt, đành phải gật gật đầu: “Vậy đi thôi.”

Tròng mắt của đám thủ hộ tùy tùng lại lần nữa rơi xuống đất: Quân thượng, nguyên tắc của ngài đâu rồi, không cần phải bốc đồng chiều chuộng một nhân loại như thế đâu, sẽ bị làm hư đó.

Thanh Minh: Nhân loại có tâm cơ, đáng giá học tập!

Sau đó Nhạc Tử Mặc lại nói ra một số thứ cần thiết khi ra ngoài, dường như Liêm cực kỳ hưởng thụ loại hình thức ở chung như thế này, nhất nhất đáp ứng.

Cuối cùng, cưỡi trên người một trùng tộc biến thân trông giống một con bọ hung lớn, kéo cái xe trông giống xe ngựa, Nhạc Tử Mặc được võ trang đầy đủ, bọc lại kín mít từ đầu đến chân đi lên, bên cạnh là Liêm đang ngồi ngay ngắn.

Băng mang theo hai mươi thủ hộ cùng tùy tùng đi hai bên, phía sau đi theo không ít trùng tộc hộ vệ, trong đội ngũ còn có vài nô lệ nhân loại.

Đột ngũ xuất hành không ít người, bọ hung lớn đi cũng rất vững vàng, Nhạc Tử Mặc ngồi trong xe không bị phơi nắng, chỉ là nhiệt độ quá lớn, lại bị che kín nên nóng vô cùng, chưa được một lát mồ hôi đã đầm đìa.

Mặt đường bằng phẳng rộng lớn, đi chưa được bao lâu đã thấy chợ, chợ của trùng tộc đa số là quầy hàng lộ thiên bày bán đủ thứ hàng hóa, trong một trăm trùng nhân cũng chỉ ngẫu nhiên trông thấy một nhân loại, trong mắt Nhạc Tử Mặc trông thấy đều là trùng nhân, loại cảnh tượng kia vô cùng rung động.

So với nhân loại cao hơn nửa người, nhưng khi đánh vào thị giác thì chính là một loại đả kích cường liệt, khiến người ta có cảm giác như đang bước chân vào đất nước của người khổng lồ vậy. Chợ được phân bố ở hai bên đường, rìa ngoài chợ là những gò núi cao thấp chập trùng kéo dài đến vô tận, tầng tầng đất cát màu vàng nâu bao trùm, vài cây đại thụ đâm thẳng đến trời cao. Cây cối rất cao rất lớn, Nhạc Tử Mặc nhìn thấy, ước chừng đến khoảng một hai trăm mét.

Sau khi xem xong, cảm giác mà nơi ở của dị tộc mang đến cho hắn chính là hoang vu, khô cằn, khí hậu khô nóng, nghèo khó, khắp đất trời ngoại trừ cát thì vẫn là cát.

Cho tới bây giờ, hắn chưa nhìn thấy nơi nào có nguồn nước, cũng không nhìn thấy cái gọi là ốc đảo, mà thời điểm ở trên đường, hắn thường xuyên nhìn thấy những ngọn cỏ cao quá đầu người, nước sông chảy thành từng dòng nhỏ, trùng nhân ăn uống, còn có cả những nhân loại bọn họ nuôi, làm thế nào để có thể sống sót?

Nơi này thật sự quá lạc hậu.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài cửa hàng, bên trong nghèo túng không chịu nổi, trên vách tường treo mấy thứ vụn vặt lẻ tẻ hoặc bày biện quầy hàng vô cùng đơn sơ. Hắn nhìn lướt qua hàng hóa, đều là những thứ hắn không biết, chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chợ nơi này hơi giống với chợ ở một số trấn nhỏ mà trước kia hắn từng nhìn thấy trong tin tức, dưới đất trải một tấm vải, để hàng hóa cần bán lên trên, tùy người mua lựa chọn.

Bác sĩ Thanh Minh ở bên cạnh vô cùng tự hào, dương dương đắc ý giải thích: “Nơi này chính là Thác Trạch Mộc, là khu vực trung tâm nhất của trùng tộc chúng ta, cũng là nơi phồn hoa nhất, cậu có thể mua được thứ mình muốn ở nơi này.”

Nhạc Tử Mặc không lên tiếng, chỉ giả bộ gật đầu ra điều rất tán thưởng.

Hắn trông thấy những tùy tùng cùng người thủ hộ khi nghe Thanh Minh nói, trên mặt ai nấy cũng đều tràn đầy vẻ tự hào, vinh quang vô cùng sáng lạn.

Đây là trùng tộc của bọn họ, là lịch sử phát triển của bọn họ, cũng là tiến bộ của bọn họ.

Tất thảy những điều này đều không phải của nhân loại.

Cho nên sự kích động tự hào của bọn họ phát ra từ tận trong đáy lòng.

“Có rất nhiều trùng nhân đều cực kỳ trông mong có thể đến Thác Trạch Mộc, bởi vì chỉ có tiến vào Thác Trạch Mộc mới có thể trở thành người thủ hộ và tùy tùng của đại nhân, mới có thể đạt được sự phát triển cao hơn ở nơi này.”

“Ở Thác Trạch Mộc có khoảng chừng một trăm triệu trùng nhân, phần lớn trùng nhân đều là thủ hạ của mười vị quân thượng.”

“Trước mắt trùng tộc chúng tôi có tám tỷ cư dân, là tộc đàn nhiều nhất trong quần thể bốn tộc đàn…”

“Đáng tiếc, có rất nhiều trùng nhân hoang dã không muốn đi theo quân thượng, nếu không cư dân trùng tộc chúng tôi sẽ còn nhiều hơn, như thế thì ba tộc khác sẽ không dám có bất kỳ bất mãn gì đối với chúng tôi.”



Nhạc Tử Mặc không yên lòng lắng nghe, hắn vừa đem lực chú ý nhìn xem cư dân trùng tộc cùng chỗ ở của họ, còn vừa lưu ý đến biến hóa của người đàn ông bên cạnh, lại còn muốn từ trong miệng Thanh Minh nghe được một chút tin tức hữu dụng.

Cũng may là sau khi người đàn ông kia lên xe đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhìn ngắm xong chợ cùng đường xá, trùng nhân đông nghìn nghịt, hai mắt Nhạc Tử Mặc bắt đầu hơi hoa lên. Hắn nhìn thấy, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể trông thấy một ít nhân loại có thể có quần áo hoặc trùng nhân mặc quần áo ra thì những người khác đều mặc rất ít quần áo bảo hộ. Tiếp đó, những trùng nhân này, người nào người nấy đều tỏa ra khí tức âm lãnh, ánh mắt lạnh lẽo, cho dù dưới tình huống có người ở bên, Nhạc Tử Mặc vẫn cảm thấy sống ở nơi này thực sự rất khó khăn.

Nơi này thực sự không thích hợp với nhân loại.

Có quá nhiều trùng tộc, nhân loại có muốn phản kháng thì căn bản cũng chẳng có bất cứ chút năng lực nào để đánh trả lại.

“Được rồi, đã đến.” – Tại thời điểm hắn cho ra kết luận, người đàn ông bên cạnh đã bước xuống xe ngựa, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống hắn, thấy Nhạc Tử Mặc dường như đang ngẩn người, dứt khoát đưa tay đem hắn ôm xuống.

Chân tay Nhạc Tử Mặc luống ca luống cuống cố đứng vững, nhìn tường thành to lớn phía trước, không ngừng có trùng nhân đi tới đi lui, nghe được tiếng rao tiếng hò hét quen thuộc, suýt nữa thì té ngã.

Ngày kia, hắn vẫn là một trong số bọn họ, ngày hôm nay, hắn lại ở nơi này mua sắm đồng loại.