Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế

Chương 12




Thời điểm Nhạc Tử Mặc tỉnh lại, cả người choáng váng, cảm thấy đệm mềm dưới thân, còn có tấm chăn nhung bằng lông cừu đắp trên người, hắn còn cho rằng mình đã trở về hiện đại.

Sau đó, khi nhìn đến nóc nhà màu vàng nâu, vách tường bằng đất trơ trụi, đồ dùng trong phòng ít đến thảm thương đã đem tất thảy suy nghĩ của hắn đánh trở về hiện thực.

Chỉ là, nơi này là nơi nào…

Hắn còn đang nghi hoặc giằng co, thời điểm nửa ngồi trên giường, một cỗ mùi gạo cực kỳ thơm đột nhiên bay vào mũi hắn, cảm giác đói bụng cồn cào khiến nước bọt hắn nhanh chóng tiết ra, trong bụng cũng nhanh chóng kêu lên òng ọc.

Lúc này, một người đàn ông trùng tộc lớn tuổi đi tới, thân hình ông ta cao lớn uy mãnh, cái đầu rất cao, trên mặt mang theo mỉm cười, trong con mắt không có chút nào là không hiển lộ vẻ khẩu phật tâm xà, đi theo phía sau ông là một người đàn ông trung niên, là một nhân loại. Nhân loại ấy không thấp, nhưng nếu đem so với trùng tộc kia thì lại giống như một người lùn, người đàn ông kia mặc rất ít quần áo, giống với những người hắn đã trông thấy trước đó, chỉ có phía dưới là quấn vải vóc, trên người đầy vết thương, cả người tản ra vẻ u ám. Ông ta hiện đang bưng một cái khay, trên khay là một bát cháo nóng hôi hổi.

Nhạc Tử Mặc trợn cả mắt lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm bát cháo, lần đầu tiên phát hiện, một bát cháo lại có thể mê người đến như vậy.

Quản gia trùng tộc hừ hừ, giơ tay lên nói với người đàn ông trung niên: “Bưng qua cho cậu ta đi.”

Bát cháo kia được bưng đến đặt lên cái tủ thấp trước giường Nhạc Tử Mặc, hắn vừa muốn thò tay ra, người đàn ông trung niên trùng tộc kia lại mở miệng nói: “Đây là quân thượng ban thưởng cho cậu, cậu chính là tù binh mà quân thượng đã dùng nhiều tiền để mua về, đây là thứ cậu nên được.”

Ý muốn nói là, hắn phải nghe lời, đúng không?

Nhạc Tử Mặc gật gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi dò: “Vậy tôi có thể ăn được chưa?”

Trùng tộc trung niên kia dường như chưa từng gặp được người đàn ông nào không có khí phách như vậy, vốn còn định tiếp tục châm chọc thêm mấy lần nữa, thấy người này chẳng hề tức giận, cũng lười để ý, phất phất tay bày ra vẻ bất đắc dĩ, mắt không thấy tâm không phiền nói: “Ăn đi, ăn đi.”

Nhạc Tử Mặc chẳng hề khách khí một chút nào, cũng không chú ý xem có bị bỏng hay không, từng ngụm từng ngụm nuốt vào, hương vị quen thuộc của cháo trượt qua cổ họng tiến vào cái dạ dày đang rỗng tuếch, cảm giác đói bụng lập tức giảm bớt đi rất nhiều, chưa được bao lâu một bát cháo đã được ăn sạch sẽ.

Nuốt vào hạt gạo cuối cùng, Nhạc Tử Mặc liếm môi một cái, khôi phục được chút sức lực, lá gan cũng to ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trùng tộc lớn tuổi kia, dùng giọng điệu lấy lòng hỏi: “Còn gì nữa không?”

Quản gia Phong Nhẫn nghe thế thì khóe miệng co giật một chút, cái loại tính cách thuận cột mà trèo lên này thật đúng là khó tả.

“Cậu cho rằng đồ ăn có nhiều lắm à? Nếu không phải thấy cậu quá mức yếu ớt thì căn bản đã không cho ăn thứ này, mỗi ngày chỉ có một bát thôi, buổi tối cậu mới được ăn thứ khác.” – Quản gia Phong Nhẫn lộ ra vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

Chẳng lẽ quân thượng lại mua về một tên nhân loại hết ăn lại nằm, trong lòng toàn là hư vinh sao.

Cái ánh mắt này thật đúng là…

Nhạc Tử Mặc tha thiết mong chờ nhìn qua, không rõ người này còn đứng đây làm gì, địch không động thì ta cũng không động, núp ở trong chăn không chịu ra.

Lửa giận của Phong Nhẫn đã dâng cao ba trượng, hận không thể tát cho tên tù binh không có mắt này một cái, ông ta hít một hơi thật sâu nhịn xuống lửa giận đang bốc lên trong người để mình tỉnh táo lại, không xúc động thêm nữa, nếu không tù binh mà quân thượng mới mua về này sẽ đầu một nơi thân một nẻo, thế thì không tiện báo cáo.

“!!!” – Phong Nhẫn lặng lẽ gầm thét.

Nhạc Tử Mặc cảm thấy giường đệm dưới thân rung lên mấy lần, không ngừng rung động, tốt lắm, trong lúc hắn ngủ, cái áo choàng mà người kia cho hắn chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, hắn lại phải trần truồng mà chạy khắp nơi lần nữa rồi.

Nhạc Tử Mặc ngoan như cún thành thật đứng sang một bên, ôm lấy đầu đứng yên trên đất.

“Tôi dậy rồi đây.” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình rất hợp tác, chẳng biết tại sao vị này lại nổi cáu thế nữa.

“Dậy rồi còn không đi theo tôi?” – Phong Nhẫn cảm thấy mình chịu đựng thế là quá đủ rồi, thực sự là một chút kiến thức cũng không có, chẳng biết đây là cái loại tù binh tồi tệ gì nữa.

“Cậu phải có chút tự giác khi làm tù binh chứ, trước khi chưa được đóng dấu, cậu chẳng là cái gì cả, đừng ỷ vào việc được quân thượng nuông chiều mà muốn làm gì thì làm.” – Phong Nhẫn nói tiếp, ông ta quay người đi ở phía trước, người đàn ông trung niên trên người tràn đầy vết thương đi phía sau.

Nhạc Tử Mặc theo sát sau đó.

“… …”

Chẳng phải chỉ ăn mỗi một bát cháo thôi sao?

Thế mà cũng gọi là ỷ vào quân thượng nuông chiều hả?

Nhạc Tử Mặc ở trong lòng yên lặng phun nước bọt, mẹ nó, thật quá là bực mình, đây chính là nuông chiều, vậy sau này đối với tôi lãnh khốc, lạnh nhạt bạo lực thì sẽ là thế nào phỏng?

Ngẫm lại thì, kiểu gì cũng thấy không tốt.

Cả đoạn đường đều đi dưới mặt đất, vách tường bằng đất màu nâu, đều do đào bới mà thành, bề rộng khoảng chừng ba mét, cao năm mét, dù cho là trùng tộc cao lớn đi bên trong cũng rất rộng rãi. Đi được một đoạn lại có một phòng, bên trong đan xen phức tạp, có đôi khi sẽ gặp mấy chỗ rẽ, lại thường thấy một ít thủ vệ trùng tộc đứng canh gác. Trên đường đi hắn nhìn không thấy lối ra nhưng lại có thể cảm nhận được từng đợt gió mát quét qua, rất kỳ quái, Nhạc Tử Mặc yên lặng quan sát, phát hiện chẳng bao lâu hắn đã quên mất đường.

Phong Nhẫn đi rất nhanh, chân của hắn dài bước rất lớn, Nhạc Tử Mặc gần như là chạy bước nhỏ mà theo, thế là cả đoạn đường tiếp theo hắn không còn tâm tư đâu mà quan sát nữa. Dường như đã sắp dến nơi, thủ vệ trùng tộc dần dần nhiều thêm, đi mấy bước lại gặp một thủ vệ.

Bầu không khí sâm nghiêm, lạnh lẽo.

Dường như còn có từng tiếng kêu thảm, nương theo đó là từng trận gào thét thống khổ.

Bước chân của Phong Nhẫn chậm lại rất nhiều, một cái cửa cống bằng sắt thật to giống như ngục giam, đứng trước cửa là sáu thủ vệ trùng tộc, người nào người nấy mặt không chút thay đổi, khi nhìn thấy Phong Nhẫn thì cung kính hô lên: “Quản gia đại nhân, ngài đến rồi.”

Phong Nhẫn gật đầu, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, chào hỏi với thủ vệ kia rồi đem ánh mắt nhìn về phía Nhạc Tử Mặc đang đứng ở xa xa, dùng một loại giọng điệu kỳ quái nói: “Mở cửa ra đi, vật kia cũng chuẩn bị luôn, người đó là tù binh quân thượng mới mua về.”

Thế là, vẻ mặt vốn không chút thay đổi của bốn thủ vệ trùng tộc trở nên sinh động hơn một chút, nhìn Nhạc Tử Mặc giống như trông thấy một sinh vật kỳ lạ.

“Nhìn cũng không tệ lắm.”

“Đầy đặn.”

“Trắng mịn quá ha.”

“Có thể nuôi sống lâu lắm.”

“Nhất định có thể sinh trứng.”

Lấy chìa khóa ra, một thủ vệ trùng tộc mở cửa, hắn vừa đi vào bên trong vừa nói với Phong Nhẫn: “Lần này quân thượng chọn được một người không tệ, không giống với trước kia, hiện tại nhân loại cũng có nhiều thịt như thế à?”

Phong Nhẫn nhíu mày, cười lạnh vài tiếng.

Thấy Nhạc Tử Mặc không theo kịp, cơn giận của Phong Nhẫn lại nổi lên, nhìn tên tù binh chậm chạm như ốc sên này hằm hằm.

“Cậu mau lên cho tôi, nếu không lát nữa tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.”

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi mà.” – Rụt cổ một cái, Nhạc Tử Mặc cực kỳ không muốn bước vào cái miệng cống giống như lao tù bằng sắt này, bước một chân vào, Nhạc Tử Mặc lập tức cảm thấy từng đợt khí lạnh âm u chui thẳng vào sau gáy hắn.

Các loại âm thanh kêu gào thảm thiết, thống khổ rên rỉ liên tiếp vang lên.

Đây là một cái phòng lớn rất giống với phòng tra tấn nằm dưới mặt đất, các gian liên tiếp nhau, trong mấy gian trước mặt giống như dùng để xử lý phạm nhân, bị bao quanh bởi song sắt, bên trong là từng nhân loại vô cùng suy yếu. Có rất nhiều người trong đó, mỗi một phòng giam chứa lít nha lít nhít người, ước chừng có bảy tám chục người, bọn họ dùng các loại ánh mắt phức tạp mà đánh giá Nhạc Tử Mặc được đưa đến.

Càng đi vào bên trong, tiếng kêu thảm thiết lại càng lớn, đồng thời Nhạc Tử Mặc cũng phát hiện nhiệt độ bên trong lại cao hơn.

Còn có một loại hương vị, ngửi vào là thấy buồn nôn.

Nơi đó dựng lò lửa, không chỉ có một cái, còn có thanh sắt in dấu bị nung đỏ, nhiệt độ trong lò tản ra bốn phía, thanh âm vang lên ầm ầm, từng tia lửa bay lên.

Từ xa xa đã thấy mấy người bị lột sạch treo lên, cảnh tượng cực kỳ tàn khốc, Nhạc Tử Mặc đã có chút không dám nhìn.

Trong lúc hắn đi đến chỗ quản gia, đã đi qua mấy nhà tù, hắn không nhìn thấy vết thương máu me đầm đìa trên thân những người kia.

Tên thủ vệ đi đến một hướng khác, mở một cánh cửa nhỏ đi vào tìm kiếm cái gì đó.

Quản gia đi đến trước mặt những người bị treo kia, vẻ mặt âm trầm, ông ta nhìn thoáng qua Nhạc Tử Mặc đang lộ vẻ khiếp đảm, trong lòng hài lòng không thôi.

Bị treo lên là năm người đàn ông trung niên, một người trẻ tuổi, còn có mười mấy người cao tuổi bị xích ở một bên. Những người này bị treo, gan bàn chân chỉ vừa chạm được mặt đất, hai tay bị buộc lên đỉnh đầu, bị dây sắt thật dài treo ở phía trên đỉnh rủ xuống trói lại, đồng thời còn bị hai trùng tộc thân thể cường tráng, một trái một phải ấn bả vai xuống.

Căn bản là có muốn động đậy cũng không được.

Trong lò lửa là từng cái kìm sắt, ở đỉnh kìm là những hình vẽ cổ quái, đã được nung nóng, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nhạc Tử Mặc chỉ nhìn thôi đã cảm thấy kinh hồn táng đảm, hắn quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn thấy một màn tàn nhẫn này.

Người đàn ông bị trói chặt lớn tiếng gào thét giận dữ mắng, bị trùng tộc đùa giỡn tát cho mấy cái vào miệng, đánh cho gãy cả răng, miệng đầy máu, hắn còn đang giãy dụa, nhưng chút sức lực đó đối với trùng tộc chỉ như muỗi đốt mà thôi.

Người đàn ông giống như cá nằm trên thớt bị kéo lại, hắn trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn khối sắt bị nung đỏ ấn lên ngực mình, miếng sắt vô cùng nóng bỏng kia chạm đến da thịt, phát ra tiếng xèo xèo khiến người rùng mình, một mùi khét khi thịt bị nướng cháy tỏa ra, người đàn ông bị đau kêu lên thảm thiết.

Toàn thân Nhạc Tử Mặc run rẩy, răng va vào nhau lập cập.

“Sao lại không nhìn?” – Phong Nhẫn nhàn nhạt nói.

Nhạc Tử Mặc ôm lấy hai tay, dù cho hiện tại bị nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng nhưng hắn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, hắn ôm lấy đầu, nhìn chân mình, không lên tiếng.

Một cánh tay to lớn đưa đến, Nhạc Tử Mặc còn chưa hoàn hồn, đột nhiên cằm đã bị nắm lấy, mạnh lẽ nâng đầu hắn lên, ép buộc hắn phải đối mặt với một màn tàn khốc này.

“Nghe lời đi, đứa nhỏ, nhìn nhiều một chút để tăng hiểu biết.” – Phong Nhẫn nói.

Thanh âm của ông ta rất lạnh, giống như là băng sương trong ngày mùa đông tàn khốc nhất, đâm vào khiến Nhạc Tử Mặc run rẩy, hắn phát hiện hắn không hề có chút năng lực phản kháng nào, cho đến khi hắn nhìn thẳng vào những người bị tươi sống dùng sắt nung in dấu này, cánh tay nắm cằm hắn mới buông ra.

“Tôi, tôi sẽ nghe lời.” – Nhạc Tử Mặc hơi cắn răng, chịu đựng xương cốt bị bóp nát đau đớn, cố nén nước mắt như bão tố sắp trào ra trong hốc mắt.

“Thế thì tốt.”

“Biết những người này không? Bọn chúng là tù binh mà quân thượng mua về, đẳng cấp hơi thấp, hoặc là đã từng phạm phải sai lầm, mỗi một tù binh mua về đều phải đánh dấu một lần, trở thành một nô lệ có chủ nhân, đây là một loại ban thưởng đối với bọn chúng.” – Phong Nhẫn dùng loại giọng điệu như kẻ bề trên mà hời hợt tự thuật.

Thanh âm kia, giọng điệu kia, đều hờ hững như vậy, giống như đã tập mãi thành quen.

“Không có ký hiệu tù binh thì bất kể là trong một tộc đàn nào, bọn chúng chỉ có một tác dụng.”

Phong Nhẫn không nói tiếp, hắn chỉ vào trong một cái lồng giam gần đó, những nhân loại bên trong đó nếu không phải là cao tuổi thì là những người trẻ tuổi mắt lộ ra vẻ hung ác, còn có một số trẻ con, khi nhìn thấy Phong Nhẫn thì không sợ một chút nào, thậm chí giơ tay ra dấu khiêu khích.

“Nhìn thấy không, đều giống với những người này.” – Giọng điệu của hắn vẫn hững hờ như thế, nhưng những từ ngữ trong miệng phát ra lại khiến người ta khó có thể tin được.

“Bọn chúng chính là khẩu phần lương thực của trùng tộc chúng tôi, thịt của nhân loại các người cũng không tệ lắm, cũng được tính là một loại mỹ vị. Dù cho nhân loại có trân quý, không phục tùng chúng tôi, chúng tôi cũng tuyệt đối không để sống sót.”