Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 34: Yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất đời em




“Cho hỏi, ai là Hà Tâm My?”

Hà Tâm My quệt nước miếng trên mép, vừa ngẩng đầu đã ngập trong biển hoa. Cô định thần, mình đang mơ phải không vậy trời?

“Cô là Hà Tâm My?”

Cô nhìn trái ngó phải, ngoài bó hồng vàng siêu lớn trước mặt cô chẳng thấy ai đang nói chuyện cả.

“Hà tiểu thư, mời ký nhận”, trong biển hoa khó khăn lắm mới trông thấy nửa cái đầu ló ra.

“Tôi?”, Tâm My chỉ thẳng mũi mình, không thể tin được.

Anh chàng ở tiệm hoa cẩn thận đưa bó hoa sang bên rút ra một tờ giấy xác nhận, “Cô là Hà Tâm My ban tin tức xã hội tòa soạn báo Tế Thành số OO đường XX”.

Hai mươi bảy năm nay lần đầu tiên được nhận hoa, sau khi bị XXOO xong kể cũng có được chút ít bồi thường. Hà Tâm My run rẩy đặt bút ký tên dưới phần người nhận hoa, rồi đón lấy bằng cả vòng tay. Tầm nhìn bị tầng tầng lớp lớp cánh hoa chắn mất, cô chẳng còn trông thấy anh chàng đưa hoa đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy ngập trời màu vàng, hỏi: “Này! Ai tặng vậy? Có phải họ Tống không?”.

“Hà Tâm My cô giỏi lắm, kêu cùng đi ăn trưa, cô nói phải đợi sếp họp xong. He he he, hóa ra là chờ hoa của người ta”, chị Đỗ vừa về đã lao vào bó hồng đặt giữa hai chiếc ghế xoay cạnh Tâm My rồi gào lên: “Hàng khủng đây!”.

Có đồng nghiệp còn chêm vào: “Hay giảm giá 30% bán lại cho tiệm hoa, chắc cũng đủ cho phòng mình ăn tối sau đó đi hát karaoke thâu đêm suốt sáng”.

“Mọi người đừng chọc tôi nữa. Sếp sao vẫn chưa xuống nhỉ?”

“Tâm My cô đừng đánh trống lảng nữa, nói thật đi, hôm nay là Thất tịch, tối có chương trình gì không?” [Thất tịch là Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, mùng Bảy tháng Bảy.]


“Thất Tịch? Em thực sự không biết, buổi tối học trưởng có hẹn chúng ta tụ tập.” Sáng đi làm học trưởng gọi điện hẹn bạn bè cũ ở Tế Thành họp mặt.

“Đồ lừa đảo”, chị Đỗ nhìn máy tính miệng càu nhàu, “Cô đang xem gì thế? Học hỏi kinh nghiệm?”.

Á á á á... Hà Tâm My lao đến che màn hình nhưng không kịp.

[JMS, lại đây xem... Phổ biến kiến thức lần đầu làm chuyện ấy] [JMS là viết tắt của … tức là các chị em]

Buổi trưa tranh thủ xung quanh không có ai, đang định lý luận kết hợp thực tiễn ôn lại một thể, kết quả ngủ quên mất, thế rồi...

Tâm My mếu máo: “Chị Đỗ”.

Chị Đỗ ghé mặt càng lúc càng gần, mặt Tâm My càng lúc càng nóng.

“Đợi tôi nhìn cho kỹ cái đã, lông mày nở...”

“Vâng, tối hôm qua vừa đi tỉa lông mày.”

“Hai má ửng hồng.”

“Điều hòa không đủ lạnh.”

“Mắt đen láy.”

“Đương nhiên, tối hôm trước bị chỗ báo cáo về Quý Tây làm cho tàn tạ, tối qua...”, bị Tống Thư Ngu làm cho tàn tạ.

“He he, tối qua làm sao? Xem ra đã...”

Tâm My ôm đầu, kinh hãi hỏi: “Thật là nhìn ra ạ? Có rõ lắm không?”.

Chị Đỗ cười gian: “Oắt con, khai luôn đi”.

Gian tình chưa quá hai mươi tư giờ đã hoàn toàn bại lộ!

Sáng tinh mơ, cô mơ màng gạt cánh tay Tống cá trê đi vào phòng vệ sinh, vẫn đang đánh răng, Tống cá trê cũng lập cập đi dép bước vào, hét lên tiếng vợ ơi, cắn một miếng lên mặt cô, tự ý mở nắp bồn cầu, bắt đầu... đi tiểu.

Tâm My còn chưa tỉnh hẳn, mắt kèm nhèm nhìn tia nước hình cung, từ điểm rơi phía cuối nắp bô ngược lên điểm kết thúc của đường vòng cung. Hóa thạch mấy giây, rồi nhe răng lao ra ngoài, “Tống cá trê, ở phòng khách có nhà vệ sinh anh không dùng, anh... Biến thái khoe thân!” Một giây sau, trông thấy vết tích trên ga giường hình như của mình, miệng há hốc, liền quay mặt lao đi, đi đứng thế nào đâm sầm ngay trước ngực Tống cá trê.

“Bộ mặt phóng đãng!”

“Phóng đãng? Gan to nhỉ!”, anh cúi đầu hôn lên mũi cô, “Không sợ anh tiêu diệt em lần nữa à?”.

“Em không dám, em...”, cô huơ huơ bàn chải đánh răng cầu xin, “Anh tha cho em lần này, em phải đi làm rồi”.

Anh cắn mũi cô: “Còn nói cậu em của anh trông xấu xí? Muốn diệt trừ cả hai bọn anh?”.

“Em nói thế à?” Tối qua do quá hồi hộp, mồm liến thoắng không thôi, nói nhăng quậy cái gì giờ quên sạch. Điều duy nhất còn nhớ được, chỉ đúng một chữ... Đau. Cô thu bộ nhớ lại, mặt mũi mếu máo: “Em có thể coi tất cả như ảo giác có được không?”.

“Không kịp nữa rồi, ranh con, bây giờ em đã là người của anh.”

Mình đã thành người của Tống cá trê.

Hu hu hu, Tâm My bưng mặt rúm ró ngồi xuống. Nghe nói người có kinh nghiệm có thể phân biệt đã từng và chưa từng thông qua nhìn trán và quan sát dáng đi, cô cầu cho mẹ mình thuộc dạng không có kinh nghiệm như vậy.

“Tiểu nha đầu, xem những bài đăng trên diễn đàn thế này không tác dụng đâu. Có thắc mắc gì cứ gọi hỏi chị, chị sẽ nói những gì mình biết không chút do dự”, chị Đỗ ra vẻ chuyên gia.

Tâm My gõ ngón tay, cô muốn biết tại sao lại đau đến vậy, nhưng biết mở miệng nói thế nào.

“Sức mạnh của những tấm gương là vô cùng. Chỉ là làm nó đã tốt nay còn tốt hơn, đã hoàn thiện nay còn hoàn thiện hơn thôi.”

Chị Đỗ nhìn cô nháy mắt: “Đúng rổi, chị quên mất, bên cạnh em còn có thầy giáo kèm cặp”.

Tâm My quệt mồ hôi, định nói chuyên môn của lão Tống không phải cái này, liền nghe thấy sau lưng tiếng vỗ tay của sếp: “Trong phòng ra cả đây họp nào”.

“Tống cá trê, tổng biên tập đồng ý rồi! Đồng ý rồi! Sếp tổng dẫn đầu, trong phòng cử thêm bốn mãnh tướng, một người trong đó là em. Sếp tổng nói ngày mai tới An Tín nói chuyện, bảo em gọi điện thoại cho anh hẹn thời gian đấy.”

“Anh gọi điện thoại thì em không nghe, nếu không vì công việc em định trốn anh thế nào đây?”

“Em... là em không biết phải nói với anh cái gì. Anh lại lấy em ra làm trò cười biết làm thế nào? Nói vào chuyện chính nhé, ngày mai khoảng lúc nào thì anh rỗi?”

“Việc công để bàn sau, hoa em đã nhận được chưa?”

“Nhận được rồi”, cô bất giác cười nói.

“Thích không?”

“Ừ, thích, nhưng nhiều quá.”

“Nếu tính mỗi một năm sinh nhật là mười bông hồng, một lần gộp luôn hai mươi sáu năm, cũng làm gì đến ba trăm bông. Không nhiều.”

Cô chưa đếm thử, hóa ra còn có ý nghĩa thế này. “Tống cá trê...”

“Đừng cảm động lung tung, anh có điều kiện đó.”

“Điều kiện gì?”, cô lập tức cảnh giác.

Anh khẽ tủm tỉm: “Lại đây cùng anh”.

“Em đi làm.” Nhưng hình như hôm nay không có việc gì phải ra ngoài.

“Trốn việc”, thấy cô không phản ứng, anh tiếp tục dụ dỗ, “Không phải sáng nay kêu buồn ngủ nói hai tối liền không ngủ được sao? Tới đây, ở chỗ anh có chiếc sofa lớn dành riêng cho em”.

Quá hấp dẫn.

“Tối phải đi họp mặt? Định mang đôi mắt thâm quầng gấu trúc đi sao?”

“Để em đi chào sếp tổng một tiếng! Còn nữa, anh phải tới đón em. Một mình em trốn việc không công bằng!”

Bó hồng vàng để kín phía sau xe, Tâm My lạch bạch cùng Tống Thư Ngu trở về An Tín. Quả nhiên, chiếc sofa trong phòng làm việc của anh lớn hơn cô tưởng tượng nhiều. Mới chỉ nhìn cô đã muốn lao tới.

“Lấy áo comple anh đây em đắp.”

Miệng anh khẽ nhếch: “Ngủ thật?”.

“Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”, cô đã nhắm chặt mắt, “Còn nữa, sáu giờ em phải về nhà thay quần áo, nhớ gọi em”.

“Ngủ đi, có việc anh phải ra ngoài xừ lý. Sáu giờ?”, anh hơi cao giọng, ngoái đầu lại nhìn cô đã bắt đầu ngáy khò. Anh lấy làm ngạc nhiên mất mấy giây nhìn “Lợn Buurin” đang nằm cuộn một góc, mỉm cười lắc đầu.

Tâm My đứng trước cổng tòa nhà tập đoàn đầu tư An Tín đợi Tống Thư Ngu từ nhà xe đi ra. Ngủ được một giấc, tinh thần cô sảng khoái trở lại.

Giờ tan tầm, lũ bạch cốt tinh đợi xe buýt đứng thành một toán hệt cuộc thi sắc đẹp, mùi son phấn ngào ngạt. Tâm My đột nhiên nhớ đến từ sói đội lốt người mà chị Đỗ nói.

“Hôm nay có cô gái cùng sếp chúng ta nắm tay đi về, nghe nói là bà chủ tương lai của chúng ta.”

Tâm My tặc lưỡi, xem ra chỗ nào có đàn bà y rằng lắm chuyện, còn nhiều chuyện hơn chuyên môn của cô.

“Cậu đang nói bà béo kia hả? Không phải chứ, thẩm mỹ của sếp không thể tệ đến vậy đâu.”

Câu chuyện bà béo câu cá vàng? Lòng hiếu kỳ của Tâm My trỗi dậy, tai vểnh lèn tiếp tục lắng nghe.

“Mình cũng thấy nói thế thông tin nghe nói lan ra từ tầng 33. Tuyệt đối đáng tin”, có kẻ nhiệt tình bổ sung.

Tầng 33? Tầng 33 là hang ổ của lão Tống. Tâm My bấy giờ mới hiểu: A! Bà béo đang nói tới là cô?!

“Không phải sếp mới của các cậu bị gay sao?”, có người chêm vào.

“Có cậu mới gay! Cả nhà cậu gay thì có”, người khai hoả đầu tiên tức tối.

“Nhưng lần trước chẳng phải ai nói nhìn thấy anh ấy ở cửa bar của gay sao?”, kẻ nói chêm thế đã yếu đành tức tưởi giải thích.

“Đúng, mình cũng nghe kể vậy.”

“Có người nhìn thấy hẳn hoi, chính là bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta.”

Tâm My bĩu môi, nhìn thấy giai ngon là túm năm tụm ba, bọn hủ nữ bây giờ nhiều thật!

“Nhưng lần trưóc sếp tổng và sếp mới cùng tới Thời Đại Hoàng Kim bao gái.”

Bao gái? Tâm My nắm tay chau mày.

“Mình thà có người yêu là gay, còn hơn để anh ấy cưới mụ béo ấy, thật thê thảm”, có người “kích động” kết luận.

Tâm My vẫn đang tức điên: Bao gái?

“Các cậu nói xem, sếp mới là công hay là thụ?” [Công là người mang tính nam còn thụ là người mang tính nữ trong mối quan hệ giữa hai gay.]

Người đang đứng góc tường không nhịn được nữa, tiến lên hai bước: “Chắc chắn là thụ”.

Bao gái? Bao gái? Trai gái cờ bạc nghiện ngập, tôi phải trừng trị anh.

Đám hủ nữ thất thanh: “Vậy, vậy lẽ nào Diệp tiên sinh là công? Ông ấy cũng chưa kết hôn”.

Tâm My sụp đổ, chết rồi, đám hủ nữ này sao lôi cả lão Diệp xuống nước?

“Cô làm ở bộ phận nào vậy? Sao tôi chưa từng gặp mặt”, có người hai mắt trợn tròn.

“Tôi là người giúp việc nhà sếp mới các cô, thế nên tôi có quyền phát ngôn ở đây nhất”, Tâm My huênh hoang ưỡn ngực. Trong tiêng gào rú của mọi người, ánh mắt cô liếc nhìn chiếc xe màu tro bạc của Tống Thư Ngu, người lạnh toát, đoạn nói: “Phải rồi, quên mang theo đồ, tôi phải về lấy. Còn nữa, tôi chỉ nói đùa thôi, các cô đừng tưởng thật nhé”.

Hi hi, dù có thật hay không, tin tức này nhất định sẽ lan truyền! Vì sự nghiệp tuyên truyền ta buộc phải xả thân, Hà Tâm My quá hiểu đặc điểm nghề này của mình. Bao gái? Hừ! Muốn xơi con cá ăn tạp nhà ta hả? Hừ!

“Tống Thư Ngu, anh thành thật khai báo đi, trước đây anh đã từng bao gái chưa?”, toàn thân cô như bốc hỏa, từng đốm lửa cuồn cuộn cháy.

“Có”, anh nhìn cô, rồi điềm tĩnh trả lời.

Tâm My hoàn toàn sửng sốt trước thái độ thẳng thắn của anh.

“Đi tiếp khách cũng là một phần công việc, tiếp rượu tìm một cô tiếp viên vẫn rất hữu dụng.”

“Không có gì khác?”

Anh liếc nhìn cô: “Cái khác là cái gì? Đầu óc nghĩ những thứ trong sáng tốt đẹp chút, anh cũng có trinh tiết của đàn ông, những lời đó nói không biết bao lần rồi mà cũng không nhớ sao?”.

Cô lí nhí: “Đàn ông có trinh tiết nỗi gì...”. Nếu có sẽ không nghe thấy cô kêu đau mà vẫn...

“Tâm My, đối với anh hay với em đều phải có lòng tin”, anh rất nghiêm túc, “Đời người rất dài, nếu không có đủ lòng tin sẽ không thể đi tới tận cùng”.

Tâm My tiếp tục bĩu môi: “An Tín có quá nhiều yêu nữ râu xanh...”.

Anh bật cười, xoa đầu cô nói: “Biết ngay đồ ngốc nhà em nhất định không hiểu ý nghĩa của hoa hồng vàng mà”.

Hơ? Còn sâu xa thế này? Tâm My đỏ mặt thừa nhận: “Lần đầu tiên em nhận hoa, không biết cũng không có gì là lạ. Anh theo đuổi con gái người ta nhiêu thế nên phải biết là đúng rồi”.

Tống Thư Ngu khó khăn lắm mới thừa nhận, nói: “Anh cũng phải hỏi cửa hàng hoa mới...”.

Tâm My hiếu kỳ: “Ý nghĩa của hoa hồng vàng là gì?”.

“Tự về mà tra!”

“Không, em muốn biết ngay bây giờ.”

“Yêu em là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh”, anh trầm ngâm lúc lâu rồi khẽ cất tiếng.

“... Tống cá trê, dừng xe lại chút được không?”

Anh nhìn cô thắc mắc, cô chớp chớp mắt: “Em muốn hôn anh”.