Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 15: Anh ta ném ra cặn bã, tôi cũng chẳng thu về thấp hèn




Tiền đề của “không chịu trách nhiệm” chính là sự bạo hành, làm trái pháp luật, nếu đúng như thế chẳng phải mình quá lỗ sao.

Hà Tâm My nhận ra được rằng vấn đề đang trở nên vô cùng nghiêm trọng, liền trợn mắt nhìn, cuối cùng cũng khiến kẻ bắt cóc vươn vai, ngước ánh mắt lim dim nhìn cô cười tít. Thế nhung, cô buồn ngủ rồi.

“Ranh con, dậy.”

Tay chống cằm nhìn, đâu đâu cũng thấy thịt là thịt. Tâm My miễn cưỡng chồm dậy, quẳng ánh mắt khinh ghét về phía kẻ đang ư ừ vừa hát vừa mặc quần: “Tôi ngủ đây anh nhớ đóng cửa cho tôi”, rồi nằm vật xuống.

“Dù sao cũng phải để tôi cho cô ăn no...”

Tâm My vừa nghe thấy hai chữ “ăn no”, vội lật chăn bật dậy, lao thẳng xuống giường: “Ăn cơm, tìm chỗ nào ăn cơm”.

“Ăn xong phải về ngủ ngoan nhé”, Tống Thư Ngu giúp cô gỡ cua.

Tâm My cụp mắt gục đầu, bộ dạng thiểu não lẩm bẩm: “Ngày Chủ nhật quý báu của tôi đã bị anh phá hỏng”.

“Chủ nhật tuần sau, tôi đi với cô”, người đối diện thản nhiên như không.

Hu hu hu... Đừng để con gặp lại tên khốn này nữa.

“Chẳng phải thích ăn cua sao giờ còn lo lắng gì vậy?” Tống Thư Ngu thấy cô tay cầm thìa vẻ như chán ăn.

Cái tôi cần là một cái giường, đại ca à.

“Há miệng.”



“Ối mẹ ơi, cái gì mà cay thế?”, cô nhảy dựng lên.

“Lẩu Thái chua cay, tỉnh táo tinh thần”, Tống Thư Ngu vẻ mặt quan tâm, “Có cay lắm không?”.

Tống cá trê, sự tồn tại của anh có phải là để khuấy động cuộc sống của tôi?

Bị nhét một bát lớn lẩu Thái vào bụng, Hà Tâm My thấy tinh thần phấn chấn hẳn. Đến lúc món tráng miệng được mang lên, trong lòng hí hửng cứ ngỡ sắp đến phần kết để còn hạ màn, cuối cùng cũng sắp được về nhà ngủ, ai ngờ Tống Thư Ngu ăn uống no say vẫn còn chuyện muốn nói.

“Tâm My, cô trốn tôi mấy ngày rồi?”

Không nghe thấy gì!

Cố vùi đầu tiếp tục chiến đấu cật lực với chiếc bánh pudding xoài, lẩn tránh ánh mắt của Tống Thư Ngu.

“Hôm đó xong nghĩ lại thấy sợ phải không?”

Tâm My nghiến răng thật chặt, đừng trúng kê! Lần trước chỉ vì câu “Sợ thì thôi” mà thiếu chút nữa cô đã sa chân vào bẫy, mang mối hận thiên cổ. Hôm nay nhất định, nhất định không được trúng kế.

“Cô sợ cái gì?”

Mẹ kiếp, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình khẩn khoản đó. Chúng ta chỉ là... chẳng phải nhân tình nhân ngãi chi hết.

Cô ngẩng đầu, cố gắng trả lời bằng giọng hành chính sự nghiệp: “Tôi thấy, chuyện trên giường ta không nên thảo luận trên bàn ăn”.

Cô lại nói sai gì sao? Tống cá trê sao cười nghiêng ngả thế này?

“Vậy được, chúng ta đi về tìm chỗ nào đó rồi từ từ nói chuyện.”

Tôi... phát điên... Tôi đâu có ý đó!

Đừng tưởng ngủ được một giấc là đã nạp đầy năng lượng rồi muốn làm gì thì làm nhé. Tâm My quyết tâm không xuống xe.

Lén nhìn Tống Thư Ngu, thấy anh ta cũng không vội, tiếng máy chạy vang lên, lại chỉnh cho ghế hơi ngả về phía sau.

Tiến hành trong xe? Mấy chữ đó lởn vởn trong đầu Tâm My, tim gan đập thình thịch, lớn đến nỗi màng nhĩ như ngập chìm u u trong thứ âm thanh hỗn độn đó. Cô trộm nhìn qua cửa sổ, ở đây sao? Đèn đường quá sáng.

Lại ngoái đầu, Tống Thư Ngu đã duỗi hai chân gần như nằm thẳng.

Không tiến hành trong xe thì tốt, chơi trò kích thích quá sẽ không tiêu hóa nổi đâu. Tâm My lén tháo giày, xoa xoa đầu ngón chân bị tê mỏi cả ngày trời. Trong xe lại vang lên thứ nhạc mà cô muốn ói nhất là nhạc thính phòng, theo thói quen cô với tay đến chiếc radio: “Chuyển sang chương trình ABC trên kênh 13, tôi muốn nghe nhạc khác”.

Tống Thư Ngu vẫn như trước, không có ý kiến.

“Nửa đầu cuốn tiểu thuyết Em yêu mẹ anh, hôm nay chúng tôi xin được phát thanh đến đây, đúng giờ này ngày mai xin mời quý thính giả tiếp tục thưởng thức nửa sau cuốn tiểu thuyết Em yêu mẹ anh...”


Miệng cô há hốc, chỉ một giây sau đó liền ôm bụng cười phá lên thành tiếng.

“Ranh con, có thế mà cũng cười?”, Tống Thư Ngu cố nhịn cười với tay tắt radio. Tâm My đang ngồi lù lù một đống trên ghế cười nghiêng ngả, cơ thể rung lên bần bật.

“Rất thích nghe tiếng cô cười, cười đến mức chẳng còn để ý đến bất cứ chuyện gì xung quanh nữa.”

Trong không gian tĩnh lặng, đột ngột vang lên tiếng thở dài đầy xúc cảm của anh, mạch suy tư của Tâm My tức thì bị ngắt mạch.

... Thích? Có phải cô nghe thấy từ “thích” không?

Theo kinh nghiệm ngày ngày đọc tiểu thuyết ướt át và giờ giờ xem xê ri phim truyền hình dài tập dành cho những bà nội trợ của Tâm My, cứ mỗi lần đến phần quan trọng xuất hiện chữ “thích” là y như rằng mặt nhân vật nam chính nữ chính sẽ được kéo gần, phóng to, máy quay sẽ lia từ đôi mắt xuống đến bờ môi, rồi thắng lợi cả đôi đường, tiếp đó là màn khóa môi.

Nhưng lúc này với cô lại khác hẳn.

Tống Thư Ngu ngửa ra sau, đan tay sau gáy, nghiêng người nhìn cô, mắt khép hờ, ánh nhìn long lanh: “Này nhóc, tuổi cô cũng lớn rồi, lại chẳng ai ngó ngàng đến. Có bao giờ cô nghĩ đến, hay là chúng ta sống chung qua ngày không?”.

Tâm My chớp chớp mắt: “Anh đùa à? Chúng ta sống chung qua ngày? Thế chẳng phải ngày nào cũng chơi đủ trò sao? Còn nữa, cái gì mà chẳng ai ngó ngàng đến?”.

“Chúng ta biết nhau gần chục năm rồi phải không?”, Tống Thư Ngu thẳng thắn nói tiếp, “Hồi đó cô chỉ là một nha đầu mặc đồng phục, đầu gấu đầu mèo gặp người là ngoạc mồm chửi bậy...”.

“Tôi đâu có. Tôi chỉ chửi anh đúng một lần... Thôi đi, đằng nào trước đây cũng không ưa anh cho lắm.”

Tống Thư Ngu mỉm cười như đang nghĩ ngợi điều gì.

“Tôi nghĩ hai chúng ta lấy nhau sẽ tốt cho cô khá nhiều đây. Có thêm một phiếu ăn dài hạn, cơm ăn áo mặc chẳng phải lo nghĩ; có thể được giao lưu với bạn bè thân thích, cũng tránh được việc coi mặt phiền phức; còn nữa, chúng ta biết nhau cũng lâu rồi, chẳng cần phải có thời gian thích ứng sau hôn nhân như người khác, một bước đến đích. Hai bên biết nhau từng đường tơ kẽ tóc, thậm chí còn có chung một cơ số bạn bè. Tóm lại, tiết kiệm tiền bạc, sức lực, thời gian, quá thuận lợi còn gì nữa.”

Tiết kiệm tiền bạc, sức lực, thời gian, quá thuận lợi còn gì nữa. Bà đạp rách phổi bây giờ!

Tâm My tức quá, vụt một cái nhảy bổ lên ghế, đổi diện với bộ mặt vô liêm sỉ của lão Tống, với bộ dạng nếu không nói cho rõ ràng bà đây nhất quyết không để yên: “Anh nghĩ mình là Bồ Tát có thể cứu vớt tôi khỏi kiếp nạn chúng sinh hả, cho dù anh muốn cưới tôi cũng không thèm. Trong rừng nhiều chim, anh tưởng trên đời này chỉ còn mình anh hả?”.

Anh nhìn cô, cười cười: “Tôi còn chưa nói hết, nếu lấy cô, tôi cũng có lợi mà. Cuộc đời ngắn ngủi, ngày ngày có cô trêu chọc cũng thấy dễ sống hơn nhiều. Vả lại mùa đông cũng sắp đến, tôi cũng phải sớm tìm một người vợ cho chăn ấm đệm êm. Còn nữa, nghe nói với thể trạng của cô...”, anh đánh mắt nhìn cô một lượt, vẻ nghiêm khắc nói, “Rất tốt cho việc sinh nở”.

Tống cá trê, ngươi là tên đại biến thái!

Chỉ biến thái mới có thể đem chuyện hôn nhân thiêng liêng ra như vụ làm ăn một cách dễ dàng như thế, chỉ biến thái mới có thể làm việc vô sỉ mà mặt không hề biên sắc vậy, chỉ biến thái mới có thể coi vợ mình như dụng cụ giải trí, công cụ sinh nở và làm ấm chăn giữa mùa đông giá rét. Nhưng điều biến thái nhất lại chính là trùm sỏ của việc tiết kiệm thời gian, không muốn dành quá nhiều thời gian vào việc này cũng như trùm sỏ của Đại học Đông Nam - Hà Tâm My lại nghiêm túc cân nhắc việc làm vợ tên biến thái này!

Phiếu ăn dài hạn? Ừ, lão Tống cũng có vẻ nhiều tiền.

Đường tơ kẽ tóc? Suýt chút nữa hắn đã kéo tụt váy cô xuống, còn không biết đến đường tơ kẽ tóc?

Biết nhau đủ lâu... Khi ấy cô còn chưa qua tuổi dậy thì, ăn mặc lố lăng vênh vênh váo váo đi lại trên đường bị anh tóm được mấy lần.

Nhưng hắn ta độc mồm độc miệng, ừ, Hà Tâm My, mồm miệng mày cũng đâu tử tế gì.

Không hề hợp nhau. Linh ta linh tinh, mày thừa biết anh ta là người hợp nhất ý chứ.

Quá già. Lão Tống ngoài việc tuổi có hơi nhiều một chút, những cái khác đều có đủ... Sau này có con lại gọi bố thành ông thì làm thế nào? Mẹ nhất định sẽ không thích cô tìm một anh chồng già như thế.

Nhưng mày không thấy, tương lai sau này sẽ chẳng cần phải sắp xếp đi coi mặt như bán hàng xe đẩy hay sao, điểm này cũng hấp dẫn đấy chứ?

Nhưng, tình yêu mày khát khao nhất thì sao?...

“Cắn xé”, tay Hà Tâm My cũng dần buông góc chăn đã bị cô cắn cho lem nhem, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ.

Chợt tiếng tru như sói hú vang lên trong không gian của khu dân cư thuộc Sở Công an: Tống cá trê, tôi đảm bảo sau này sẽ không có lỗi với anh, đây nhất định là anh cố ý!

Hà Tâm My vội vã tìm người trút bầu tâm sự.

Hồi còn đi học cô vẫn thường tư vấn tình yêu cho mọi người. Trong thời gian dài tích lũy được kinh nghiệm từ những vấn đề tình yêu của chị em, nhưng khi thực tế rơi vào mình thì một nửa giải pháp cũng chẳng có.

Đăng nhập MSN tìm thì thấy Tiểu Nhã xuât hiện, sau khi nghe cô bù lu bù loa một tràng dài, Tiểu Nhã mới nói: “Cậu với lão Tống đùa nhiều quá hóa điên hả? Đến việc kết hôn giả cũng làm được? Hay Hà Tâm My cậu hôm nay ăn no rửng mỡ, đến trêu mình đấy hả?”.

Thế này còn không giống thật sao? Tâm My nuốt nước mắt thoát MSN. Ninh Tiểu Nhã từ giờ hai vợ chồng cậu có cãi nhau đừng tìm tôi mà đổ đấy nhé.

Lại đăng nhập QQ chat, vừa hỏi đến Latte, mọi người nói cô ấy đã có bầu. Đúng là mùa xuân, ý xuân phơi phới tình xuân ngất ngây.

Vừa gọi điện thoại cho Tiểu Uyển đã nghe thấy giọng chuột cống, thất vọng.

Diệp Khinh My, nha đầu thúi, tại sao vẫn chưa chịu về?

Tâm My tần ngần ngồi trước bàn, thấy nick Shin sáng, cô như bừng tỉnh, gạt nước miếng trên mép rồi gửi một biểu tượng mặt cười.

Nói đông nói tây sau không nhịn được nữa, cô liền hỏi Shin: Con trai các người có tùy tiện kết hôn với một người không?

Shin nghĩ một hồi rồi trả lời: Việc cả đời đâu thể tùy tiện. Có người cầu hôn cô hả? Chúc mừng nhé.

Gấu hung bạo: Có cái gì mà chúc mừng? Tôi đang đau đầu điên tiết đây.

Shin:... Muốn kể gì không?

Gấu hung bạo: BLA BLA BLA... Chuyện là thế đấy, anh nói xem anh ta coi tôi là gì? Anh ta ném ra cặn bã, tôi cũng chẳng thu về thấp hèn! (mặt mũi điên loạn)

Shin: Hay là anh ta thích cô? Thấy cô rất tốt, bản thân không xứng nên mới dùng cách này để bày tỏ.

Gấu hung bạo: (Ngửa mặt nhìn trời) May anh còn nghĩ ra. Tôi có cái gì tốt? Bạn gái trước đây của anh ta hơn tôi cả trăm lần.

Shin: Ừ.

Gấu hung bạo: Thật đấy. Còn làm MC của đài truyền hình, hơ, chẳng cần phải nói nhiều, tóm lại là rất đẹp rất trong sáng. Tôi thấy anh ta thích kiểu con gái ngây thơ trong sáng, chân thon tóc dài, người trước đây cũng thế.

Shin: Người trước đây?

Gấu hung bạo: Hừm. Anh nói xem anh ta thế này có phải để đùa giỡn tôi không?

Shin: ...

Gấu hung bạo: A a a a... Khó chịu quá, tôi muốn bóp chết hắn ta, bóp chết hắn ta...

Shin: Vậy cô có thích anh ta không?

Tâm My câm lặng.

Cách đó vài cây số, có một người đầu óc đang quay cuồng: Người trước kia nào? Người trước kia nào? Ranh con chết tiệt, sao nói chuyện chẳng rõ ràng?

Gấu hung bạo: Tôi nghĩ có lẽ là không thích. Không đúng, không phải là không thích, không biết thế có gọi là thích không. Nhìn thấy anh ta tôi không có cảm giác tim đập nhanh, lúc ở cạnh nhau cũng không thấy hưng phấn lắm, chỉ là cảm giác rất vui, rất thoải mái. Cho dù là đấu khẩu hay tâm sự, đều mang lại cảm giác vui vẻ của những người bạn lâu năm.

Chợt tiếng lòng như khe khẽ nhắc nhở cô: Lần trước hai người hôn nhau giống như bị điện giật đấy thôi.

Tâm My bóp trán tiếp tục “vắt óc suy nghĩ”: Làm sao để phân biệt cảm giác điện giật khi hôn nhau là do người đó hay chỉ đơn thuần là bởi dục vọng? Hay là, thử tóm một người đàn ông khác để hôn thử?



Gấu hung bạo: Shin? Shin?

Shin: Xin lỗi, khi nãy vừa ra ngoài một lát.

Gấu hung bạo: Không sao, muộn quá rồi, không làm phiền anh nữa.

Cách đó mấy cây số Tống Thư Ngu đang đánh nốt dòng chữ: Việc khi nãy cô nói, tôi nghĩ, nếu cô không thích, có thể từ chối anh ta.

Anh do dự mất mấy giây, sau cùng ấn nút gửi đi.