Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 14: Tôi bỉ ổi? Tôi bỉ ổi?




“Đã ăn chưa?”

“Ăn rồi, ăn ở nhà bố mẹ tôi tồi.” Trước khi lên nhà đã kiểm tra, xe của hắn không có trong nhà để xe, hô hô!

“Ơ, làm lành với mẹ rồi hả?”

“Ừ.” Cãi nhau với cha mẹ làm gì có chuyện thù hận, chẳng phải anh nói thế sao.

“Còn tiền tiêu không?”

“Còn, mẹ lại cho rồi.”

“Vậy tiền cô vay tôi khi nào tính trả đây?”

“Tôi vay anh tiền gì? Tống cá trê anh nói rõ ràng hộ cái, món nợ lần trước của chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi.”

“Ai bảo thế? Lần trước vay một ngàn, mới trả được mấy trăm. Có thì mau trả đây, đừng có lằng nhằng.”

“... Tống cá trê, trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Làm sao anh không nghĩ đến chuyện mình phải xin lỗi, phải bồi thường, phải an ủi một chút cho sự sợ hãi mà tôi phải chịu đựng?”

“Sợ hãi? Hừm... Sáng hôm qua. Vậy chúng ta nói chuyện tối qua...”

“Không! Tôi có việc bận, tôi phải đi tắm rồi ngủ đây. Hẹn gặp lại, không, tốt nhất là đừng gặp lại nữa.”

“Ăn miếng bánh crepe cái đã”, Tâm My vẫn đang mút đầu ngón tay, mải miết không thôi.

“Thế thì... ăn đi”, Trần Uyển bực bội.

“Được”, đưa tay với lấy một miếng.

“Tâm My à, phải giảm béo đi.”

“Không giảm nữa, đằng nào cũng chẳng ai thèm.”

“Con bọ hung của cuộc đời sắp xuất hiện rồi, cậu không muốn chuẩn bị cho tốt sao?”

“Tới ngày nào cậu gầy còn sáu mươi cân thì muốn ăn cái gì mình làm cho cậu cái đây. Bây giờ, bỏ ngay thứ trên tay xuống!”

“Toàn bắt nạt mình.”

“Ai bắt nạt cậu? Muốn tốt cho cậu thôi”, Trần Uyển nghĩ một lúc, ngoái đầu hiếu kỳ hỏi, “Còn có ai bắt nạt cậu nữa?”.

“... Đã cho cá ăn chưa? Để mình đi cho cá ăn giúp cậu.”

Càng lớn càng thấy kiếm bạn thân thật khó, may mắn cô cũng có được dăm ba cô bạn tri kỷ. Thế nhưng, đều có dây mơ rễ má với Tống cá trê, bảo cô làm sao dám hé nửa lời? Bảo cô làm sao dám mở miệng kể suýt chút nữa thì thất thân trong tay tên “hám gái” khốn nạn độc mồm độc miệng, kẻ đã quen biết gần mười năm nay? Điều khiến người ta phẫn uất chính là, cô thì buồn chán, rốì bời, tâm trạng lúc nào cũng như bị trúng gió, còn đối phương đến một chút ăn năn bù đắp cũng không có, lại hờ hững như chuyện không liên quan đến mình vậy!

“Hà Tâm My, cá của mình sắp bị cậu làm cho bội thực rối đấy! Mau ra nghe điện thoại!”

“Ở đâu đấy?”

Tống cá trê, tôi với anh thân lắm hả? Vừa thấy đã hỏi ở đâu?

“Ở tòa soạn!”

“Nhưng xe của cô sao lại đỗ trước cửa chỗ Củng Hưong?”

Mẹ kiếp! Điện thoại suýt chút nữa rơi tõm vào bể cá, đừng có hù người ta kiểu này chứ.

“Anh, anh đang ở đâu?”

“Tôi đang đỗ xe. Chủ nhật cô cũng ở tòa soạn sao?”

“Đúng thế trưa tôi tới gặp Tiểu Uyển, xe để chỗ cậu ấy, gấp quá nên đi nhờ xe người khác về tòa soạn”, Tâm My vừa nói vừa hoảng loạn nhìn tứ phía, trốn ở đâu trốn ở đâu? “Tôi bận lắm, không nói nhiều nữa, tạm biệt”.

Cô chạy vụt vào phòng bếp nhanh như một cơn lốc, vừa chạy vừa hét: “Trần Uyển! Giúp mình với, mình đi vệ sinh, có ai hỏi mình thì bảo không thấy nhé!”.

Trần Uyển không hiểu chuyện gì.

“Không phải, nói trưa nay mình có đến, giờ không có ở đây. Xin cậu đây, giúp mình vụ này mình bảo đảm năm nay chuột cống nhà cậu sẽ là người thành công, trong nhà sẽ có thêm đứa nhỏ. Cậu cứu mình với, nhớ phải nói mình không ở đây nhé!”

Dứt lời chân bốc khói, lao vào nhà vệ sinh như đang dùng phong hỏa luân.

Đến lúc Trần Uyển kịp phản ứng thì trên hành lang chỉ còn vọng lại tiếng vun vút.

“Đã đi chưa?”, Tâm My nghe tiếng bước chân nhỏ dần.

...

“Tiểu Uyển? Con cá muối đó đi chưa?”

“Ừ.”

“Sợ chết mất, cậu xem chẳng có việc gì mà ba bốn giờ chiều lượn lờ ngoài đường làm gì? Chắc thời tiết bắt đầu nóng, trên đường có nhiều gái mặc váy ngắn, chỉ biết nhìn chòng chọc vào đùi người ta. Đi được một vòng, mắt cứ gọi là no nê”, Tâm My đứng dậy gạt cần gạt nước của bổn cầu, “Tiểu Uyển, cậu đừng hiểu lầm nhé, mình trốn hắn ở đây chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là thiếu hắn ta có mấy trăm đồng, ngày nào cũng bám lấy mình như bọn đòi nợ. Có tiền cũng không thèm trả hắn... Á...”.

“Có tiền cũng không trả tôi hả?”, Tống Thư Ngu đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh miệng cười tít.

“Đồ bệnh hoạn! Anh dám đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ xem người ta đi tiểu? Tôi kinh tởm anh!”,

Tâm My nhảy cẫng lên.

“...”, Tống Thư Ngu đần mặt, “Trả tiền!”.

Tâm My co giò tháo chạy, “Trần Uyển, cậu đừng trượng nghĩa, cậu mà nối giáo cho giặc, cậu sẽ là kẻ phản bội!”.

“Mình đã nói những gì cậu bảo cho anh ấy rồi”, Trần Uyển vẻ tức tưởi, “Mình nói Tâm My bảo cô ấy đi vệ sinh, ai đến tìm thì nói không có”.

Khốn kiếp, chắc chắn là cậu cố tình!

Tâm My càng chạy điên loạn.

“Cô không cầm túi à?”, Tống Thư Ngu xách túi của cô đứng ngay trước cửa.

“Tôi...”, Tâm My ti hí mắt cố gắng rặn cho ra nước mắt, “Trong túi có hơn bốn trăm, anh hãy cầm đi. Để lại cho tôi mấy chục để sống có được không?”.

Tống Thư Ngu không thèm đếm xỉa, ngoái đầu nói tạm biệt với Trần Uyển.

“Lão Tống, thầy Tống, tôi bảo đảm vay anh bao nhiêu sẽ trả đủ bấy nhiêu, tối về tôi sẽ gọi điện cho bố.”

Tống Thư Ngu chạy tới kéo tay cô: “Chúng ta còn có việc khác cần nói chuyện”.

Việc khác? Hà Tâm My tay ôm chiếc cột trước sảnh khu Củng Hương có chết cũng không buông: “Tôi mất trí nhó rồi, thật đấy, những việc trước đây tôi đã quên hết sạch. Hôm đó sau khi bị ngã liền trở nên thế này, chỉ còn nhớ tên của mấy người là gì thôi”.

Tống Thư Ngu nhìn bộ dạng cô thì lườm mắt.

“Không phải mất trí mà là già rồi đần độn, huống hồ những chuyện quá khứ xa xôi trước kia càng nhớ càng rõ, nhưng mấy việc gần đây thì càng nghĩ càng mù tịt.”

Tống Thư Ngu tay cầm túi của cô đi thẳng về phía tấm bình phong sau cửa.

“Haizzz, anh đi cũng phải để túi lại cho tôi chứ. Thẻ nhà báo rồi chìa khóa nhà, Tống Thư Ngu! Tống cá trê!”

Mình bị bắt cóc rồi.

Hà Tâm My thận trọng thương lượng với kẻ bắt cóc: “Anh đưa tôi về nhà, tôi lên gác lấy tiền có được không?”.

Hắn ta liếc một cái.

“Cả tiền hôm ở Thời Đại Hoàng Kim cũng trả luôn cho anh.”

“Không phải cô mất trí rồi sao? Vẫn còn nhớ vụ Thời Đại Hoàng Kim kia à?”

“...”, Tâm My bặm môi căm hận. Đương nhiên là nhớ, anh mới mất trí anh mới già rồi đần độn! Tưởng tôi ngu hả? Tôi nhớ ra rồi, anh hôm đó mượn rượu rồi liếm bánh kem trên mặt tôi ngay trước mặt tất cả mọi người hòng lợi dụng tôi, tôi thèm vào cái mặt anh! Báo hại ra vào cửa toàn bị bà hàng xóm nhìn với ánh mắt dò xét, báo hại ngày nào tới tòa soạn cũng bị mọi người truy hỏi ai đến với ai trước, báo hại không có lúc nào không bị sếp tổng truy kích như chiến sĩ cách mạng vì toàn bộ lợi ích chung của cả phòng mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, báo hại tôi nghĩ nát óc, tối tối dây thần kinh giật điên loạn không tài nào chợp mắt được...

“Chúng ta đi đâu?”

Kẻ bắt cóc nghĩ một lúc: “Nhà tôi hay nhà cô?”.

Tâm My vừa nghe, chiếc túi trước ngực siết càng chặt, mắt đánh ngang sang cửa xe, tự hỏi không biết có nên nhảy khỏi xe.

Kẻ bắt cóc đạp ga, tăng tốc.

Xe dừng cạnh căn hộ Tâm My thuê ở.

Hà Tâm My đã quyết định, dù cô trốn thoát số cũng phải chết, nhưng vì cô phải gánh vác vận mệnh và niềm hy vọng lớn lao của cả phòng, vậy cô sẽ xả thân anh dũng một lần. Nắm tay thầm hạ quyết tâm!

Một luồng sức mạnh của chủ nghĩa anh hùng dâng ngập trong tìm: “Anh đi mua áo mưa đi!”.

Tống Thư Ngu đang xuống xe liền loạng choạng, ngoái đầu nhìn cô tủm tỉm: “Cô quyết tâm hả?”.

Cô gật đầu quả quyết đầy phẫn nộ.

Tống Thư Ngu nhếch mép giúp cô mở cửa xe, ghé sát tai cô: “Hết bị rồi hả?”.

Chưa hết thì sao chứ? Sếp tổng dặn tôi phải đổ máu mà chiến đấu!

Cô trợn mắt nhìn: “Nói hay lắm, làm tôi ngứa hết cả tai”.

Tống Thư Ngu mỉm cười, đón lấy chiếc túi trên tay Tâm My.

“Tiểu Hà, về rồi hả?”, ánh mắt bà cô hàng xóm chĩa thẳng vào chùm chìa khóa Tống Thư Ngu đang mở cửa.

“Về rồi ạ, cô bận quá”, Tâm My cười nhạt, lấy ngón tay chọc vào sau lưng Tống Thư Ngu, “Anh nhanh lên hộ cái”.

Bước vào cửa, cô làm um: “Anh có ý gì hả? Giằng chìa khóa của tôi để mở cửa? Anh muốn mọi người nghĩ chúng ta sống thử có phải không?”.

“Tốt nhất cô nên làm thêm chùm nữa đưa tôi.”

Nằm mơ à! Còn muốn thăng đường nhập thất?

“Có thời gian tôi tới giúp cô dọn vệ sinh.”

Hơ, nghe ra cũng không đến nỗi.

Tống Thư Ngu thản nhiên cởi quần áo, Tâm My trố mắt.

“Không, không có áo mưa.”

Khốn kiếp, bắt đầu cởi quần rồi. Tâm My bịt mắt: “Không có cái đó không an toàn”.

Qua kẽ tay cô nhìn thấy tấm lưng thẳng của anh, ôi xịt máu mất, nơi giao nhau giữa đốt sống và phần dưới của anh còn có cả rãnh sâu chết người! “Lão Tống, không có cái kia sao?”

“Lại đây.”

Anh đã nằm xuống giường. Thế thế này mà bắt đầu sao?

“Lại đây”, anh chậm rãi nhắc lại lần nữa, giọng nói trầm ấm chết người.

Hai chân Tâm My không chịu nghe lời cứ lừ đừ tiến thẳng tới chỗ anh, rồi bị anh ôm trọn trong vòng tay.

“Mấy hôm tôi làm đêm, buồn ngủ chết mất”, mặt anh vùi một bên cổ cô rồi nói, “Để tôi ôm ngủ một lúc”.

Hơ?

“Gối ôm nhà tôi không được thịt thà như cô, ôm không thích.”

Hơ?

Thế là thế nào? Tâm My đẩy đẩy kẻ đang ngủ mê mệt bên cạnh, gọi: “Lão Tống, lão Tống”.

Tống Thư Ngu ậm ừ.

“Chỉ ngủ thôi à?”

“... Thế cô muốn làm gì? Ranh con, trong đầu đừng suốt ngày nghĩ mấy thứ bỉ ổi như thế ảnh hưởng tới sinh lý.”

Tâm My muốn đâm đầu vào tường. Tôi bỉ ổi? Tôi bỉ ổi?!

Trời đã tối.

Tâm My cắn móng tay, bị mắc kẹt giữa hai cánh tay thép ở một tư thế rất lâu khiến cô ê ẩm hết cả người.

Ngửi thấy mùi cơm ở nhà bên cạnh thơm phức.

Tâm My tiếp tục cắn móng tay: “Tống cá trê, anh không đói sao?”.

“Để tôi ngủ một lúc đã, ngủ dậy sẽ cho cô ăn no”, Tống Thư Ngu lẩm nhẩm mây tiếng bên tai cô.

Cho ăn no... Tống Thư Ngu đã hóa thân thành nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết trữ tình rồi sao. Khóe miệng cô khẽ nhếch nụ cười đưa tình, nhân vật nữ chính Hà Tâm My lần trườn đến bên góc giường,“Baby, ngoan nào, chút nữa sẽ được ăn no”.

Tâm My lạnh người, lết ra mép giường: “Thôi không cần”.

Tống Thư Ngu vươn vai vẻ khoan khoái, rồi kề sát má lên mặt cô: “Đừng lết ra nữa, súng cướp cò tôi không chịu trách nhiệm đâu”.

Tâm My đờ đẫn mất mấy giây, bưng mặt chực khóc: Không chịu trách nhiệm? Mình không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây, mình nghĩ kỹ rồi, phải xả thân vì nghĩa thôi! Sếp tổng, ông nói xem, nếu hắn không chịu trách nhiệm vậy tôi có cần phải hy sinh vì cả phòng nữa không?