Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 64: Chương 64




Cố ý kéo dài thời gian cho bạn sốt ruột, Quang Tiệp ung dung vắt hai chân lên nhau, giơ bao thuốc ra nhưng Minh Vương từ chối.
Từ hôm Như Tuyết gặp anh trước cửa nhà, cô đã nói mình ghét mùi thuốc lá, vì vậy anh liền thực hiện kế hoạch cai thuốc.
Quang Tiệp thấy vậy bĩu môi khinh thường, rút một điếu ra châm lửa rồi rít vài hơi, sau đó mới thong thả nói:
- Cậu cứ im lặng theo sau cô ấy là không ổn. Thực ra con gái rất dễ mềm lòng và nhỏ mọn. Như Tuyết dù có mạnh mẽ và lạnh lùng đến đâu thì vẫn là con gái. Chỉ cần cậu nhớ kỹ hai điểm đấy là được. – Anh cười đắc ý nhìn bạn.
- Không hiểu.
Minh Vương tỉnh bơ đáp làm anh tức đến co giật cơ mặt.
Lần này thì đúng là bằng chứng xác thực khẳng định suy nghĩ vừa rồi của anh.
Đành thở dài chán nản, Quang Tiệp chậm rãi nói từng từ như đang giải thích cho người thiểu năng:
- Tức là cậu cần phải dùng cái gì đó tác động mạnh đến cô ấy, ví dụ như ra vẻ yếu đuối để cô ấy động lòng thương. Phụ nữ luôn có tình mẫu tử trong người, huống chi cô ấy đang là mẹ rồi.... Nhưng như vậy vẫn chưa đủ liều đối với Như Tuyết – Anh chống cằm, đăm chiêu hồi lâu rồi dùng tay bấm tách một cái, như đã có sáng kiến trong đầu, cười mờ ám nhìn Minh Vương – Cậu phải để cho cô ấy ghen.... Đúng vậy....chính là ghen. Người phụ nữ khi ghen là đáng sợ nhất, đồng thời cũng dễ chinh phục nhất. – Anh vỗ tay lên đùi kêu “đét” một cái, sảng khoái khẳng định.
Vẻ mặt tràn đầy tự tin và thành công của bạn không làm Minh Vương tin tưởng lắm, nhưng cũng đáng để thử một phen bởi anh không muốn viễn cảnh đó sẽ xảy đến với mình trong tương lai.
Vậy là hai người đàn ông tài giỏi và nổi tiếng trong xã hội đen bắt đầu tính kế “bắt nạt” một cô gái yếu đuối.
Ngoài trời, những tia nắng như đang mỉm cười nhìn họ.
*********************
Trong phòng thăm phạm nhân, Như Tuyết ngồi trên ghế, tay để lên bàn chờ đợi anh công an dẫn người vào.
Liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ màu xanh thẫm với một cửa ra vào, không có cửa sổ. Chẳng có gì ngoài hai chiếc ghế đối diện nhau, xen kẽ là một chiếc bàn khá lớn. Trong phòng chỉ có mình cô và anh công an mặc đồng phục xanh truyền thống đứng nghiêm trang cạnh cửa canh gác.
Không gian tĩnh lặng vô cùng, nghe rõ mồn một tiếng kêu vù vù của chiếc quạt trần trên đỉnh đầu.
Khoảng năm phút sau, anh công an khác bước vào phòng, theo sau là Bảo Ngọc đang bị còng tay.
Anh ta bình tĩnh mở khóa cho phạm nhân rồi đứng bên còn lại của cánh cửa cùng người kia làm nhiệm vụ, nhường mười lăm phút riêng tư cho hai người.
Như Tuyết quay lại nhìn, bắt gặp gương mặt hơi xanh xao của Bảo Ngọc. Cô ta đang mặc bộ quần áo kẻ sọc xám trắng của phạm nhân, chân đi đôi dép lê đen giản dị. Không còn là cô tiểu thư đầy tự tin và kiêu ngạo, cũng không còn là cô gái bản lĩnh và tham vọng. Mặc dù vậy, Như Tuyết lại không hề thấy cô ta thảm hại hay đáng thương, thậm chí cô còn thích bộ dạng cô ta lúc này hơn. Cô cảm thấy dường như Bảo Ngọc cũng thay đổi rất nhiều, không phải về bề ngoài mà là về tư tưởng và thái độ.
Như Tuyết cảm nhận điều đó khi Bảo Ngọc ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.

Trong mắt cô ta chỉ xuất hiện tia ngạc nhiên giây lát, sau đó lại trở về phẳng lặng như nước.
Không hiểu sao cô cảm thấy ánh mắt ấy không còn thù hằn hay thâm hiểm, đơn giản chỉ là sự thanh thản và bình yên nhất.
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện, Bảo Ngọc không tức giận la hét, cũng không dồn dập hỏi Như Tuyết tại sao đến đây? Cô ta chỉ lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi cô tự nói ra.
Điều này khiến Như Tuyết nhíu mày kinh ngạc và cảm giác không đúng trước đó càng mạnh hơn trong lòng.
Dù sao cũng chỉ có mười lăm phút, nên tranh thủ thời gian. Phản ứng của cô ta như vậy cũng tốt, cô mở miệng nói trước:
- Tôi có một vài nghi vấn cần xác thực cho nên mới đến đây.
Bảo Ngọc nhướng mày mời cô tiếp tục. Thấy vậy cô cười nhẹ, nhìn sâu vào mắt cô ta nói chắc nịch:
- Cô thay đổi rất nhiều.... Cô không còn hận tôi như trước, cũng không nóng nảy và cao ngạo nữa.
- Tại sao cô nói vậy? - Bảo Ngọc nhướng mày thích thú với sự chắc chắn của người đối diện.
- Ánh mắt của cô nói cho tôi biết. – Như Tuyết cười nhẹ đáp.
Câu nói của cô làm Bảo Ngọc bật cười lớn, trả lời lập lờ:
- Có thể.
- Mặc dù chuyện ngày hôm đó đã kết thúc...nhưng tôi vẫn cảm thấy có nhiều điểm không đúng. – Sau khi khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, Như Tuyết nhướn người về phía trước một chút, nhìn sâu vào mắt Bảo Ngọc nói – Tôi muốn cô giải đáp giúp tôi.
- Cô luôn nhờ sự giúp đỡ của người khác như vậy sao? – Bảo Ngọc liếc mắt chế giễu.
Nhưng Như Tuyết tuyệt không nhìn thấy điểm đáng ghét và khó chịu nào trong mắt cô ta. Cô cười lắc đầu, không trả lời, trực tiếp nói vào chuyện chính:
- Thật ra mục đích của cô không phải là Ánh Dương hay tôi...cũng chẳng phải Minh Vương… thậm chí cuộc bắt cóc đó không hề có ý xấu.... Những việc trông có vẻ ghê rợn và ác độc đó chỉ là bề ngoài thôi, có phải không?
- Tại sao cô nói vậy?
Nghe ngữ điệu bình tĩnh của Bảo Ngọc, niềm tin trong Như Tuyết càng vững chắc hơn, cô ngồi lại trên ghế, cười nhẹ phân tích:
- Thứ nhất, tôi nghĩ nếu cô đã dày công sắp xếp kế hoạch kĩ càng đến vậy, tại sao không nhằm vào tôi luôn, còn thêm Ánh Dương cho phiền phức, để rồi lại đổi lấy tôi uy hiếp Minh Vương? Thứ hai, con bé nói cô không hề làm gì nó. Nếu cô thực sự căm hận tôi hoặc anh ấy đến chết thì cách dễ dàng mà hiệu quả nhất đó là hủy hoại Ánh Dương…. Thứ ba, khi đó cô hô là giết Minh Vương nhưng lại tấn công liên tiếp về phía tôi.

Như Tuyết tỉ mỉ chỉ ra từng điểm mấu chốt. Đúng là sự việc có vẻ rất ghê gớm nhưng rõ ràng kết quả lại không có gì. Làm cho cô cảm giác tất cả chỉ là dựng cảnh. Lúc đó không nhìn ra là vì bấn loạn và mất lý trí. Bây giờ bình tĩnh lại, có thể tỉnh táo mổ xẻ mọi thứ, cô bắt đầu nhìn ra nhiều kẽ hở.
Im lặng nghe Như Tuyết nêu ra từng thắc mắc, Bảo Ngọc không vội phản bác, chỉ cười cười nhìn cô, trong mắt là sự ngạc nhiên cố che giấu.
- Tôi bày trò với Ánh Dương là để dày vò tinh thần của hai người, như vậy còn ác độc và đáng sợ hơn tra tấn thể xác hai người, không phải sao? Còn tôi tấn công cô là để hạ gục Minh Vương dễ dàng hơn vì tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh ấy.... Trả lời như vậy được chứ? – Bảo Ngọc giơ hai tay về phía Như Tuyết nghiêng đầu hỏi, trên mặt chỉ là ý cười vô tư.
- Tôi cũng sẽ nghĩ vậy nếu không có một chi tiết.
- Chi tiết gì? – Bảo Ngọc cười thản nhiên hỏi.
- Vết thương của Minh Vương.... – Như Tuyết nhìn chằm chằm Bảo Ngọc đáp- Bác sĩ nói vết thương của anh ấy chỉ là tĩnh mạch bị đứt, máu chảy ra hơi nhiều, nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra không tổn hại gì, cầm máu ngay là được. Mà hôm đó cô không hề cấm chúng tôi không được mang theo bất cứ ai, thậm chí cô còn để cho tất cả mọi người chứng kiến. – Đúng vậy, hôm đó cô ta ngang nhiên xuất hiện, không hề quan tâm có bao nhiêu người. Mà vết thương của anh quả thật không nặng, chỉ phải khâu tám mũi. - Cô nói cô tấn công tôi là để giết anh ấy, vậy tại sao vết thương của anh ấy lại may mắn một cách cố ý như vậy? Là một người sống trong thế giới ngầm, đã quá quen với bạo lực, tôi tin cô có thừa khả năng làm việc đó.
- Cô nên làm thám tử thì đúng hơn. – Bảo Ngọc từ chối cho ý kiến, chỉ cười khen ngợi.
Như Tuyết lắc đầu cười không quam tâm đến lời khen, sau đó đưa ra đáp án:
- Cô làm tất cả chỉ để biết rõ trong lòng Minh Vương cô là gì và tôi là gì.
Lúc này Bảo Ngọc mới giật mình, không cười nữa, nhìn chằm chằm mặt Như Tuyết, trong mắt cô ta là sự ngạc nhiên tột độ.
Bất ngờ cô ta ngẩng đầu bật cười ha hả, nhìn cô thán phục, thê lương cảm thán:
- Cô là một người quá nhạy cảm và thông minh.... Tôi thua cô cũng đúng.
- Thật ra cô không thua tôi....mà cô thua Minh Vương. – Như Tuyết cười vạch trần.
Nghe vậy, Bảo Ngọc lắc đầu thở dài, cười buồn nói:
- Điều này mà cô cũng biết.... Đúng vậy, tôi không thua cô, cũng không thua bản thân mình...tôi chỉ thua anh ấy. – Trong mắt cô ta ánh lên tia buồn thương nhưng không hề có tiếc nuối hay không cam lòng – Tôi muốn biết anh ấy có thực sự chết vì cô không? Và điều quan trọng nhất đó là nhìn rõ nội tâm anh ấy.... Tôi cần sự tuyệt tình nhất để giết chết thứ tình cảm này.
Câu trả lời của Bảo Ngọc khiến Như Tuyết giật mình, mở to mắt nhìn cô ta, há hốc miệng vì kinh ngạc.
Mặc dù cô giỏi quan sát và phân tích suy nghĩ của người khác, nhưng cô chưa từng nghĩ đến ý định thực sự của cô ta là như vậy.
Cần sự tuyệt tình nhất để giết chết tình cảm này? Nói vậy là cô ta đã nhận ra mọi thứ, biết rõ tình cảm của mình chắc chắn đi vào ngõ cụt...nhưng cô ta không hề chọn cách dừng lại như nhiều người mà vẫn hùng hổ đâm đầu về phía trước, trong lòng rõ ràng biết chính xác sẽ vỡ đầu, chảy máu. Cô ta đã đánh cược tất cả, dùng đầu của mình mà cược: Một là bỏ mạng trong ngõ cụt, hai là tông thủng bức tường đó, con đường mới được mở ra. Cô ta dùng một cách thức đau đớn nhất để giết chết một nỗi đau. Đây có được coi là chủ nghĩa tiêu cực không?
Như Tuyết nhìn lại người con gái xinh đẹp và mảnh khảnh trước mặt, nhẹ nhàng hỏi:

- Đã tỉnh táo nhận ra tất cả mà vẫn làm....có đáng không?
- Tình cảm có thể tính toán giá trị được sao? – Bảo Ngọc cười hỏi ngược lại, cũng là tự hỏi chính mình. Huống hồ đó là tình cảm đã theo cô từ từ lớn lên? Nhớ lại những ngày thơ ấu, khi cô là con bé luôn chạy theo anh như một cái đuôi. Lúc nào cũng chỉ muốn gần anh hơn, được anh nhìn mình bằng ánh mắt hiền hòa và nụ cười ấm áp... nhưng anh chưa bao giờ thỏa mãn ước nguyện đó, lúc nào cũng chỉ là vẻ mặt chán chường và lạnh nhạt, trơ trơ như một tảng đá. Dường như không có bất cứ thứ gì xung quanh có thể ảnh hưởng đến anh, kể cả cô. Nhưng người phụ nữ trước mặt lại dễ dàng làm được điều đó.
Hiểu rõ là một chuyện, chấp chận lại là chuyện khác. May mà bây giờ cô đã có thể buông xuôi tất cả, bởi cô đã dùng cách tuyệt tình nhất để chặt đứt đường lui của mình, như vậy cô mới không còn cách quay lại vòng luẩn quẩn đó.
- Thật ra...lúc đầu tôi định chôn vùi tất cả cùng cái chết...nhưng sau đó tôi lại không thể làm vậy....vì bố tôi – Bảo Ngọc cười tự giễu nói tiếp.
Đúng là lúc đầu cô định chết cùng anh, sử dụng phương pháp giống như rất nhiều kẻ điên tình khác. Như vậy sẽ không ai có thể tranh giành với cô, anh cũng không thoát khỏi cô.... Phút cuối nhớ đến vẻ mặt đau buồn và bất đắc dĩ của bố. Ông chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là cô hãy trân trọng tính mạng của mình.... Vì vậy cô đã kịp ghìm chân lại. Kết quả này là vẹn đường nhất, có thể sống chết vì tình cảm của mình, đồng thời vẫn giữ được mạng sống cho bố mẹ.
Bây giờ trái tim đã tĩnh lặng, cô đã vứt bỏ được đoạn tình yêu gai góc đó thì trong tù cũng đâu phải là mất tự do. Xét theo mặt đó, cô đâu có thất bại thảm hại? Nghĩ vậy, Bảo Ngọc cười mãn nguyện.
- Chúc mừng cô.
Sau một hồi lắng nghe và quan sát nét mặt của Bảo Ngọc, Như Tuyết biết cô ta đã thực sự thanh thản. Cô tin cô ta sẽ làm lại từ đầu, những ngày tháng trong tù sẽ giúp cô ta tôi luyện và thu gom được nhiều thứ.
Mặc dù cô ta dùng phương pháp tiêu cực nhất nhưng đâu có quan trọng khi kết quả là thành công? Chỉ cần cô ta chiệt để cắt đứt được quá khứ mới mong làm lại từ đầu. Còn nếu cô ta mang theo hỗi hận và sự tiếc nuối bỏ đi thì chắc chắn sẽ bị nó cầm tù cả đời. Vậy thì có khác gì ở trong tù? Thà rằng vào tù rồi tự do còn hơn là tự do ở trong tù mãi.
Lại nói, việc làm của Bảo Ngọc thực chất là ngu ngốc hay thông minh?
Mỗi nguời sẽ có cách nhìn và đưa ra ý kiến riêng. Bởi như cô ta nói “ tình yêu đo được giá trị sao?” Nếu không đo được thì làm sao biết sự trả giá cho nó là đáng hay không? Cũng đâu có liên quan đến thông minh hay ngu ngốc. Vốn dĩ yêu là điên, lý trí vẫn là nô lệ của con tim.
Nhờ Bảo Ngọc mà Như Tuyết cũng ngộ ra nhiều chân lý đúng đắn và tốt đẹp. Cô nở nụ cười, trong lòng một điểm sáng nữa được khai thông.
Đã hiểu rõ ngọn ngành, Như Tuyết nhìn Bảo Ngọc, nhẹ nhàng hỏi:
- Cô sẽ nhờ luật sư biện hộ chứ?
- Cô thực sự chỉ đến xác định thôi sao? Tôi còn tưởng cô cũng sẽ giống mấy cô gái trong phim, tốt bụng như thiên thần, đến đây để giảng đạo và tha thứ cho tôi hoặc xin giảm nhẹ tội giúp tôi chứ? – Bảo Ngọc cười hỏi Như Tuyết.
Cô cũng cười, thoải mái nói:
- Cô tự hiểu rõ mọi chuyện, cần gì tôi giảng đạo? Tôi cũng chưa bao giờ biết mình là thiên thần...với lại cô nên nhớ chúng ta đang sống đời thực.... Còn việc giảm án thì đó là tính mạng của cô, nếu muốn cô phải tự mình bảo vệ và giữ gìn.
- Không phải cô thù tôi vì đâm anh ấy chứ? – Bảo Ngọc ra vẻ đau khổ đoán.
- Tất nhiên là không.
- Tại sao? – Câu trả lời chóng vánh của Như Tuyết khiến Bảo Ngọc sững sờ vì kinh ngạc. Không phải các cô gái thường lo lắng và sợ hãi khi người yêu gặp chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô không xót anh ấy?
Nhìn rõ nỗi thắc mắc viết trên mặt Bảo Ngọc, Như Tuyết cười nháy mắt với cô:
- Cô đâm vẫn còn nhẹ đấy.... Anh ấy đáng bị trừng phạt nặng vì làm cô và tôi cùng khổ sở nhiều.... Chỉ khi nào nguy hiểm đến tính mạng hẵn hay. Tôi đâu có yếu đuối và hiền lành đến vậy!

Dứt lời, hai người nhìn nhau rồi cùng cười sảng khoái. Tiếng cười thuần khiết thêm chút lóm lỉnh vang vọng căn phòng nhỏ bé.
Hai anh công an đứng cửa quan sát ngơ ngác trao đổi ánh mắt với nhau cùng nhìn họ khó hiểu.
Còn lại năm phút cuối cùng, hai người nói về những chuyện linh tinh.
Trước khi rời khỏi, Bảo Ngọc nhìn sâu vào đáy mắt Như Tuyết, nghiêm túc nói:
- Mặc dù tôi biết mình sai nhưng tôi sẽ không nói xin lỗi....càng không cảm ơn cô…. Cũng không thản nhiên đến mức nói câu chúc mừng hay gì gì đó.
- Khỏi cần...bởi cô nói tôi cũng không tha lỗi cho cô.... Tôi vẫn không quên cô là người bắt cóc con gái tôi và hành hạ tâm lý tôi đâu.... Coi như chúng ta huề nhau. – Như Tuyết thành thật đáp.
Hai người trao nhau một nụ cười nhẹ nhàng và bình thản nhất, sau đó Bảo Ngọc đi theo anh công an trở về phòng giam.
Họ không hề bắt tay nhau hay có bất cứ cử chỉ của bạn bè mặc dù họ đã thẳng thắn chia sẻ tất cả như những người bạn thực thụ.... Nhưng họ vẫn không được gọi là bạn.
Thực ra quan hệ hiện tại của họ là gì không ai xác định được. Nhưng điều đó ảnh hưởng gì? Chỉ cần họ đều thoải mái, thanh thản và có tâm hồn tự do cho chính mình là được. Trên đời này có rất nhiều mối quan hệ không tên mà vẫn tồn tại và phát triển bình thường. Tương lai ai biết trước? Có thể sau này khi Bảo Ngọc ra tù họ sẽ là bạn, hoặc cô ấy sẽ đi xa, đi đến nơi thuộc vùng trời của mình..... Một điều quan trọng và chắc chắn nhất mà ai cũng hiểu đó là họ đã không còn là kẻ thù.
Như Tuyết mỉm cười nhìn theo bóng lưng Bảo Ngọc rồi thở một hơi dài, trong lòng cảm thấy bình yên và nhẹ nhàng chưa từng có.
*****
Bước ra khỏi cánh cổng của trại tạm giam Công an Hà Nội, Như Tuyết mỉm cười rút điện thoại ra, bấm một dãy số mà cô chưa từng gọi trước đó.
Khi vừa có tín hiệu nhấc máy, cô liền dõng dạc nói:
- Trần Minh Vương, em muốn làm trợ lý đặc biệt tạm thời của anh.
Đợi năm giây vẫn không thấy bên kia phản ứng, cô liền nghiêm nghị nói, bá đạo hơn cả nữ hoàng Elizabeth:
- Em đã quyết định rồi, anh không đồng ý cũng chẳng sao. Ngày mai em sẽ bắt đầu làm, lo mà chuẩn bị đón....trợ lý đi.
Nói xong, không chờ bên kia đáp lời cô đã vội tắt máy, nghĩ lại điệu bộ vừa rồi của mình rõ ràng là chuẩn bị đón tổng thống chứ đâu phải đón nhân viên? Cảm giác sai khiến quả là đáng nghiền, hèn chi mọi người tranh nhau lãnh đạo.
Tưởng tượng vẻ mặt ngơ ngác của Minh Vương vẫn đang cầm điện thoại, sau đó nhíu mày khó hiểu, Như Tuyết cười nắc nẻ.
Người ta còn dám dùng đầu mình đọ sức với tường đá cứng rắn của nỗi đau vậy tại sao cô không dám tiến sâu thêm trong thứ cảm giác mông lung này? Như Tuyết nắm tay tự cổ động mình: có thất bại mới có thắng lợi, có gian nan thì thành công mới rực rỡ và ý nghĩa nhất.
Tư tưởng đã thông, cô không hề quay đầu nhìn lại đằng sau lấy một lần, dứt khoát chạy về phía trước.
Những tia nắng nhảy nhót trên đôi vai bé nhỏ của cô. Trông cô lúc này trẻ trung và yêu đời giống một học sinh đang tung tăng trên đường.