Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 61: Chương 61




Sau một hồi đi qua mấy con đường lớn nhỏ, chiếc xe sang trọng dừng lại trước cánh cổng sắt khổng lồ của ngôi biệt thự trắng gần đường Láng Hòa Lạc.
Cánh cổng tự động mở ra, bánh xe chầm chậm lăn tròn trên con đường lát gạch đỏ dẫn thẳng đến cánh cửa gỗ của căn nhà cũng to không kém.
Ông Trương quản gia vội vàng chạy đến cung kính mở cửa xe khi chiếc xe dừng lại.
Ngồi trong xe, Ánh Dương ngẩng mặt nhìn người đàn ông đang mỉm cười thân thiện với mình. Vẻ mặt phúc hậu và dáng người nhỏ nhắn gần giống ông ngoại khiến bé cảm thấy gần gũi, vội vàng cười tít mắt khoe lúm đồng tiền xinh xắn với ông.
Nhanh nhẹn nhảy tót xuống đất, bé lễ phép khoanh tay chào ông:
- Cháu chào ông ạ.
- Cô chủ nhỏ xinh xắn và ngoan ngoãn quá!
Ông Trương cười hiền nắm lấy tay bé đi vào nhà. Nụ cười ngây thơ và ánh mắt hồn nhiên của bé làm ông quý mến. Mặc dù bà chủ vẫn chưa nhận mẹ con bé nhưng ông đã âm thầm công nhận điều đó chỉ vì sự yêu quý và gần gũi trong mắt bé giành cho ông.
Đi theo ông quản gia vào nhà, ánh mắt Ánh Dương thích thú đảo khắp nơi quan sát. Bé rất thích vườn cỏ xanh rờn đằng trước nhà, đó là một nơi tuyệt vời để đùa nghịch. Nhìn hai thân cây cổ thụ màu nâu bên góc trái, bé mỉm cười tưởng tượng ra một chiếc xích đu làm bằng tre và bé đang cười ha ha mỗi khi được bố đẩy lên cao.
Hai bên đường là những bông hoa tulip màu vàng đang lấp lánh trong nắng sớm.
Ánh Dương đưa mắt nhìn ngôi nhà to lớn xuýt xoa. Dường như tròng mắt nhỏ xinh của bé không chứa hết hình thù của nó.
Ngôi nhà khoác trên mình một màu trắng thuần khiết và cao ngạo nhưng cũng không kém phần long trọng. Mái ngói đỏ tươi nổi bật trên nền trắng đó.
Hai hàng người hầu mặc váy đen áo trắng giống trong phim đang đứng nghiêm trang hai bên cửa, chào đón vị khách tí hon. Ánh Dương thân thiện cười với mọi người.
Mặc dù sự nguy nga và lộng lẫy của ngôi biệt thự làm bé thích thú và tò mò nhưng nó cũng không hấp dẫn bé bằng ngôi nhà nhỏ của mình.
Đứng trong phòng khách rộng rãi, Ánh Dương đưa mắt đánh giá khắp nơi một lượt. Tường nhà màu trắng kết hợp với đồ nội thất màu nâu sáng. Trên tường gần cầu thang có vài bức tranh tối màu. Bé không thích như vậy, là trẻ con bé chỉ thích những màu sắc sặc sỡ và đầy sức sống.
Trong khi đang đưa mắt lên trần nhà ngắm nghía chiếc đèn chùm to lớn với hàng trăm bóng đèn hình pha lê rủ xuống như những bông hoa đậu tím ở Nhật Bản, Ánh Dương nghe thấy tiếng bước chân chạy trên cầu thang, sau đó là có người gọi mình. Bé quay lại nhìn, hóa ra là Hoàng đang cười chạy xuống cầu thang.
Cậu bé đang mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ ô vuông xanh đỏ và quần sóc bò màu xanh, chân đi giày đen.
Chạy về phía Ánh Dương, không kịp thở cậu đã vội vàng cầm tay bé cười vui vẻ hỏi:
- Ánh Dương, em đến thăm anh hả? Cô có đến không?
Nói xong, Hoàng hớn hở ngóng nhìn đằng sau rồi lại thất vọng quay về trước mặt Ánh Dương.
- Chỉ có mình em thôi. – Bé nhìn anh áy náy đáp – Em đến gặp bà.
Cậu đang định mở miệng hỏi tiếp thì tiếng bước chân lại vang lên, trên cầu thang truyền đến giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng:
- Đến rồi sao?
Sau đó Ánh Dương nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi nhưng vẫn rất xinh đẹp và quý phái, khoác trên mình chiếc váy đen dài chấm gót, ung dung bước xuống cầu thang. Mắt bà dán chặt vào bé.
Sau phút ngạc nhiên và ngưỡng mộ trước phong thái và sắc đẹp của bà, Ánh Dương liền nhận ra đó là bà nội của mình. Tuy bà tỏ ra xa lạ và lạnh nhạt nhưng nhớ lời mẹ dặn, coi bà như bà ngoại, bé vội khoanh hai tay trước ngực, lễ phép cười với bà:
- Con chào bà ạ. Con tên là Ánh Dương- là ánh mặt trời của mẹ ạ.

Bé vui vẻ giới thiệu với bà theo thói quen, mắt nhìn bà chờ đợi.
Lúc này, bà Ella cũng đang quan sát bé, âm thầm đánh giá.
Trước mặt bà là một khuôn mặt đáng yêu vô cùng. Hai bím tóc ngắn đen nhánh, tôn lên làn da trắng hồng. Môi đỏ răng trắng như búp bê barbie. Đặc biệt là đôi mắt to tròn, trong veo như nước mùa thu ánh lên sự nhanh nhạy và thông minh, rất giống Minh Vương, đồng thời cũng giống bà.
Bà Ella nhíu mày khi nhìn chiếc váy trắng trên người bé. Sự đối nghịch hoàn toàn giữa hai người: một già một trẻ, một trắng một đen, một lạnh lùng uy nghiêm một ngây thơ thân thiện, một cô đơn, tàn úa một tươi trẻ tràn đầy sức sống.
Đứa bé này đúng là bản lĩnh và tinh ranh. Khi nhìn thấy bà chỉ tỏ ra ngạc nhiên một lúc, sau khi quan sát kĩ càng liền nhận ra bà là ai, không hề sợ sệt hay xa lánh trước vẻ mặt lãnh đạm của bà. Không giống những đứa trẻ khác chỉ biết khóc lóc và rụt rè khi gặp người lạ, nó còn mạnh dạn và thân thiện cười chào bà.
Đúng là một đứa bé xinh xắn lại ngoan ngoãn rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người. Người phụ nữ đó quả là dạy dỗ không tồi.
Mặc dù trong lòng có ấn tượng tốt với cháu nhưng bà Ella vẫn tỏ ra lạnh lùng, ngồi xuống ghế sôpha màu nâu đậm, nhìn Ánh Dương ra lệnh:
- Lại đây.
Bé ngoan ngoãn đi về phía bà, dừng lại bên cạnh, đợi bà cho ngồi.
Thấy vậy Bà hài lòng gật đầu, chỉ tay sang ghế đối diện.
- Ngồi đi.
- Dạ. – Bé vui vẻ ngồi xuống.
Hoàng cũng đi đến ngồi cùng.
Bà Ella nhìn cậu nhíu mày không vừa lòng nhưng cậu bé không quan tâm, cười nắm tay Ánh Dương đề nghị:
- Ở trên phòng anh có nhiều đồ chơi lắm, chúng mình cùng nhau chơi xếp hình đi.
Nghe vậy, Ánh Dương không vội trả lời, quay sang nhìn bà dò hỏi. Bà liền ho nhẹ, nghiêm mặt nói với Hoàng:
- Con lên phòng chơi một mình đi.
- Không, con muốn chơi cùng Ánh Dương. – Hoàng buồn bực đáp.
Bà Ella không nhắc lại, đưa mắt ra hiệu cho bà bảo mẫu bên cạnh.
Bà ta hiểu ý, vội vàng tiến đến vừa dỗ dành vừa ép buộc đưa cậu chủ nhỏ về phòng.
Ánh Dương nhìn theo vẻ mặt tức giận và khó chịu của anh họ khi bị đưa đi, sau đó quay về nhìn thẳng vào mắt bà, nói chắc nịch:
- Thật ra bà rất yêu thương anh ấy….nhưng tại sao bà lại tỏ ra lạnh lùng như vậy ạ?
Câu nói của bé làm bà Ella sửng sốt, nét lạnh giảm đi một chút, nhíu mày hỏi:
- Sao cháu biết ta yêu thương nó?
- “Trên đời này, người bà nào cũng thương yêu cháu mình, cũng giống người mẹ yêu thương con”. Mẹ luôn nói với con như vậy. – Ánh Dương bĩnh tĩnh đáp – Hơn nữa con nhìn thấy điều đó trong mắt bà. Tuy vẻ mặt bà nghiêm nghị, không cười như bà ngoại nhưng ánh mắt ấm áp và quan tâm khi bà nhìn anh Hoàng giống hệt ánh mắt của bà ngoại với Ánh Dương.
Vẻ mặt chắc chắn và ngữ điệu khẳng định của bé làm bà Ella thán phục. Không ngờ một đứa bé vừa gặp lần đầu đã có thể nhìn rõ tình cảm sâu trong mắt bà…Vậy mà những người thân gắn bó với bà lâu nay lại không nhìn thấy gì. Đúng là nghịch lý ngớ ngẩn làm sao! Bà cười buồn.

Như nhìn thấu nỗi buồn và sự khó hiểu của bà, Ánh Dương thản nhiên nói tiếp:
- Không phải mọi người không nhìn thấy tình cảm của bà mà có thể họ cũng thể hiện nó giống bà…. Con không hiểu người lớn tại sao luôn thích làm ngược lại những gì mình nghĩ? Rõ ràng thích nhưng lại tỏ ra xa cách và lạnh nhạt. – Bé nhăn mày thắc mắc, sau đó nghiêng đầu nhìn bà hỏi – Mẹ con nói, đôi khi có người vì sợ bị tổn thương mà luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ và lạnh lùng để tránh bị tổn thương, chẳng lẽ bà cũng giống vậy ạ?
Bà Ella chẳng biết trả lời thế nào trước ánh mắt tò mò đơn thuần của cháu. Bà chưa từng ngờ đến những lời như vậy sẽ thốt ra từ miệng một đứa trẻ con, cũng không ngờ có người mẹ nói với con mình nhiều đạo lý sâu sắc như vậy.
Bà cứ nghĩ Ánh Dương sẽ là một đứa bé nhõng nhẹo, thích làm nũng hoặc nhút nhát và khóc lóc sợ hãi khi gặp bà. Vậy mà bé lại rất bình tĩnh và hiểu biết, dễ dàng mổ xẻ tính cách của bà chỉ bằng một vài câu nói.
Nhìn bà ngạc nhiên đến mở lớn mắt với mình, Ánh Dương biết bé đã đoán trúng, thở dài lắc đầu than:
- Anh Hoàng cũng vậy…. Lúc mới vào lớp, anh ấy rất kiêu căng, không thèm kết bạn với ai, mặt lúc nào cũng lầm lừ đáng ghét…. May mà sau này chơi cùng con, không còn kiêu căng và đáng ghét nữa, các bạn mới chơi với anh ấy.
Vừa kể bé vừa cười khanh khách khi nhớ lại bản mặt đáng ghét lúc đó của anh họ.
Tiếng cười lanh lảnh và vui tươi của bé vang vọng khắp nơi, làm căn phòng sáng bừng lên. Mọi người xung quanh đều bị nhiễm tiếng cười của bé. Bà Ella cũng không kìm được, vô tình nhếch khóe môi.
Nhìn thấy nụ cười của bà, Ánh Dương liền cười tươi hơn, ngây thơ nói:
- Bà cười lên rất giống bà tiên trong truyện.
Nụ cười hơi mất tự nhiên nhưng trước sự khích lệ và mong chờ của bé, bà cũng không cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa.
- Anh Hoàng nói với con, anh ấy rất yêu bà, chỉ là bà luôn lạnh nhạt và làm anh ấy sợ hãi cho nên không dám gần gũi bà nhiều…. Bố con cũng vậy, bố giống bà, không biết cách thể hiện nó cho người khác thấy thôi. – Ánh Dương nhìn bà, thành thật nói. Bé biết bố rất yêu bà cho nên bố vô cùng thích không khí trong gia đình bé. Mẹ nói, bố và anh Hoàng thiếu điều đó nhiều lắm, do vậy họ mới khát khao nó đến thế.
Bà Ella cảm thấy trái tim mình vừa vui sướng vừa đau nhói bởi những lời nói của bé. Vui sướng là vì bà biết được con trai và cháu trai vẫn luôn yêu quý mình. Còn đau lòng là vì bọn họ và bà đều chưa từng hiểu nhau hay biết cách thể hiện tình cảm thật. Và đau lòng hơn khi bà hiểu lỗi phần lớn là do mình.
Vẻ mặt thay đổi liên tục và sự dằn vặt trong mắt bà làm Ánh Dương hơi buồn. Bé không thích bà có vẻ mặt như vậy. Đứng dậy nắm tay bà đi lên lầu, bé vừa cười vừa nói:
- Chúng ta đi chơi cùng anh Hoàng được không bà? Rồi anh ấy sẽ nhận ra bà cũng là một người bà hiền dịu và gần gũi giống bà ngoại con.
Chẳng hiểu sự tự nhiên và hành động kiên quyết này hay vì sự ngây thơ và nụ cười chói sáng của bé khiến tim bà nóng lên? Chỉ rõ ràng một điều là bà Ella đã không từ chối yêu cầu đó.
Hai người nắm tay nhau cùng vào phòng Hoàng.
****
Lần đầu tiên bước vào một quán ăn nhỏ bé và bình dân, Minh Vương tò mò đưa mắt nhìn những vị khách xung quanh đang vui vẻ ăn uống, nói chuyện với nhau. Quán ăn ồn ào và đông khách làm anh cảm nhận rõ sự nhộn nhịp và sục sôi của cuộc sống, những khía cạnh mà anh chưa từng biết đến.
Hai người ngồi ở chiếc bàn gần cửa ra vào sáng sủa. Trên chiếc bàn gỗ sạch sẽ nho nhỏ có một hộp nhựa đựng đũa, thìa và khăn giấy.
Cô chủ hàng tên Hường khoảng hơn bốn mươi, người hơi béo đang bận rộn tráng bánh luôn tay, mồ hôi chảy xuống nhễ nhại trên trán, chốc chốc lại lấy tạp dề lau.
Cậu con trai Huân tầm mười sáu mười bẩy tuổi phụ giúp mẹ bê đồ ăn cho khách và tính tiền. Nhìn thấy Như Tuyết, cậu ta liền cười vui vẻ, chạy đến hỏi:
- Lâu lắm chị Tuyết mới đến nhà em ăn bánh nha…. – Huân kéo dài giọng, sau đó liếc nhìn bên cạnh cô, không vui hỏi - Mà sao chị không cho Ánh Dương đến cùng?
- Lần sau đi. – Như Tuyết cười dịu dàng đáp, sau đó đánh giá cậu bạn, nháy mắt trêu - Em càng lớn càng bảnh bao và dẻo mồm đó. Ở trường chắc nhận được nhiều thư tình lắm hả?
- Em chỉ mong thư tình của chị thôi. – Huân cười nháy mắt trêu lại.

Nghe vậy, cô cũng cười theo, không tức giận vì biết tính khí cậu ta luôn hài hước, vui nhộn.
Bị làm như người tàn hình hồi lâu, Minh Vương vô cùng khó chịu nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, hai tay nắm chặt lại, lạnh lùng nhắc nhở:
- Không phải em nói ăn bánh sao? Anh đói rồi.
Nhìn vẻ mặt trịch thượng, ngạo mạn của anh, Như Tuyết không chấp, quay ra cười với Huân:
- Cho chị hai xuất bánh cuốn nhân thịt nóng.
- Được, chị đợi một lát nhé. – Huân cười đáp.
Nói xong, cậu ta bước đến chỗ mẹ dặn dò.
Còn lại Minh Vương và Như Tuyết, anh nhìn cô tức tối hỏi:
- Em định dẫn con đến đây nữa sao?
- Tất nhiên. – Cô thản nhiên đáp.
Nghe vậy, anh liền cương quyết nói:
- Anh cũng đi.
- Dở hơi. – Cô trừng mắt lườm anh mắng. Biết anh vì sao lại như vậy, trong lòng cảm thấy vui vui.
Không để ý đến câu mắng của cô, anh chuyển chủ đề:
- Em có muốn quay lại dạy học luôn không?
- Tạm thời không. Tôi phải quay lại công việc ở khách sạn trước, không ông chủ chắc đuổi việc quá. – Cô cười dí dỏm đáp.
- Ông chủ của ông chủ của em là anh đây cho phép em nghỉ đến bao giờ chán thì thôi….hoặc em có thể lên chức nếu em muốn. – Anh nửa đừa nửa thật nhìn cô nói như đinh đóng cột.
- Cho nhân viên nghỉ phép dài hạn mà còn được lương chắc chỉ có mỗi anh. Chắc tôi chẳng tìm được ông chủ nào hào phóng và ngu ngốc như anh nữa đâu. – Như Tuyết cười lắc đầu.
- Anh chính là muốn vậy.
- Anh nói gì? – Cô không nghe rõ hỏi.
- A….ờ….anh nói… đồ ăn đến rồi.
Minh Vương nhanh nhẹn lấp liếm, cầm lấy khăn giấy lau sạch đũa.
Như Tuyết không hỏi nữa khi thấy Huân bưng hai đĩa bánh đến bàn họ.
Cuộc đối thoại của hai người tạm thời ngưng lại.
****
Trong căn phòng sáng tối đan xen, đồ đạc bừa bộn khắp nơi, một cô gái đơn độc ngồi trên thành cửa sổ, mái tóc nâu xoăn buông xuống ngang lưng. Vẻ mặt tiều tụy, xanh xao và quầng thâm dưới mắt cho thấy đã nhiều ngày không ngủ đủ giấc, cô ta chầm chậm đưa tay ra đón ánh nắng bên ngoài. Hơi ấm bên ngoài tương phản rõ rệt với sự lạnh lẽo và tăm tối bên trong như ranh giới giữa địa ngục và thiên đường.
Trên tay cô gái cầm con dao găm dài khoảng hai mươi phân, lưỡi dao dưới ánh mặt trời sáng lóa phản chiếu một đôi mắt sâu hoắm, đỏ tươi vô cùng đáng sợ.
Lúc này, vài tia nắng may mắn lọt vào, soi rõ mọi chi tiết trong phòng.
Căn phòng màu xanh nhạt, trên tường, dưới sàn nhà toàn là ảnh. Những bức ảnh to nhỏ, có màu hay không màu, cũ và mới.
Trong ảnh chỉ có một đôi nam nữ: khi thân mật, khi lạnh lùng xa xôi, khi thì người con gái đứng cạnh tường nhìn lén người con trai…. Gần như cả một quá trình trưởng thành của bọn họ đều được lưu giữ vào trong ảnh.

Nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cô gái đưa lưỡi dao qua từng khuôn mặt trong bức ảnh. Nụ cười rực rỡ của cô gái hay nét mặt lạnh lùng điển trai của chàng trai liền bị phá hủy. Thấy vậy, cô gái cười rộ lên sung sướng nhưng khóe mắt lại dường như lấp lánh nước.
Nhìn chằm chằm vào chàng trai trong ảnh, sự cô đơn và buồn bã trong mắt bỗng chuyển thành sự độc ác đáng sợ, cô ta vừa xé tất cả bức ảnh vừa cười điên dại.
Căn phòng bỗng chốc tràn ngập tiếng cười rùng rợn và quỷ dị của cô gái.
Ngoài kia, mặt trời sợ hãi nấp vào đám mây. Ánh nắng liền rút khỏi mặt đất nhường đường cho bóng râm tiến đến.
Tiếng cười thánh thót và vui tai vang khắp căn phòng nhỏ màu xanh dương. Bên phải gần cửa sổ có một chiếc giường đơn cũng màu xanh dương. Bên cạnh là tủ kính sát tường đựng rất nhiều mô hình rô-bốt to nhỏ. Đây rõ ràng là một phòng ngủ của bé trai.
Dưới sàn nhà sạch sẽ, một người phụ nữ luống tuổi và hai đứa trẻ đang chơi xếp hình.
Đứa bé gái cầm miếng xếp màu đỏ đặt vào chỗ thân cây thông. Bé trai thấy vậy vội la lên:
- Sai rồi, sai rồi. Thân cây phải là màu nâu chứ.
- Nhưng em cứ thích màu đỏ cơ. – Bé gái ngang bướng đáp.
Vậy là hai đứa bé bắt đầu xông vào tranh nhau, không ai chịu nhường ai.
Người phụ nữ nhìn hai cháu tranh nhau thì mỉm cười, xóa đầu bé trai nói:
- Hoàng, con nhường Ánh Dương đi, làm anh trai phải biết nhường nhịn em gái chứ? – Nói xong bà quay đầu nhìn bé gái cười khích lệ - Ánh Dương rất sáng tạo. Có lúc không nhất thiết phải bắt chước giống hệt sách.
Bé gái nghe vậy hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn anh trai cười đắc ý. Bé trai thì xị mặt, buông tay ra không tranh nữa.
Ba ngươi bọn họ cười đùa, cùng nhau ghép xong bức tranh phong cảnh đầy màu sắc.
Mấy giờ đồng hồ nhanh chóng qua đi, cuộc vui đã đến lúc tàn.
Đứa bé gái bước ra cửa, đứng bên cạnh cửa xe đã mở, chuẩn bị về nhà.
Người phụ nữ dắt tay bé trai lưu luyến nhìn cô bé.
Bé gái cười vui vẻ với bà nói:
- Hôm nay Ánh Dương chơi rất vui, con cảm ơn bà ạ.
Người phụ nữ cúi người về phía trước lại gần cô bé, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Vậy nếu bà muốn con đến đây ở với bà mãi thì sao?
- Căn nhà này rất đẹp, Ánh Dương thích….nhưng nó hơi lạnh lẽo và quá rộng rãi, con vẫn thích nhà mình hơn. Mặc dù vậy…. con cũng muốn ở cùng bà và những người thân của mình. – Đứa bé cười, lễ phép đáp, trong mắt ánh lên tia mong đợi.
Người bà hiểu ý, không ép buộc nữa, cười đáp lại bé nhưng không hứa hẹn gì. Bà cần thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện bởi có quá nhiều thứ vượt xa khỏi sự phán đoán của bà.
Cửa xe từ từ đóng lại, đứa bé vẫy tay chào tạm biệt tất cả mọi người.
Kéo nhẹ chiếc mũ đen trên đầu xuống thấp hơn, đôi tay ngăm đen, sần sùi của người tài xế quay nhẹ tay lái. Bánh xe chuyển động từ từ, đưa đứa bé rời xa ngôi nhà.
Kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh bé trai buồn bã chạy theo vẫy tay, vẻ mặt mếu máo, luyến tiếc nhìn chiếc xe đi xa. Người phụ nữ bước đến xoa đầu cậu an ủi, ánh mắt bà cũng chứa tia buồn rầu và mong chờ.
Ra đến ngoài cổng, không ai để ý chiếc xe rẽ sang bên phải rồi phóng vụt đi. Lái xe bình thản lướt nhìn đứa bé đang ủ rũ cúi đầu qua gương chiếu hậu.
Trong một phòng vệ sinh nào đó, một người đàn ông đang nằm yên lặng dưới đất, trên người anh ta chẳng có gì ngoài chiếc quần đùi màu đen. Mái tóc rẽ đôi quê mùa bồng bềnh rũ xuống mắt.