Trong công viên ngày đông lạnh lẽo, lại sắp tết cho nên không có nhiều người đến lắm. NH và AD đang ngồi trên một chiếc ghế đá dưới gốc cây xà cừ đã rụng gần hết lá. Gần đó có một gia đình ba người đang đi dạo, cậu bé khoảng một tuổi mặc bộ quần áo con hổ, bước đi chập chững. Người mẹ âu yếm đi sát bên cạnh con, luôn trong tạng thái sẵn sàng đỡ cậu bé bất cứ lúc nào cậu ngã, còn người bố đang ngồi ở đằng trước không xa, rang hai tay ra cười với con trai, chờ cậu xà vào lòng. Hình ảnh đó thật ấm áp, hạnh phúc. AD nhìn chăm chăm không chớp mắt. NH tinh tế quan sát hết mọi thứ. Sau đó dịu dàng khoác lên tay lên vai AD, nhẹ nhàng hỏi:
- Con nhìn thấy cậu bé đó hạnh phúc không? AD ghen tị sao?
AD ngước mắt lên nhìn anh, không trả lời nhưng ánh mắt đã ngầm thừa nhận. Thấy vậy NH cười, hỏi tiếp:
- Con thấy mình không được như vậy, rất bất hạnh sao? Chẳng lẽ con chưa bao giờ được mọi người chăm sóc và yêu thương như vậy?
Lần này AD cũng không trả lời, nhưng ánh mắt đã dao động, bối rối không biết diễn tả thế nào. Vì vậy nhìn NH, chờ đợi anh giải thích, NH bật cười, yêu thương nhìn sâu vào mắt bé, dịu dàng nói từng từ:
- AD biết tại sao con người lại có tính ghen tị không? Đó là khi một người không có thứ giống của người khác cho nên người đó mới khao khát và sinh ra ghen tị với người kia....Hồi bố còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, là một đứa trẻ nghịch ngợm, phách lối. Mỗi khi gây chuyện, bị mẹ trách mắng bố luôn tức giận, chán ghét mẹ, nhìn thấy những bạn khác có mẹ yêu chiều, muốn gì được nấy, bố lại đố kị, rồi thầm nhủ tại sao mình không có một người mẹ như vậy? Thậm chí còn nghĩ có mẹ như vậy thà không có còn hơn.... Bố chỉ biết trách móc mẹ, đổ trách nhiệm lên mẹ nhưng chưa khi nào chịu nhìn lại bản thân mình, xem lỗi rốt cuộc là do ai.... Rồi đến khi bố bị bệnh, bị đau thì người ở bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho bố lại luôn là mẹ, nhìn mẹ rơi lệ, thức trắng đêm bên giường bệnh bố dần dần hiểu ra những việc mẹ làm với mình, mới hiểu được tình cảm của mẹ là như thế nào. - Ngừng lại một lát, NH giơ tay lên chỉ vào bé trai đang cười vui sướng với việc tập đi đầy hứng thú của mình nói - Con thấy em bé kia thế nào?- Rồi lại chỉ sang một cậu bé khoảng 9, 10 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế đá xa xa gặm bánh mỳ. Trên người là bộ quần áo mỏng manh, có vài chỗ vá, khuôn mặt lem luốc, dường như cậu đã đi lang thang trên đường trong một thời gian dài, bụi đường bám hết lên mặt. Dưới chân cậu là chiếc hộp đựng dụng cụ đánh giày. Trong mùa đông lạnh giá như vậy, hình ảnh của cậu bé khiến người ta chạnh lòng và phải có nhiều suy nghĩ. - Cậu bé đó AD nhìn thấy không?
AD nghe lời, nhìn theo tay anh, rồi lại đảo mắt qua đứa bé kia, cứ làm như vậy vài lần như kiểu đang xem một bức tranh tương phản sáng tối, ấm lạnh của xã hội hiện thực.
- AD có nhìn thấy sự khác nhau của hai cậu bé không? Đó chính là vai trò vô cùng quan trọng của người mẹ trong sự trưởng thành của mỗi người... AD đã rút ra được điều gì chưa?
Tiếng nói du dương, dịu dàng đầy thuyết phục của NH len lỏi vào trong tai AD. Bé yên tĩnh, chăm chú quan sát khung cảnh đối nghịch đang xảy ra của hai gia đình hoàn toàn trái ngược nhau tồn tại ở một không gian và thời gian như nhau, khiến cho người ta ngỡ ngàng và dễ đối chiếu, so sánh hơn bao giờ hết. Trong mắt dần dần có sự thay đổi, ánh mắt đồng cảm, thấu hiểu dành cho cậu bé nghèo kia và ánh mắt ấm áp vui vẻ dành cho em bé đang tươi cười trong vòng tay yêu thương của bố mẹ.
Nhìn thấy điều đó, NH lại tiếp tục nhẹ nhàng nói bên tai AD, âu yếm khoác vai bé:
- Trên đời này, con có thể tin rằng tất cả mọi người đều không yêu thương mình... nhưng con không thể tin rằng mẹ không yêu thương con. Mọi người mẹ trên khắp thế giới đều như nhau, đều yêu thương con mình bằng cả trái tim nhưng mỗi người lại thể hiện tình thương đó theo cách riêng của mình. AD nhìn xem, con có nhìn thấy tình thương của người mẹ đó dành cho con mình không? - NH chỉ tay về phía người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng cao quý, có lẽ là một gia đình trí thức. Cô đang cười tươi, âu yếm nhìn con trai mình, trong mắt lấp lánh niềm hạnh phúc và tình yêu thương. - Hãy nghĩ lại xem, nghĩ lại tất cả thời gian mẹ ở bên con. Con đã bao giờ cảm nhận được sự ấm áp đó chưa? Con đã bao giờ cảm thấy mình giống em bé kia, luôn được bao bọc bởi sự yêu thương của mẹ, của mọi người?....Bố Huy biết trong lòng AD lúc này đang có nút thắt rất khó chịu. Bố cũng hiểu AD giận mẹ và mọi người vì đã không nói sự thật cho con biết.... Nhưng con có nghĩ mẹ làm thế là vì không muốn con buồn không? Mẹ muốn con có thể từ từ chấp nhận việc này, cho nên mới để người đó làm quen với con rồi dần dần nói cho con biết. Như vậy con mới có thể chấp nhận. Con phải biết rằng có nhiều lời nói dối bắt nguồn từ mục đích tốt cho nên nó được thông cảm và chấp nhận. Mẹ làm mọi chuyện đều là vì lo lắng đến cảm nhận của con, mẹ muốn con ít bị tổn thương nhất. Vì vậy..... AD tha thứ cho mẹ con được không?
NH dịu dàng nhìn vào mắt AD, chân thành đề nghị. AD cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt bé lấp lánh nước, mãi sau mới kiên quyết gật đầu, nhưng lại cúi đầu xuống, xấu hổ lí nhí nói:
- Nhưng...nhưng con chưa sẵn sàng đối diện với mẹ....Con cần thời gian....Con thấy mình có lôĩ, vì vậy... chưa dám...gặp mẹ.
- Ừ, không sao, bố hiểu mà. - NH bật cười xoa đầu bé.
Hai cha con không nói gì nữa, AD rúc vào trong lòng bố Huy tiếp tục ngắm nhìn những người kia. Qua một lúc lâu bỗng dưng bé rụt rè nói một câu. Mặ dù giọng bé rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ được AD muốn hỏi gì, bé hỏi:
- Thực ra... Bố rất yêu mẹ con.... đúng không ạ?
NH không vội trả lời, vẫn ôm chặt AD trong lòng, mãi sau đến lúc bé cữ ngỡ rằng anh không trả lời thì anh lại nói, vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng nghe ra được tình cảm sâu đậm và chân thành trong đó:
- Đúng vậy....Bố đã yêu mẹ con từ rất lâu rồi....Lâu đến nỗi bố không còn nhớ là lúc nào và tại sao bố lại yêu mẹ con đến vậy?
- Vậy... tại sao bố không tìm mọi cách giành lấy mẹ con? - Thấy NH trả lời, AD lại hỏi tiếp, nóng vội biết đáp án đến mức vội vàng ngẩn lên nhìn anh, ánh mắt bé trong suốt phản chiếu hình ảnh của anh.
Thấy phản ứng như vậy của AD, NH liền bật cười, âu yếm véo má bé đáp:
- Sao con biết bố không cố gắng?
- Vậy tại sao mẹ không yêu bố? - AD thắc mắc, nghiêng đầu sang một bên nghĩ ngợi.
- Bởi vì... tình yêu không thuộc não bộ điều khiển mà là nằm trong trái tim cho nên không thể gượng ép....Bố đã cố gắng hết sức vì vậy bố không còn gì phải hối tiếc. Bố chỉ mong muốn mẹ con từng giây, từng phút đều hạnh phúc là được. - NH thẳng thắn nói hết tâm sự của mình cho AD nghe, anh luôn chân thật với bé như vậy, cũng giống như mọi người... Nhưng trong ánh mắt vẫn có tia buồn bã, mặc dù không còn tia lưu luyến hay níu kéo nữa.
AD ngồi bên yên lặng quan sát nét mặt anh. Mãi sau bé cũng nhìn ra xa xăm, nhẹ nhàng hỏi:
- Vậy bây giờ chắc bố buồn lắm?
- Ừm, cũng không quá tệ... ít ra hiên tại bố rất thanh thản, không còn hối tiếc điều gì.... Chỉ cần con cố gắng hết sức vì một điều gì đó thì con sẽ không còn để ý đến kết quả của nó nữa, bởi con đã chấp nhận được nó, có thể nhẹ nhàng buông tay.
NH nhẹ nhàng trả lời, ngước mắt nhìn xa xăm, từng hơi thở phả ra ngoài không khí như trút gánh nặng, dường như anh thực sự đã dễ dàng buông tay, cắt đứt sợi dây vướng mắc trong lòng, bỗng thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn, như đã gỡ bỏ được tảng đá đè ở đó lâu rồi. Không ngờ bày tỏ nỗi lòng của mình với một đứa bé lại có thể làm anh vơi đi nhiều điều như vậy, suy nghĩ cũng thông thoáng hơn. NH bật cười vì bản thân mình.
Khung cảnh buổi chiều mùa đông thật lãng mạn, lạnh giá, cô liêu nhưng lại mang cho người ta cảm giác yên bình, thanh thản. AD không còn hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của bố, ngắm nhìn bầu trời trên cao. Dường như ánh nắng đang le lói vòa trong tâm hồn nhỏ bé, xua đi đám mây mù giăng phủ trong lòng bé những ngày qua, trước mắt lại là khung cảnh thân thương, thoải mái và ấm áp như cũ. Bé hít sâu một hơi, khí lạnh lùa vào khí quản khiến bé tỉnh táo và rõ ràng hơn. Nở một nụ cười tươi, AD đón chào tương lai sắp đến.