Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 4 - Chương 26: Phiên ngoại




Bí mật một – hai – ba – bốn – năm!

Bí mật (1)

Sau khi họ kết hôn, Tiêu Đồ gần như cắt đứt mọi liên lạc với Tiêu Tuấn. Điều ấy khiến ông vô cùng lo âu.

“Duy Duy à, con hỏi giúp cha xem, rốt cuộc cha làm gì chọc A Đồ khó chịu rồi?” Tiêu Tuấn cầm tay con dâu tốt, tha thiết hỏi.

Lúc nghe hai đứa đã đăng ký kết hôn, người làm cha như ông cũng chẳng dám nói động tiếng nào. Hơn nữa còn phải trợ sức, trực tiếp mua một căn nhà lớn bên ngoài làm quà tặng cho vợ chồng son

Dù sao ông cũng quá giàu, nếu có cơ hội lấy lòng con trai, Tiêu Tuấn – ông làm sao bỏ lỡ được? Vì vậy dù bọn họ đã nhận giấy hôn thú, nhưng tiệc cưới chắc phải làm thật lớn ở khách sạn sang trọng nhất, hoa cỏ phải đến hàng ngàn, bàn tiệc phải đến hàng trăm, đúng không?

Thế mà con trai cưng của ông lại thẳng thừng từ chối quà tặng. Thậm chí ngay cả tiệc cưới cũng chẳng để ông tham gia, chỉ tùy tiện đặt vài bàn mời thân bằng quyến thuộc tự nguyện bên Duy Duy tới. Người làm cha như ông, cớ sao lại mờ ám vậy chứ?

Giữa lúc Duy Duy đang khó xử, thì ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.

“Sao lại là cha, không phải cha có con trai rồi à? Còn tới nhà con làm gì?” Vừa nhìn thấy cha, Tiêu Đồ đã nhíu mày.

Heo con vì lấy anh mà đến giờ vẫn không được mẹ tha thứ. Hơn nữa mỗi lần tảo mộ cho cha mình trong tiết thanh minh đều khấu lạy suốt mấy tiếng đồng hồ. Những điều này nên trách người cha phong lưu kia!

Anh không muốn thừa nhận, cũng vì người cha phong lưu của mình anh mới quen biết được Heo con.

Vừa thấy con trai về, Tiêu Tuấn lập tức tươi cười, nói:

“A Đồ à, con đừng lo lắng! Dù Nhã Vi có thai con trai đi chăng nữa, cha cũng biết phân rõ nặng nhẹ, gia tài này mãi mãi dành cho con nhiều nhất!” Việc ấy ông dám vỗ ngực cam đoan. Bởi vì Tiêu Đồ là con của vợ hợp pháp, từ nhỏ đã mất mẹ, nên ông dành rất nhiều tình thương cho con.

Duy Duy vừa nghe đã nhíu mày. Mặc dù cô và bác sĩ Triệu không sống chung, rồi cũng nghe cuộc phẫu thuật của Tiểu Vũ rất thành công, nhưng cô cực kì ghét cái ả tên Triệu Nhã Vi.

Ai ngờ, cô ả Nhã Vi này tốt số đến vậy. Chẳng những chộp được chú Tiêu, mà còn mang thai kể cả lúc ông hết muốn sinh con đẻ cái.

Cô từng xấu xa ám chỉ chú Tiêu về nhân cách bê bối của Nhã Vi, bảo chú hãy cẩn thận đứa con ấy… Ai dè chú Tiêu là một con cáo già, lúc Triệu Nhã Vi mang thai vài tháng đầu đã cho lấy lông tơ làm xét nghiệm giới tính và DNA.

“Chuyện đó đâu liên quan gì tới con, cha có con trai là tốt rồi, đừng tìm con nữa!” Tiêu Đồ chả thèm nể mặt, đi thẳng vào nh

Lúc đưa chú Tiêu ra cửa, Duy Duy an ủi.

“Chú à! Chú phải hiểu cho anh ấy… Dù sao Nhã Vi cũng là vợ trước của vị hôn phu cũ của con. Chuyện này… nếu truyền ra ngoài, thật sự không hay đâu!” Cô rất xấu xa, vô cùng xấu xa bẻ cong sự thật.

Tiêu Tuấn vừa nghe đã tin ngay. Mặc khác, Duy Duy gọi ông bằng tiếng ‘chú’ cũng khiến ông bị đả kích trầm trọng.

“Yên tâm đi, yên tâm đi, cha biết nên làm sao mà!” Chờ đứa bé sinh ra, ông sẽ kêu cô ả đi nơi khác, rồi sẽ nỗ lực mong con trai tha thứ.

Ơ hay, chẳng phải Triệu Nhã Vi là con trai giới thiệu cho ông sao? Haiz, đều do mình ít hiểu ý con, chơi đùa thì được nhưng làm ra mạng người, mà còn là thai con trai nữa…. Quả thật uy hiếp đến Tiêu Đồ.

“Duy Duy, con thay cha nói tốt một chút nhé.” Tiêu Tuấn ôm tay con dâu, không chịu buông ra.

Bỗng sau lưng có tia mắt sắc như dao bắn tới, con trai đang đứng bên cửa sổ lạnh lẽo nhìn bọn họ. Tiêu Tuấn nhanh chóng thả tay ra liền.

Nghe đồn kết hôn xong, con trai để ý Duy Duy rất kĩ, đàn ông khác nói thêm với con dâu vài câu, con trai cũng mất vui. Thật… ghen quá sức!

Duy Duy lập tức hiểu ngay chuyện gì.

“Haiz, chú à! Anh ấy mắc bệnh tim, chúng ta chiều chuộng một chút, được không?” Cô chủ động an ủi.

Đôi khi cứ nghĩ tới Tiêu Đồ mắc bệnh tim, chỉ còn sống được vài năm là lòng cô đau xót vô hạn. Vì vậy anh nói bất kì điều gì, cô hầu như cũng không phản đối.

“Bệnh tim? Chẳng phải trị khỏi rồi sao?” Tiêu Tuấn nghi ngờ, rồi hiểu ngay.

“Ồ, đúng đúng! Năm ngoái nó bị viêm cơ tim phải nằm viện, nhưng con đừng lo, đó chỉ là bệnh xoàng xỉnh thôi.”

“Mỗi ngày uống nhiều thuốc chống thải ghép thế kia, mà gọi là bệnh xoàng xỉnh ạ?” Duy Duy thấy chú Tiêu quá mức yên tâm mà đâm ra sầu não.

“Thuốc chống thải ghép?” Tiêu Tuấn ngơ ngác, hoàn toàn mờ mịt

“Vâng ạ! Thuốc xanh xanh đỏ đỏ, hết bình này tới bình khác.” Chỉ cần nhìn nó là cô đau xót nát cả cõi lòng. Nếu không thể vì anh chia sẽ bớt nổi đau, cô cảm thấy thật tội lỗi.

Thuốc xanh xanh đỏ đỏ? Đó chẳng phải là… Vitamin sao? Tiêu Tuấn lăn lộn trên thương trường nhiều năm, những chuyện chưa tường tận, không rõ ràng, sẽ chẳng dám thở mạnh.

“Chú, năm đó anh ấy làm phẫu thuật ghép tim rất thành công đúng không? Anh ấy sẽ sống lâu, thật lâu, phải không?” Lúc này cô chủ động nắm lấy tay chú Tiêu, mong muốn tìm lời giải đáp an tâm nhất.

Phẫu thuật ghép tim? Mồ hôi của Tiêu Tuấn nhỏ dài từng giọt, từng giọt.

Cuối cùng Tiêu Tuấn hít sâu rồi thở ra thật mạnh, cầm tay con dâu vỗ nhẹ, vừa thông cảm vừa thận trọng nói:

“Duy Duy ngoan, yên tâm đi! Con phải tin tưởng, tai họa có thể lưu giữ ngàn năm! Trên đời này cũng có đủ các truyện cổ tích!” Rút lui, rút lui mau… Ông phải vọt lẹ.

Tiêu Tuấn không nói lời tạm biệt, chẳng dám nán lại thêm một giây, vội vàng rời khỏi.

Làm phẫu thuật ghép tim? Ngồi bên trong xe, Tiêu Tuấn vẫn còn đưa tay lau mồ hôi… Nguy hiểm quá!

Man mắn thay, ông chưa hó hé điều gì dư thừa. Xem ra, ông nên hạn chế đến nhà con trai để tránh việc ông nói năng lung tung đắc tội với đứa con cưng âm hiểm lại thù dai, chẳng tốt tí nào…

Bí mật (2)

Trên profile QQ cô có viết một câu: ‘Chúc mình có 315 ngày hạnh phúc!’

Mới vừa login, Kim Bàn Tính đã hỏi cô: “315 ngày này liên quan gì tới em?”

“Sao lại không mắc mớ tới em chứ? Em là người tiêu dùng bị gian lận!” Gặp bạn tốt, cô liền nói ra máu ra nước mắt.

“Ai xúc phạm đến em nữa rồi? Lừa gạt em ra sao? Vẫn là đức ông chồng đẹp trai vô cùng, thuần khiết lương thiện kia hả?” Kim Bàn Tính lập tức hỏi ng

Đẹp trai vô cùng, thuần khiết lương thiện? Duy Duy muốn ói! Cô nói với Kim Bàn Tính những chữ ghê tởm này từ bao giờ? Chắc lúc đó cô bệnh không nhẹ đâu.

“Anh ấy rất đáng giận! Lễ tình nhân đã đồng ý sẽ chơi trò ‘Con sói xám bắt được cô bé quàng khăn đỏ’. Nhưng kết quả là cứ hẹn lần hẹn lựa, hôm qua em hối thúc thì anh ấy kéo chăn quẹt mông, giả vờ ngủ thiếp! Cái này không phải lừa gạt người tiêu dùng sao?” Cô tức giận nói.

“Trò ‘con sói xám bắt được cô bé quàng khăn đỏ’… Hai người cải trang đồng phục cám dỗ từ da người chuyển đến da thú à…” Kim Bàn Tính giả vờ lệch lạc.

Thật sự khẩu vị càng ngày càng nặng.

“Cái này cũng không quan trọng!” Duy Duy la oai oái.

“Anh ấy đã hứa, em muốn ra sao cũng chiều. Anh ấy sẽ hốt hụi chót!” Mới cưới nhau hai năm, cái gì cũng thay đổi!

“Nhưng khăn quàng đỏ dễ tìm, da sói đâu có dễ…” Kim Bàn Tính nói tốt dùm chồng cô.

“Có thể anh ấy chưa tìm được, nên chưa thực hiện lời hứa.”

Cũng đúng nhỉ! Cả người Duy Duy như đã rút xong cơn giận.

“Thật ra em lo lắng mình không còn sức hấp dẫn với anh ấy nữa.” Cô nói lời ưu sầu chôn chặt trong lòng từ lâu.

“Tại sao?”

“Xạ trị bằng hóa chất xong, ngực tạm thời được bảo vệ nhưng em bị rụng tóc nhiều lắm… Luôn thấy mình hết đẹp như trước.” Cô buồn lo vô cớ.

Cô ngồi trước gương nhìn thấy đầu mình chỉ còn vài lọn tóc thưa thớt… Nó khiến sự tự tin của cô bị đả kích rất lớn. Hơn nữa bệnh này có tái phát hay không, chừng nào thì tái phát, hoặc là năm sau… cô còn có thể giữ được ngực chăng?

“Chị nghĩ anh ấy không chú ý đến điều đó đâu. Tóc em dài, tóc ngắn hay đầu trọc, có ngực hoặc không cũng đều như nhau. Bảo vệ được mạng em, mới là chuyện quan trọng

“Anh ấy chưa bao giờ nói điều này.” Cô dẩu môi.

“Có đôi khi đàn ông rất xấu hổ khi thốt thành lời, nhưng trong lòng anh ấy rất yêu em…”

“Không dám đâu! Có lẽ bây giờ anh ấy đối với em đã hết ham muốn rồi!” Biết rõ mình cố tình gây sự, nhưng cô vẫn rất ê ẩm.

“Anh ấy lại chọc em bất mãn chuyện gì?” Mỗi lần hai người giận dỗi, đều do Kim Bàn Tính chỉ bảo cô.

Được trút giận và giáo huấn xong, Duy Duy luôn ngoan ngoãn về nhà nhận sai.

“Em nói chị cho ghe, mà chị đừng kể với ai đấy!” Có một số việc, nếu không phải gõ chữ, nếu không phải hai người chỉ gặp trên online mà chưa gặp ngoài đời, chắc cô chẳng dám kể.

“Trước kia bọn em ân ái, anh ấy làm lâu lắm, hầu như mỗi lần hơn nửa tiếng. Còn bây giờ hả, hừ! Ngắn ngủn luôn, màn dạo đầu và nhập cuộc khoảng mười phút là xong!” Cô cường điệu nói.

“Thiệt là chớp nhoáng!” Vì vậy làm sao cô không nghi ngờ, mình đã hết lực hấp dẫn với anh rồi?

“…”

“Kim Bàn Tính, Kim Bàn Tính?”

Bất kể cô la hét ra sao, nickname người bên kia đã offline xám ngắt.

* * *

Trong phòng sách có người gấp máy tính lại. Anh chống tay lên bàn, không cam tâm ngẫm nghĩ…

Màn dạo đầu và nhập cuộc khoảng mười phút là xong? Chớp nhoáng? Cô dám kể về anh như vậy với bạn trên mạng!

Đêm nay anh nhất định sẽ lấy lại kỳ vọng, nhất định phải thế. Tuy nhiên, một người đàn ông đã kết hôn hai năm mà mỗi đêm lại ân ái với vợ tới mấy lần, mỗi lần đều rất lâu được sao?

Bí mật (3)

năm mới, Duy Duy lười biếng cả năm nên hôm nay chịu khó chăm chỉ tiến hành tổng vệ sinh nhà cửa. Vì được ‘ông Thỏ Thỏ’ khích lệ nên cô cố ý quét dọn phòng ngủ của hai người và phòng sách của anh trước. Thậm chí còn đem hết mấy thứ vật dụng anh cất trong thùng bỏ đi, trừ đồ cũ – đón đồ mới.

Ơ… đây là cái CD gì thế? Nhớ tới lần đầu tiên vợ chồng họ chơi trò tính ái, còn chụp cả ảnh lưu lại khiến cô nóng mặt tía tai.

Cô đã sẵn sàng để mang thai sinh con, nên những hình ảnh lệch lạc này cô bắt đầu tiêu diệt hết. Cô đem chiếc CD bỏ vào máy tính, muốn nhìn xem năm đó mình kích động cỡ nào, nhưng…

“Triệu Nhân Thành, tôi muốn trả thù anh. Vì thế tôi sẽ cưỡng hiếp Thỏ Thỏ, tôi sẽ làm anh bị cắm sừng!” Trên màn hình máy tính chiếu cảnh cô trong tình trạng say khướt.

Anh vô tội đứng một bên bị cô như con cầm thú hạ gục… Ơ, thiệt thảm thiết quá! Cô thấy mình đã cào xé loạn xạ trên người anh với bộ dạng làm Thỏ Thỏ xuống giường không được.

Thô lỗ chết đi mất! Cô đã biết năm đó ra sao rồi! Đáng sợ quá! Duy Duy che mặt, nhưng…

Trên màn hình, sao cô vẫn không cử động gì vậy? Ủa, phía sau chẳng phải là…

Đợi rất lâu nhưng cô nằm bất động như đã chết. Mà người nào đó đang sẵn sàng để bị cưỡng hiếp vẫn tiếp tục chờ…

“Heo con!” Kẻ không bị cưỡng hiếp tức giận kêu to, đã vậy còn xô đẩy hy vọng cô tỉnh giấc tiếp tục tiết mục còn dang dở.

Tuy nhiên cô ngủ tựa con heo nhỏ! Cô vẫn bị xô bị đẩy, và dĩ nhiên mềm èo giống vũng bùn. Vì vậy anh vừa tức vừa giận, đơn giản chỉ cởi hết quần áo cả hai, lên nằm bên cạnh cô…

“Thỏ Thỏ chết tiệt!” Duy Duy hét toáng lên.

Nào có lần đầu tiên con khỉ mốc gì đâu? Cô vốn dĩ bị tên láu cá này xỏ mũi!

Bí mật (4)

Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó… Bụng Duy Duy lớn lên, tựa đầu vào vai Thỏ Thỏ thủ thỉ:

“Có vợ có con, cuộc sống hạnh phúc nhỉ?” Cô muốn được thỏa mãn, hy vọng anh thừa nhận năm ấy từ bỏ thiên kim tiểu thư của ông viện trưởng mà chọn cô là không có tổn thất gì lớn.

Năm đó cha Vương Linh Linh đến gây chuyện, anh dứt khoát rời khỏi bệnh viện phụ sản Mã Lệ Á, dựa vào sự nổi tiếng của mình thành công vào làm trong bệnh viện công. Mặc dù hiện giờ anh đã nhận tới chức bác sĩ trưởng khoa nhưng Duy Duy biết, anh chẳng thích gì môi trường ấy.

Đều là vì cô, một người lười nhác buộc anh phải phấn đấu. Hic, thật cảm động!

Anh liếc cô, miễn cưỡng vươn vai. Thật ngu ngốc! Anh rời bệnh viện Mã Lệ Á là do không muốn cô có cơ hội gặp lại bác sĩ Triệu!

“Hồi ấy anh đâu muốn em!” Mỗi lần nhớ tới liền cảm thấy hận, cô cắn cắn vào vai anh.

“Làm gì có chứ, ai nói anh không muốn em bao giờ?” Anh lười biếng vặn lại.

“Là anh, chính là anh!” Hừ, nếu cô không đồng ý lấy anh, bây giờ được cuộc sống hạnh phúc sao? Đã sớm xẻ đôi!

Anh cười cười, im lìm.

Đúng là heo con! Năm ấy anh chỉ hù dọa, nếu cô không đồng ý kết hôn thì hoàn thành xong chuyện trong khách sạn lần cuối, anh vẫn sẽ để nó diễn ra lần tiếp theo… rồi lại tiếp theo…

Dù không cam lòng, dù trái tim giá lạnh… nhưng đành hết cách vì anh quá yêu cô! Thế nên cùng lắm thì anh sẽ tiếp tục làm ‘gian phu’ quấn quít lấy cô thêm vài năm nữa, quấn quít đến giống như lúc này, trong bụng cô mang thai con của anh.

Vì vậy kết quả cũng tương tự, bọn họ vẫn có những ngày sinh hoạt hạnh phúc bên nhau.

Bí mật (5)

Anh có con! Là một thằng nhóc, chứ không phải cô con gái dễ thương mà anh thường mong ước.

Con trai nằm trong lòng không khóc, không quấy chỉ lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt của nó… rất ngấm ng

Ánh mắt giống hệt như anh!

Anh đưa tay vuốt ve mặt con. Anh đã từng nói qua, nếu có con trai anh sẽ bắt nạt nó đến chết, thế mà cô heo nhà anh lại sinh một thằng nhóc giống anh như khuôn đúc.

Con trai nhìn anh thật lâu, có vẻ chán chường nên ngáp dài, nhắc nhở người cha là anh phải ru nó ngủ.

“Cục cưng ngoan, cục cưng ngoan!” Anh vội vàng lắc mạnh.

Con trai nhíu mày không hài lòng. Anh liền nhẹ nhàng đu đưa.

“Cục cưng ngoan, cục cưng ngoan!”