Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 3 - Chương 13




Con thỏ đội lốt sói xám rùng mình làm rơi ‘áo khoác’ màu trắng, lộ nguyên hình là con thú dữ với cái răng nanh thật dài, vươn móng vuốt cắn về phía con heo đeo chiếc khăn quàng đỏ.

Con heo nhỏ chỉ dám rên một cách đau thương, thậm chí không dám hét lên tiếng kêu thất thanh. Bởi vì cô muốn bắt lấy con ‘King Kong’ cao lớn đang ngồi ngay bên ngoài.

Cô sợ con ‘King Kong’ yêu thích của mình xông vô nhìn thấy cảnh: cô đứng một chân dựa hẳn vào người con thỏ tinh.

Và dĩ nhiên ở trong nhà bếp t nụ hôn thật sự rất kích thích…

Duy Duy vừa thẹn vừa giận ra sức chống đẩy, hai tay đánh bùm bụp vào ngực Tiêu Đồ. Cô đánh rất mạnh, gần như đã dùng hết sức, nếu là lúc xưa thì đáng lẽ anh phải bị cô quăng tới một góc nhà.

Tuy nhiên bây giờ Tiêu Đồ khỏe quá, sức mạnh của cô lúc này chả thấm thía gì với anh nữa. Chỉ thấy anh nắm lấy hai cổ tay cô đặt ra sau, rồi nảy sinh ý định độc ác muốn cắn cô.

Cắn cô, cắn cô, cắn cô! Đầu tiên là đôi môi: Anh cắn môi trên – môi dưới, cắn cô như một miếng chân giò hun khói thơm ngon.

Đây là lần đầu anh dùng cách thức cứng rắn như vậy hôn cô. Nó hoàn toàn ngược lại với tính cách nhã nhặn, thích đấu trí, khinh thường sự vũ phu hàng ngày của anh…

Dường như anh thay đổi thành một người khác, anh phớt lờ đôi môi đang bị mình hôn đến sưng đỏ, chiếc lưỡi vẫn bất chấp xông vào vòm miệng quấn quít lấy lưỡi của cô.

Cái dáng vẻ dũng mãnh đó như thể sắp nuốt luôn mình, khiến Duy Duy sợ hãi. Cô sợ sự xa lạ của anh, sợ đến hoảng hốt khi nhận ra đôi môi đỏ thắm của mình dưới cái sức chế ngự ấy đã hé ra chào đón.

Khi chân cô mềm nhũn kiệt sức, Tiêu Đồ mới đưa tay đem chiếc điện thoại đặt trên mặt tủ lạnh, rồi bế cái cơ thể đang run lẩy bẩy của Duy Duy đi chỗ khác.

Anh đặt cô lên sàn bếp, áp sát người vào vách tường, rồi ôm cô thật chặt vào lòng, làm bộ ngực mềm mại dán vào lồng ngực mình. Sau đó anh tiếp tục cắn, lần này đến phiên lỗ tai, cần cổ, bả vai… Thậm chí ‘phựt, phựt, phựt’, chiếc áo sơ mi màu trắng mà cô chuẩn bị để quyến rũ bác sĩ Triệu, cũng bị bàn tay thô bạo vạch tìm cởi nút, làm lộ ra chiếc áo nửa cúp ngực hấp dẫn. Anh cúi xuống mạnh mẽ khắc dấu đôi môi mình lên gò ngực nửa e ấp, nửa che dấu ấy.

Vì quá bối rối và mất tự nhiên, Duy Duy cố giãy dụa kháng cự.

Tim Tiêu Đồ như có một ngọn lửa gầm rú xé tan làn da phun trào nham thạch, phát ra cơn tức giận, sự ghen tuông, nổi uất hận của mình.

Tại sao không thể là anh? Tại sao, tại sao?

Những ngón tay thon dài không cởi bỏ chiếc áo, mà chỉ du dương trên bộ ngực căng tròn của cô… Cảnh tượng này quá mức kích thích, khiến Duy Duy run lên từng hồi.

Lúc này bỗng dưng Tiêu Đồ hôn rất mãnh liệt, anh ở trên người cô mở mang bờ cõi, biểu thị công khai những đòi hỏi mà anh không có quyền sở hữu.

Anh dùng răng khẽ cắn, dùng lưỡi khẽ liếm. Các ngón tay mềm mại lướt qua những đường cong trên cơ thể cô, rồi dừng trước gò ngực đầy đặn chậm rãi vuốt ve, chọc ghẹo khiến cô vô lực chống đỡ.

Ngoài việc thở hổn hển, dùng răng cắn chặt môi lại, và dần dần khả năng chống đối, Duy Duy không biết mình còn có thể làm những gì. Bây giờ, thứ còn sót lại cuối cùng trong lí trí của cô là dặn mình đừng kêu thành tiếng, tuyệt đối không thể kêu lên. Nếu bác sĩ Triệu nghe được, anh chắc chắn sẽ xông vào, và một khi nhìn thấy cảnh này thì chuyện giữa cô với anh coi như xong.

Ngoại trừ chột dạ ra, Duy Duy cũng kinh ngạc với chính bản thân mình. Vì lòng cô bỗng dâng lên một sự run sợ như đang hòa nhập vào một đoạn tiểu thuyết kích tình: Trong đó, nam nhân vật chính ngang tàng tấn công định cưỡng hiếp nữ nhân vật chính, và cô phẫn nộ vỗ bàn:

“Mau lên, hãy hãm hiếp cô ta! Hãm hiếp cô ta! Hãm hiếp cô ta đi!”

Cô rất thích xem cảnh vũ lực trong một đoạn phim tình cảm, lúc ấy gã đàn ông bên trên rên rỉ gọi tên người con gái bên dưới. Á á – cái này… mới đúng là đời sống tình dục hài hòa!

Hic hic hic… Mặc dù trong lòng thật phóng đãng cuồng dã, nhưng xin đừng cưỡng hiếp cô mà… Ối! Người có thể cưỡng hiếp cô không phải là tên này, mà chính là người đang ngồi bên ngoài kia!

Cô giữ gìn trinh tiết suốt hai mươi lăm năm qua, không muốn nó bị hủy hoại như thế. Nhưng tại sao trước đây cô vừa uống ly ca cao nóng, vừa xem phim cấp ba mà mặt vẫn chẳng đổi sắc? Cùng lắm nếu thấy nam chính có một ‘cây nấm kim châm nhỏ’, thì cô cũng chỉ muốn hắt ly ca cao nóng vào anh ta cho hả cơn bực bội. Tuy nhiên tóm lại chỉ dùng một câu để mô tả là: Cô thuộc loại người lớn mật nhưng sợ chó cắn!

Thật ra Duy Duy cũng muốn thử cho biết cái gì gọi là ‘làm tình’, nhưng cô sợ mang thai, sợ gây chuyện xấu… Cho nên đến hôm nay cô vẫn chưa biết mùi vị của tình dục là gì!

Nhưng cô đang rất hối hận, nếu lúc trước cô chịu nếm thử, thì có phải bây giờ cô sẽ hờ hững liếc một cái, rồi lạnh lùng nâng cằm người anh trai không cùng huyết thống l

“Hừ, ‘cây nấm kim châm’ nhỏ xíu mà cũng muốn chạm vào tôi? Nhìn cái tướng mảnh khảnh của anh đi, thỏa mãn được bà chị này sao?”

Nếu cái chiến tích ấy nham nhở, thì sao bây giờ cô lại bị con thỏ tinh khơi mào dục vọng? Giữa đôi chân mềm nhũn đã trào ra một dòng nhiệt lưu đáng xấu hổ, cả người cô muốn bốc lửa như mấy ngày trước đây.

Ngoài những ý nghĩ đen tối trong đầu ra, cô chưa bao giờ có kiến thức chân chính về một ‘trái dưa leo lớn’ và một ‘cây nấm kim châm nhỏ’. Tuy nhiên, lúc này cô khao khát được nhìn ‘cây nấm kim châm nhỏ’ của anh.

Thật thiếu công bằng, anh đã thấy hết những chổ nhạy cảm nhất của cô, và cô cũng muốn thấy ‘cây nấm kim châm’ của anh – như thế mới công bằng!

Khoan, khoan! Trời đất ơi, cô – đang – mong – muốn – cái – gì – vậy?

Giữa lúc cô lưỡng lự đấu tranh, có nên đòi anh mang ‘đồ’ của mình ra cho công bằng không, thì Tiêu Đồ bình tĩnh lùi người lại. Đôi môi và sự tấn công dã man của anh cũng lần lượt được thu hồi.

“Chu Duy Duy, anh đã nói qua, thiên hạ này không có bữa tiệc nào miễn phí!” Anh đã vất vả cả buổi, cho nên anh phải lấy phí ‘bồi thường’.

Lúc anh buông ra, Duy Duy vẫn còn thở dồn dập, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng… Thậm chí ngay cả bờ môi vẫn còn mở ra hờ hững. Thấy vậy, anh khéo léo vuốt nhẹ đôi má đỏ rực của cô, âu yếm hỏi:

“Em thấy hương vị của việc yêu đương vụng trộm ra sao?” Cô gái này rất coi trọng khẩu vị, thật sự khó tán tỉnh theo cách bình thường. Nếu không phải có hai kẻ chướng mắt ở bên ngoài, thì vừa rồi anh vô cùng muốn liều lĩnh tiến tới.

Hương vị của việc yêu đương vụng trộm? Một lúc lâu sau, Duy Duy mới ý thức được lời anh nói. Sự việc vừa diễn ra như một chậu nước lạnh hắt mạnh vào người, khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh.

“Anh và em…” Duy Duy không cần soi gương cũng biết dáng vẻ của mình thế nào, cô thẹn quá hóa giận đến muốn bật khóc.

Tại sao cô bị anh cưỡng đoạt nụ hôn càng ngày càng

Lúc anh ở Mỹ, cô còn có thể đổ thừa cho việc anh quá đơn độc, nhưng hiện tại cô phải giải thích điều này ra sao? Muốn đùa thì đùa, không muốn thì rút? Cô cũng như trước đây, vẫn là món đồ chơi trong tay anh!

“Chu Duy Duy, em đừng nên chối cãi.”

Vừa rồi trông cô rất hưng phấn, nếu trong đầu cô chẳng mảy may có chút hình ảnh đen tối nào, thì anh tự móc mắt mình cho cô làm nhẫn kim cương. Duy Duy nghe vậy, vừa thẹn vừa giận, cố lấy lại tinh thần, bắn đôi mắt nóng rực như lửa đốt về phía anh.

Tiêu Đồ đi tới tủ lạnh, với tay lấy chiếc điện thoại trên mặt tủ, bấm các nút bàn phím và những hình ảnh lưu lại lập tức hiện ra.

Được lắm, hình ảnh ghi lại video rất sinh động. Ý thức được hành động của anh, mặt mày Duy Duy xanh mét, hỏi:

“Đó là cái gì vậy?”

“Đây là hình ảnh của ‘nam búp bê mặc tạp dề’ và ‘nữ ni cô đội nón rơm’ trao nụ hôn nồng nàn trong nhà bếp.” Anh chẳng ngoái đầu, vừa xem vừa trả lời.

Nói một cách đơn giản, đó là màn trình diễn ‘yêu đương vụng trộm’!

Trí nhớ cô quá kém cỏi! Duy Duy há hốc miệng, thậm chí môi cũng bắt đầu run lên bần bật. Trời ơi trời! Cái tên Tiêu Đồ biến thái này, học theo Trần Quán Hy ghi lại những hình ảnh mờ ảm từ khi nào?

Anh, anh muốn làm cái quái gì đây? Đừng nói anh sẽ đem bỏ lên internet nhé? Cô – bị – sờ – sẫm – lung – tung – mọi – nơi!

Có thể post trên các trang phim ‘tươi mát’!

“Áaaaaaa!” Lúc bị cưỡng đoạt nụ hôn, cô cắn răng chịu đựng, nhưng giờ đây cô rốt cuộc chịu hết nổi phải hét toáng lên.

Tiêu Đồ mỉm cười, cười đến rạng rỡ.

“Em hét to lên một chút nữa đi.” To đến mức kẻ bên ngoài tưởng trong này đang xảy ra một vụ cưỡng hiếp.

“Xoảng, xoảng, xoảng”, Duy Duy tức giận hất hết chén bát trên bồn xuống mặt đất, hét to:

“Họ Tiêu kia, có tin tôi giết anh không?” Cô gầm rú như một cơn bão cuồng nộ, mất cả phong thái của một thục nữ đoan trang.

Tiêu Đồ vẫn bất động giữ chiếc bàn, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại. Dẫu sao anh cũng đã quen rồi, cô nhóc này lúc thì thánh thiện – dịu dàng như một nàng tiên, lúc thì chua ngoa – đanh đá như một con cọp cái.

“Chu Duy Duy, xảy ra chuyện gì vậy?” Quả nhiên tiếng xôn xao trong bếp đã gây chú ý đến bác sĩ Triệu, do cô tự chuốc lấy nhé!

“Chu Duy Duy, cô khỏe không? Cô mở cửa ra đi!” Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bác sĩ Triệu vẫn tiếp tục gõ cửa.

Mau tới tiếp tục nhìn kịch vui đi! Anh đã nói rồi, anh nhất định phải báo thù. Để xem mai mốt cô còn dám kiêu ngạo nữa hay không. Kể từ hôm nay trở đi, anh muốn cắt đứt cái móng vuốt và dắt mũi cô lại!

Bây giờ anh muốn nhìn xem cô làm thế nào để mở cửa! Anh thừa nhận mình cố tình hôn cho đôi môi cô sưng tấy lên như bị người ta chà sát cả đêm. Hơn nữa, những dấu ấn của nụ hôn cũng trải khắp chiếc cổ trắng ngần của cô, không thể che dấu được.

“Chu Duy Duy, cô mở cửa đi, nếu không tôi xông vào đó!” Triệu Nhân Thành luôn cảm thấy bất ổn. Một nam một nữ khóa trái cửa ở bên trong, nhưng lại cất tiếng kêu thảm thiết, buộc anh phải cảnh báo.

Đừng, đừng, trăm ngàn lần đừng vào!

Nói thì chậm, làm thì mau, bác sĩ Triệu kê vai dùng sức tống bung cánh cửa. Sức của anh mạnh đến mức có thể san bằng hòn đảo đầu lâu của con ‘King Kong’.