“Thật ra…” Ánh mắt anh ngập ngừng như cất dấu bí mật nào đó rất lớn, không biết có nên nói cho cô biết không.
Tâm trạng của Duy Duy căng lên như dây đàn. Cô cảm thấy chuyện sắp nói tới vô cùng
Anh không biết nên bắt đầu nói như thế nào. Nên anh đứng lên dậy, đi vào
trong phòng cầm lấy vài thứ gì đó mang ra đặt trước mặt cô.
Duy
Duy nhìn chăm chăm vào đống chai lọ trước mắt mình. Nhãn các bình thuốc
đều viết bằng tiếng Anh với rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp. Nhưng
trình độ tiếng Anh của cô cũng khá tốt, có thể hiểu được.
Thuốc
có tác dụng chống sự đào thải, phòng ngừa trái tim sau cấy ghép bị thái
hóa động mạch vành, hẹp hoặc tắc động mạch vành khếch tán, sinh ra thiếu máu cục bộ và nhồi máu cơ tim. Thậm chí hàng cuối cùng còn có một ghi
chú: Nếu bệnh nhân ngừng uống thuốc, thì những phản ứng xảy ra sau đó
nghiêm trọng có thể dẫn đến nguy hiểm tánh mạng.
Khoan đã! Cấy
ghép tim? Duy Duy thất thần ngước mắt, trái tim khỏe mạnh của cô chỉ vì
sự suy đoán mơ hồ nào đó mà run rẩy bất an, cả người cuộn tròn lại.
“Anh… trước kia anh phẫu thuật… không phải là… không phải là….”
Cô khốn khổ nói tiếp:
“Anh phẫu thuật đổi trái tim sao?”
Anh nghe cô hỏi vậy, chỉ nhún vai phớt lờ câu trả lời.
Mắt Duy Duy mở lớn, muốn nháy mắt cũng không cử động được, toàn bộ hơi thở đều rối loạn.
“Anh… anh… anh…”
“Vì vậy anh mới nói, ‘trái tim’ của anh đã bị người ta lấy đi rồi, làm sao
còn có bạn gái được nữa?” Ngoài mặt anh cười, nhưng trong lòng anh chết
lặng.
Mắt Duy Duy đột nhiên đỏ lên, rơm rớm nước mắt.
“Tại sao anh không nói sớm cho em biết?”
Cô không thể kiềm chế được những giọt nước mắt trào ra như suối của mình.
Cái tên xấu xa này! Nếu anh nói sớm hơn, cô sẽ không giận dỗi anh, hai
người sẽ chẳng mất liên lạc những tám năm dài đằng đẳng.
Mối
tình đầu thì sao chứ? Tức giận sẽ như thế nào? Cái gì cũng không quan
trọng bằng tình cảm gia đình! Trong đôi mắt đẫm lệ, cô chỉ nhìn thấy anh nhìn mình với chút đăm chiêu…
Ôi! Hu hu! Thỏ Thỏ thật thảm thương quá!
Cô nghĩ anh đã rất khỏe mạnh, hóa ra không phải là như vậy. Sự khỏe mạnh
của anh chỉ vì trong cơ thể đang đập trái tim của người khác.
o0o
Một buổi tối nọ ở Mỹ, đôi má anh tái nhợt, ánh mắt thật mãnh liệt, mỗi chữ đều được phát ra từ hơi thở yếu ớt.
Ngoài ra, anh còn…
* * *
Cô không nên dùng sức đánh anh một cái tát. Chắc lúc đó anh rất cô đơn,
rất sợ hãi, mới có thể nói yêu cô, mới có thể dùng thủ đoạn như vậy lưu
giữ cô.
Có người nào không sợ hãi khi trong cơ thể mình lại đập
trái tim của người khác chứ? Anh như sắp chết đuối, muốn bắt lấy người
quen thuộc nhất, cùng mình chết chìm xuống dòng nước lạnh. Khi đó, anh
nhất định rất đau đớn, rất yếu ớt và cô đã làm gì?
‘Cô lập tôi, cuộc sống của anh trở nên vinh quang sao? Nói cho anh biết, tôi không phải con búp bê đồ chơi của anh!’
* * *
Cảm giác áy náy bỗng chốc chiếm lĩnh lòng cô. Duy Duy cắn môi, lấy tay che
khuất đôi mắt đang rơi lệ nghẹn ngào nhưng nước mắt trong suốt vẫn nhỏ
từng giọt trào ra nơi khóe tay cô.
Cô không phải cô gái thích khóc lóc nhưng lúc này, vì những việc làm trước kia mà để áy náy dày vò mình.
Thấy cô khóc đến đôi mắt sưng múp, cánh mũi phập phồng đỏ ửng, cả người run
rẩy thổn thức. Anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm những giọt nước mắt đang rơi xuống mặt đất, khóe môi từ từ nhếch lên. Lúc này đây, anh
chỉ dùng tám chữ để miêu tả lòng mình: ‘Tinh thần sảng khoái, tâm trạng
hạnh phúc!’
Anh mỉm cười nói:
“Đừng khóc nữa, mai mốt đối xử với anh tốt hơn một chút là được rồi.”
Anh càng nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, càng làm Duy Duy nức nở không ngừng:
“Thỏ Thỏ à! Người có… trái tim… cấy… cấy ghép… có phải…” Cô không dám hỏi, thật sự không dám tiếp tục hỏi.
Mấy ngày nay, bầu không khí trong nhà rất ấm áp.
Trước đây chỉ có cô và Hi Hi, việc gì cũng đều tùy tiện. Từ khi có anh vào ở, xuất phát từ thói quen lúc nhỏ, có rất nhiều chi tiết sinh hoạt, cô
không dám qua loa.
Cô bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, nhà bếp bắt đầu
thường xuyên có khói vì ba người hay dùng bữa cơm chung với nhau. Cuộc
sống đầm ấm từng chút từng chút đi lên. Ngôi nhà bắt đầu giống một gia
đình ấm áp hơn.
“Em muốn hỏi là người có trái tim cấy ghép có sống lâu hay không hả?” Anh nhíu mày, đem câu hỏi cô bỏ lửng ra làm rõ.
Hàng lông mi cô nhấp nháy, nước mắt đau xót lại rơi xuống như mưa. Làm sao
anh có thể bình tĩnh nói ra được như thế? Suốt tám năm qua, Thỏ Thỏ đã
trải qua bao nhiêu gian khó, mới có thể chấp nhận sự thật này, rèn luyện bản thân mình đối mặt với chết sống không còn sợ hãi?
“Trái tim cấy ghép sau một năm, ba năm, năm năm và mười năm tỉ lệ sống sốt có thể là 79.4%, 71.9%, 65.2% và 45.8%”
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Trước mắt nếu phẫu thuật ở Trung Quốc, người sống lâu nhất được ghi nhận là mười bốn năm. Còn ở Mỹ thì anh chưa có tìm hiểu.”
Chỉ có mười bốn năm? Trách không được năm đó chú Tiêu khăng khăng đưa anh đến Mỹ!
Vậy cuộc sống của anh còn lại có sáu năm thời gian thôi sao? Ngắn ngủi chỉ
có sáu năm! Duy Duy bị đả kích đến phỗng cả người, những giọt nước mắt
xót xa liên tiếp tuôn ra từ đôi mắt đẹp.
Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, lần đầu tiên dùng tiếng nói dịu dàng dặn dò:
“Cho nên mai mốt chúng ta có xảy ra việc gì, cũng đừng làm chuyện như tám năm trước nữa.”
Sau này nếu có xảy ra chuyện lớn gì, cũng đừng có tuyệt giao, lại càng không nên nhẫn tâm vứt bỏ anh.
“Vâng… vâng… vâng.” Duy Duy sợ anh không tin, gật đầu lia lịa như gà con mổ thó
Sẽ không có chuyện đó nữa! Thời gian còn lại thật quý báu, mai mốt chuyện
gì cô cũng đều nghe theo anh, sẽ không mè nheo giận dỗi lung tung.
“Em phải chiều theo ý của anh.” Anh mỉm cưòi thâm hiểm.
“Vâng… vâng… vâng.” Cô cam đoan chắc chắn!
Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Duy Duy nhìn thấy anh nở nụ cười tươi như hoa, thì khối đá đè nặng trong
lòng rốt cuộc được thả lỏng. Cô lau khô nước mắt, hít vào thật sâu, lập
lại động tác một lần nữa, cố gắng làm mình nở nụ cười tươi như anh.
Nếu anh có thể bình thản đối mặt với bệnh tật, thì có phải cô cũng nên mắt nhắm mắt mở coi như chưa có việc gì xảy ra?
Đúng thế! Cô không nên tạo thêm gánh nặng cho Thỏ Thỏ!
o0o
Cả một đêm tròn, hầu như Duy Duy mất ngủ.
Sáng sớm, theo thói quen cô liếc nhìn xem điện thoại của mình, bác sĩ Triệu
vẫn chưa có trả lời tin nhắn. Đối với người đàn ông này, cô không nghĩ
sẽ từ bỏ. Tuy nhiên đối với người bỗng dưng tỏ ra lãnh đạm, Duy Duy cũng chẳng biết phải cư xử ra sao. Nhưng cô sẽ không để nó thoáng qua như hư vô được.
Duy Duy xoắn tay áo, bới mái tóc dài của mình gọn lại, chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng. Tối hôm qua mất ngủ cả đêm, cô suy nghĩ rất nhiều việc. Thỏ Thỏ là người nhà của cô, cho nên từ nay về sau, cô sẽ
đối xử thật tốt với người nhà.
“Ủa! Anh trai đi đâu rồi?” Cô soạn bữa ăn sáng xong, mới thấy trên bàn chỉ có một mình Hi Hi ngồi đó.
Không phải đến tám giờ anh mới đi làm à? Sao Thỏ Thỏ rời nhà sớm như thế?
Mới sáng sớm Hi Hi đã bị lôi đầu dậy, lại nhìn thấy trên bàn toàn những món điểm tâm dinh dưỡng, cô bé nhịn không được ai oán:
“Chị gái à! Tình cảm của chị và anh trai tốt quá đi.”
Trước kia chị gái cũng là một người lười biếng, ba bữa cơm của họ giải quyết ở ngoài đường. Không biết anh trai dùng mánh khóe nào dạy dỗ khiến chị
gái thay đổi đến chóng mặt, bỗng dưng hiền lành kinh khủng.
Duy
Duy nhìn thấy em gái vô tư, không hiểu chuyện gì, trong lòng nổi lên
từng cơn chua xót. Hãy cứ để mình cô biết được bí mật ấy, đừng kéo thêm
một người vào nỗi đau này.
Nhưng hình như Hi Hi không hiểu ý, cô bé lí lắc nói:
“Chị ơi! Anh trai đẹp trai quá.” Mặc dù bờ vai có vẻ yếu ớt, nhưng bề ngoài là một người đàn ông quá mức điển trai.
Hi Hi lúng luyến đôi mắt tinh ranh của mình. Duy Duy mờ mịt như không hiểu ý cho lắm.
Hi Hi hào phóng đi qua, ôm lấy bờ vai của chị gái, ra vẻ ta đây hiểu biết, nói:
“Chị gái à! Chị không có duyên với đàn ông, lại luôn gặp phải mấy tên xấu
xa… Mặc dù tính tình anh trai có hơi kì quặc nhưng em biết anh ấy chưa
có bạn gái đâu. Hai người cũng chẳng có quan hệ máu mủ, tuổi tác không
quá chênh lệch… Em thấy hai người thật thích hợp tạo thành một đôi.”
Diện mạo của anh trai rất đẹp, khí chất hấp dẫn. Tuy vóc dáng hơi mảnh mai,
có thể không phải là khẩu vị của chị gái nhưng bất cứ việc gì cũng nên
thử một chút, sẽ nuốt trôi thôi.
Hi Hi vì ý tưởng tốt đẹp của mình mà vỗ tay bôm bốp. Nếu chị gái có thể trở thành chị dâu, thì cô đồng ý cả hai tay, hai chân!
“Hơn nữa chị không thấy, anh trai đối với chị đặc biệt…”
“Em đừng có nói bậy.”
Hi Hi chưa kịp nói xong, Duy Duy đã bị đả kích nghiêm trọng đứng phắt dậy, tức giận ngắt lời em gái:
“Sao em ăn nói lung tung như vậy được hả? Bọn chị là anh em với nhau, làm
sao lại có thể thành đôi? Hi Hi à! Em có đầu óc hay không?”
Hi
Hi bị mắng, hoàn toàn đờ ra như pho tượng. Tính tình chị gái luôn hòa
nhã, rất ít khi nổi giận lên với cô, càng miễn bàn nói chuyện nặng lời.
“Chị xin lỗi.”
Ý thức được mình quá kích động, Duy Duy nói trước. Cô không còn tâm trạng nào để ăn uống, nên đứng dậy vào bếp rửa chén.
“Không… Không sao đâu…” Hi Hi còn sợ hãi tới mức chôn chân tại chỗ.
Thật ra, cô còn có nhiều thứ chưa kể hết. Cô đã lớn rồi, rất nhạy cảm với
việc nam nữ. Cô luôn cảm thấy tình cảm của anh trai đối với chị gái rất
đặc biệt. Hơn nữa, không phải chị gái xúc động khi anh trai không có chỗ ở mới lưu lại chỗ này sao? Còn nhà mới của anh trai cứ sửa đi sửa lại
hoài, Hi Hi cảm thấy việc này là cố ý, thật kì lạ! Nhưng với tình hình
bây giờ, thì có đánh chết cô cũng chả dám nói lung tung, cô quyết định
sau này chỉ yên lặng quan sát mà thôi.
“Chị ơi! Chị sắp tới ‘tháng’ chưa vậy?” Hàng tháng phụ nữ đều có mấy ngày đặc thù phiền chán.
Hi Hi đi vào hỏi.
Nghe Hi Hi nhắc nhở, Duy Duy mới giật mình phát hiện, hai ngày nay mình hơi
khó chịu, tính ngày thì ‘nó’ cũng nên tới rồi. Duy Duy xoa nhẹ vào ngực
mình, thấy có chút đau đau. Tối qua cho đến bây giờ, cô cảm thấy ngực
mình đau nhức kì lạ, thậm chí cơn đau này còn kéo dai dẳng.
“Vú
của người phụ nữ có thể xuất hiện những tình trạng bất thường. Mặc dù em mặc nâng áo ngực ở phía ‘ngoài’ để có một bộ ngực hình nón hoàn mỹ,
nhưng ‘kết cấu’ bên trong của một người thì không thể thay đổi. Nếu theo đuổi cái đẹp quá cực đoan, chỉ sẽ hủy hoại nó thôi.” Lời của Thỏ Thỏ
bất chợt nổi lên trong đầu cô.
Bởi vì theo đuổi cái đẹp, cô
thường mặc áo ngực rất chật. Mà cả tháng nay, có Thỏ Thỏ ở chung một nhà nên lúc đi ngủ cô cũng mặc luôn áo ngực.
Hủy hoại nó? Chẳng lẽ… chẳng lẽ… Cô bị tăng sinh tuyến vú? [1] Duy Duy sợ đến mức sắc mặt tái
nhợt. Tiêu rồi! Tiêu rồi! Cô phải lập tức tìm bác sĩ để kiểm tra.
Duy Duy vội vàng tháo chiếc khăn quàng cổ xuống, bởi vì quá mức hoảng hốt mà cô cuộn nó thành vòng tròn.
Khoan đã! Tìm bác sĩ? Đôi mắt cô bỗng nhiên sáng rực lên!
~*~
[1] Tăng sinh tuyến vú là một loại bệnh lành tính của tổ chức tuyến vú.
Bệnh không phải là chứng viêm và càng không phải là khối u. Nó chỉ là sự rối loạn kết cấu bình thường của tuyến vú và biểu hiện chủ yếu là bầu
ngực đau, nắn thấy cục cộm bên trong.