Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 2 - Chương 10




Duy Duy sinh bnh, loại bệnh này có tên gọi là ‘bệnh tương tư’. Thứ tình yêu đơn phương sét đánh ấy tấn công ào ạt, khiến cả người cô cảm thấy như long trời lở đất. Vì thế Duy Duy bắt đầu tự mình đề ra phương án hành động:

Bước thứ nhất: Làm quen với anh ta.

Bước thứ hai: Chinh phục anh ta.

Bước thứ ba: Kết hôn với anh ta.ông biết tại sao trong lúc này đây, cô có một cảm xúc thật mãnh liệt đối với ‘Người ấy’. Mỗi tế bào trên cơ thể cô đều hưng phấn nói rằng: Anh ấy! Chính xác là anh ấy!

Mục tiêu được xác định, dũng cảm bước lên phía trước! Cho nên mỗi khi có thời gian nhàn rỗi, Duy Duy chạy thẳng về phía phòng tập thể dục. Kết quả sau N lần chăm chỉ chạy tới lui, cuối cùng cô cũng đã được gặp anh ta.

Tại phòng tập VIP, ở một góc phòng nọ, có một người đang điều khiển các phím bấm trên máy, liên tục ấn tăng gia tốc… Từ ba mươi phút, bốn mươi phút, rồi sáu mươi phút…

Tuy anh ta ăn mặc đơn giản nhưng đôi vai vẫn thật hấp dẫn. Ở dưới ánh nắng trong trang phục thể thao màu trắng, làm lộ ra vùng da dâu khiêu gợi trên cổ. Khi anh ta tập luyện, những giọt mồ hôi như mưa theo thái dương lăn xuống cổ rồi chảy vào cơ ngực nhìn vô cùng quyến rũ.

Nếu mở một cuộc thi bình chọn người đàn ông có cơ ngực đẹp nhất, Duy Duy chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho anh ta. Bởi vì tỉ lệ cơ thể của anh ta rất cân xứng, không thiếu hay thừa một cơ bắp nào. Hoàn toàn xứng đáng là một vóc dáng đẹp. Thậm chí Duy Duy nhạy cảm phát hiện, bên cạnh mình có hai con nhóc người ngoại quốc đang nhìn vào anh ta, rồi nuốt nước miếng ừng ực.

Bây giờ trên máy chạy bộ, đôi chân thon thả rắn chắn kia đang chạy từ chậm đến nhanh, mỗi động tác đều nhịp nhàng đúng kĩ thuật. Anh ta cho người khác cái cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái giống như vậy.

Duy Duy có thể khẳng định rằng, anh ta tuyệt đối không phải là mẫu người đàn ông ngực to đầu óc rỗng tuếch. Bởi vì anh ta cho cô một cảm giác mạnh mẽ nhưng không huênh hoang.

Duy Duy nuốt nước miếng, loại cảm xúc khẩn trương của người con gái thời đại này cô chưa từng nếm trải. Duy Duy có dự cảm như mọi chuyện đã được ông trời an bài rất êm xuôi.

Bước chạy của anh ta chậm dần, chiếc máy từ từ giảm tốc độ rồi ngừng hẳn, kết thúc buổi tập luyện hôm nay. Anh ta lấy chiếc khăn dắt trên cổ, tùy ý lau những giọt mồ hôi ướt đẫm nhưng cả người nhìn vẫn còn tràn đầy năng lượng.

“Hi.”

“Xin chào.”

“Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Trong lòng Duy Duy không ngừng diễn thử cách bắt chuyện làm quen. Duy Duy là một cô gái to gan, chưa bao giờ suốt ngày suy nghĩ người ta có thích mình hay không, hoặc lo lắng nếu cô quá mức chủ động sẽ làm mục tiêu đâm ra đề phòng, mà khiến tinh thần mình bất an. Cô tin tưởng rằng, số phận là do con người tạo ra, dũng cảm thử qua mới làm lương tâm không hổ thẹn.

“Hi.”

“Xin chào.”

“Tôi thấy anh rất quen mặt lắm, trước kia chúng ta có gặp nhau chưa?”

Cô đang muốn tiến lên phía trước, thì đã có người nhanh chân hơn. Đó là hai con nhóc người phương Tây, đang dùng thứ tiếng Trung bập bẹ, ra sức mồi chài anh ta.

Chờ khi Duy Duy lấy lại tinh thần thì thấy anh ta mỉm cười, chẳng chờ hai con nhóc người Tây kia nói thêm thứ gì, im lặng khỏi phòng tập thể dục mà không thốt bất cứ câu nào.

Bởi vì mất tiếp cận, nên phương án hành động thứ nhất coi như thất bại. Tuy nhiên đối với phương diện nam nữ, Duy Duy là người theo đuổi có cá tính, chưa thành công thì có chết cũng không lùi bước.

Duy Duy tắm rửa xong, đang bắt đầu tìm cơ hội cùng mục tiêu không hẹn mà gặp, thì có một bóng người nhào tới.

“Duy Duy cưng ơi!” Trời xanh quả thật không chiều lòng người, một miếng cao dán trên da chó chàng ràng bám riết theo cô.