Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 1 - Chương 5




Tết trung thu là ngày gia đình đoàn tụ sum vầy.

Bởi vì ngày tết nên anh phải lộ hiện, nhưng toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, anh chỉ im lặng cúi đầu ăn bữa cơm của mình. Cứ như thế làm bầu không khí càng thêm căng thẳng khó chịu.

Trên bàn có rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều làm theo chế độ dinh dưỡng của anh. Ngồi đối diện là người phụ nữ cứ ăn một miếng thì cố che đậy cẩn thận sự khó nuốt của mình. Ngược lại, bàn tay người đàn ông luôn không rời điếu thuốc, vì muốn con trai thoải mái mà vài tiếng đồng hồ đã không hút thuốc, chỉ yên lặng nhìn con ăn cơm.

“Có vừa miệng con không?” Cha hỏi anh.

Chế độ dùng thức phẩm nhẹ sẽ không tạo ra những chất làm cơ thể khó chịu. Đây là cách mà ông và người vợ qua đời từ nhỏ đã yêu cầu con trai sử dụng.

Cha là một người đàn ông đẹp trai, từng cử chỉ nhỏ thôi cũng tràn ngập phong độ cao quý. Mà diện mạo của anh lại giống mẹ, khuôn mặt tuấn tú làm người ta say mê nhưng quá mức gầy yếu.

“Cũng được.” Anh nhẹ giọng trả lời.

Từ nhỏ anh đã rất ngoan ngoãn, ít nhất ở trong lòng của cha anh là một người con như thế. Vì vậy cha đối với anh ngày càng yêu thương, đặc biệt từ khi mẹ tự sát chết đi, cha càng thêm áy náy trong tội lỗi.

Các bác sĩ nói anh bị tác động kích thích bên ngoài và nội tâm bị thương tổn nặng khiến bệnh tình càng nghiêm trọng. Mỗi lần mẹ khóc lóc đòi tự sát, mọi người cho rằng mẹ đùa dai nhưng không ngờ mẹ làm thật, xém chút nữa giết chết luôn cả anh.

Ăn xong bữa tối chỉ như là nhiệm vụ. Anh vươn tay lấy giấy lau sạch miệng, nói:

“Con ng rồi, con về phòng đây.”

Cha muốn nói thêm gì đó lại chỉ im lặng. Rất khó để cả nhà cùng nhau ăn chung một bữa cơm, vậy mà hình như không tìm được đề tài để nói chuyện. Không biết từ khi nào con trai đối với ông ngày càng xa cách.

‘Búp bê Barbie Mỹ Lệ’ ngồi đó chỉ như vật trang trí. Cha ở trước mặt anh hoàn toàn không dám có những cử chỉ thân mật với những người phụ nữ, sợ làm anh nhớ tới những chuyện buồn bã khó chịu.

Con trai tỉnh lại trong bệnh viện, khi biết mẹ chết vẫn không quấy khóc, bình thản đến mức làm ông rùng mình.

Tất cả các nghi lễ đã hoàn thành. Anh đứng dậy rời khỏi bàn, xếp chiếc ghế ngăn nắp, trong đôi mắt anh ẩn hiện một tia nhẹ nhàng.

Hôm nay cô bé như búp bê Barbie kia không có mặt, gây cho anh một chút bất ngờ. Không phải con búp bê nhỏ đó là con riêng của bạn gái cha hay sao? Tuy là con gái của bà nhưng có lẽ vì tuổi tác khác biệt nên ánh mắt hai mẹ con thật sự khác nhau rất nhiều.

Thấy con trai đột nhiên dừng chân, ánh mắt quét qua tình nhân của mình. Tiêu Tuấn cảm thấy xấu hổ, giả vờ ho lên một tiếng, trấn định nói sang chuyện khác.

“Mỹ Lệ à! Duy Duy có khỏe lên chút nào không?”

Ba ngày trước Duy Duy khóc lóc từ phía đông của khu sân chạy về, mặt mày có nhiều dấu chấm đỏ, co rút ngất đi. Thật làm cho người ta hoảng sợ, sau đó được bác sĩ kiểm tra và hỏi qua Duy Duy một số tình tiết mới biết được…

“Nó vẫn còn sốt.” Mỹ Lệ thở dài.

Tiêu Tuấn chột dạ nhìn con trai, phớt lờ câu hỏi mình vừa cất lên.

Đi ra khỏi cửa, Tiêu Đồ nhìn ánh trăng bằng nét mặt thật chán nản. Sáng hôm nay cơ thể anh cảm thấy không thoải mái, toàn thân đau nhức. Tuy trước đó rất nhiều lần, mẹ bày mưu đặt kế để anh la lên đau đớn. Đến lúc cảm giác thật sự đau, thì ngược lại anh không than một tiếng với cha mình.

Đôi khi anh cảm thấy sức khỏe của mình đã quá yếu, chỉ sống được vài năm nữa thì hãy mặc sức mà chơi đùa. Chỉ một tiếc nuối là trong ký ức của anh, hình như chưa có một điều gì vui sướng để nhớ lại.

Than ôi! Cuộc đời nà thật chán ngán và bất lực.

“Trên ngọn núi sát biển kia có một đám yêu tinh màu xanh, chúng hoạt bát lại thông minh, chúng nghịch ngợm lại nhảy cảm, chúng tự do sinh hoạt trong khu rừng rậm rạp, chúng rất can đảm và vô tư! Oh! Một đám yêu tinh đáng yêu…”

Giọng hát thanh tao nhẹ nhàng từ bên trong cửa sổ vang ra. Rõ ràng đây là một giai điệu bài hát hạnh phúc, tại sao giọng ca lại tràn ngập niềm đau thương?

Sắc mặt nhàm chán Tiêu Đồ không thay đổi, nhưng bước chân lại di chuyển về phía căn phòng nơi phát ra tiếng hát.

Nghe nói cha để cho người tình chuyển vào nhà, nhưng bà và đứa con gái riêng cũng chỉ ở căn phòng nhỏ tại ngôi biệt thự rộng lớn này. Điều đó ám chỉ rằng: Bất cứ người nào, bao gồm cả người phụ nữ kia cũng chỉ có thể hưởng được của ngon vật lạ, tiền bạc sung túc… Nhưng muốn tiến thêm bước nữa, sẽ không có khả năng.

Dường như những người phụ nữ vây quanh cha không chấp nhận được sự thật này, luôn tự cho mình có ngày nào đó sẽ được một ‘cơ hội’.

Anh bước từng bước lên bậc thang, mỗi một bước chân anh đi thật chậm rãi, bởi vì…

“Oh… Đám yêu tinh dễ thương, chúng đồng lòng hợp sức sử dụng trí thông minh đánh bại công chúa phù thủy, chúng ca hát khiêu vũ vui mừng chiến thắng.” Bài hát rất thú vị nhưng tại sao trong lời ca của cô, nàng công chúa rất đáng giận?

Buồn bã hát xong câu cuối cùng của bài hát, Duy Duy thở dài lặng lẽ nhìn ánh trăng rơi nước mắt.

Nằm gai nếm mật, đánh thẳng vào doanh trại của kẻ thù không thích hợp với chiếc đầu nhỏ bé như cô. Chỉ cần nhìn bộ dạng bi thảm bây giờ, thì cô đã biết mình thất bại đến cỡ nào.

Cầm lấy chiếc gương nhỏ, soi khuôn mặt sưng vù như đầu heo của mình… Đây là mặt của cô ư? Làm sao có thể sưng đến mức mí mắt cũng không thấy?

Cô bình tĩnh cố gắng mở to đôi mắt miễn cưỡng nhìn đến những chấm đỏ trên da. Cả khuôn mặt đều sưng tấy, khắp nơi nổi những mụn nước nhỏ. Đây là cô hay sao?

“Hức… hức… hức! Cha ơi! Duy Duy muốn về nhà! Duy Duy không bao giờ muốn ở nơi này nữa! Duy Duy gặp phải người xấu.” Cô bụm mặt cất tiếng

Cô sai rồi, sai tuyệt đối! Cô không nên tự cho mình thông minh bỏ đi người cha đáng thương. Cô không nên vì sự cô đơn buồn tẻ của mình, mà bị công chúa phù thủy nham hiểm kia giả dạng thành một con thỏ nhỏ ngây thơ bắt nạt.

“Cha ơi! Cha chờ đi, Duy Duy sẽ nhanh chóng quay về bên cha. Con không đi một mình mà còn nhất định sẽ mang theo mẹ trở về nữa.” Mặc dù cha có nhiều thứ không tốt nhưng vẫn là người cô yêu nhất.

Nghe nói cách đây vài ngày cha có đến cầu xin mẹ một lần nữa, muốn mẹ quay về nhưng bị bà từ chối, làm cô càng thêm buồn bã.

Cô muốn lật đổ vị trí của chú Tiêu, cô muốn bảo vệ ngôi nhà của mình. Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một đứa bé với gương mặt nhỏ nhắn, bờ vai mong manh. Cô bậm miệng lại, lau những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má mình.

Tuyệt vời, thật phấn khích quá đi mất! Tại sao nhìn người ta bê bối như vậy, anh lại cảm thấy vui sướng như thế?

Tiêu Đồ cảm thấy rất thú vị. Từ nhỏ đến giờ, anh không thể chịu được sự kích động quá mức, nên mọi chuyện anh luôn giữ thái độ bình thản. Vậy mà thấy khuôn mặt sưng to như đầu heo của cô bé này, vừa khóc vừa nhìn mặt trăng giơ tay thốt ra lời thề, anh lại thấy hài hước không tả được?

Anh nhìn cảnh trước mắt, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra khóe môi đã nhếch cao lên, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng thỏ.

Duy Duy chuẩn bị đóng cửa lại thì thấy một bóng dáng rung rung đứng đó. Cô cố gắng mở mắt, cố gắng chịu đau, nheo mắt nhìn về phía cầu thang… Lọt vào mắt cô là đôi má của ‘con thỏ nhỏ’ rung rinh như đang nở nụ cười xấc láo.