Nàng ta ngỡ rằng đã nắm được tiên cơ khi đọc những ghi chép về kiếp trước của ta.
Nhưng ai dám chắc những gì viết trong sách đều là thật?
Quyển sách mang tên: Luận về cách sống sót trong cái thế giới nhức nhối này- bản thảo thứ mười tám, tuy vẫn là cái tên cũ, nhưng thực chất nó không còn là bản thảo thứ mười tám nữa, mà đã là bản thứ mười chín.
Ta đã sửa đổi nó.
Một phần trong đó là những gì ta từng viết cho Tạ công tử xem, nhưng còn một phần khác, là do ta và chàng ấy cùng nhau sửa chữa, thêm thắt những ngày qua, cố tình để nàng ta xem, nhằm mục đích khiến nàng buông lỏng cảnh giác, để rồi sơ hở lộ ra chân tướng.
Về phần điểm yếu của nàng ta, ta nghĩ mình đã tìm ra.
Hệ thống đã quá tải, nàng ta không thể khởi động lại nữa.
Vậy thì đây chính là cơ hội cuối cùng của ta, cũng là lần cuối cùng của nàng ta.
Ta trơ mắt nhìn nàng ta chiếm lấy thân xác ta, mượn dung nhan ta, dùng chính miệng ta thốt ra những lời lẽ trơ trẽn đến vậy.
Ta vốn định cười vào sự si tâm vọng tưởng của nàng ta! Nhưng ta đã kìm nén cảm xúc.
Dù sao thì, theo tình huống đã định, lúc này ta đáng lẽ phải hoảng loạn không biết làm sao.
Vì vậy, ta rất phối hợp, lộ ra vẻ mặt đau lòng và tuyệt vọng: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì Tạ công tử?!"
Thanh Dao quận chúa cong môi cười, bĩu môi về một phía: "Ngươi tự xem đi.
"
Trong lúc nàng ta nói, một bóng dáng quen thuộc, từ xa đến gần, chậm rãi bước tới.
Tạ công tử đã trở lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc thường ngày.
Thần thái ngày xưa trong đôi mắt phượng lãnh đạm yêu mị ấy đã hoàn toàn biến mất.
Hắn giống như một con rối bị điều khiển ý chí.
Hắn đi qua không chút biểu cảm, nhưng khi đến bên cạnh ta lại khẽ dừng lại một chút.
Tạ công tử quay đầu lại, nhìn ta.
Ánh mắt hắn khẽ động, giữa mày cũng nhíu lại, dường như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Nhưng không lâu sau, hắn ôm đầu, lộ ra vẻ mặt đau đớn không chịu nổi.
Ta nhất thời không kìm được, mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi lã chã!
“Tạ công tử, chàng đau lắm phải không?"
Ta khẽ nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc hắn.
Ta biết, có lẽ hắn đã không còn nhớ gì về Thẩm Thụy Thụy nữa.
Nhưng hắn đang cố gắng nhớ lại, đang cố gắng thoát khỏi sự điều khiển của hệ thống.
Hắn càng vùng vẫy thì sẽ càng đau đớn.
Mặc dù tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của chúng ta, nhưng nỗi đau mà hắn đang chịu đựng lúc này, cũng là thật.
Ta đau lòng cho hắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng!
Tạ công tử nhìn thấy nước mắt của ta, chậm rãi giơ tay lên.
Ta ngẩn người.
"Tạ Hữu?"
Dường như hắn đang muốn lau nước mắt cho ta, nhưng tay đưa ra được nửa chừng lại khựng lại.
Như thể kiệt sức, thân thể hắn lảo đảo muốn ngã, vô cùng khó nhọc, vô cùng cứng nhắc thốt ra hai tiếng: "Mít, Mít ướt! "
Lòng ta bỗng chấn động!
Ai bảo hắn không nhận ra ta?
Dù cho Tạ lang của ta có bị cái hệ thống c.
h.
ế.
t tiệt kia biến thành kẻ ngốc nghếch thế này, nhưng hắn vẫn còn nhớ ta!
Ta nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy, vừa khóc vừa cười.
Ta cũng hóa thành kẻ ngốc rồi.
!
Nhưng một bên khác, sắc mặt Thanh Dao quận chúa lại chẳng mấy vui vẻ.
Giọng nàng ta chất chứa lửa giận, thậm chí chẳng buồn kiêng dè ta và thái tử, nàng ta hướng thẳng vào không trung mà quát lớn: "Hệ thống, chuyện gì thế này? Mau tăng thêm quyền hạn điều khiển tẩy não cho ta!"
“Mất đi vài năm tuổi thọ của hắn thì đã sao? Hắn không mất, thì người mất chính là ta! Quá tải? Ngươi đã kêu quá tải bao nhiêu năm rồi, cũng chẳng thấy ngươi thực sự sập, tăng thêm cho ta!"
Nàng ta trông như một tay chơi lớn trong sòng bạc, vung tiền như rác.
Nhưng cũng giống như một kẻ sắp c.
h.
ế.
t đuối, cố níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Giọng nói của nàng ta tràn ngập sự căng thẳng, phẫn nộ, không cam lòng, vùng vẫy! và cả sự sợ hãi.
Rồi ngay sau đó, nàng ta từ từ nở nụ cười.
Tạ Hữu đột nhiên đẩy ta ra!
Hắn quay mặt đi, nôn ra một ngụm m.
á.
u lớn.
Tiếp đó, sắc mặt hắn tái nhợt nhanh chóng, tựa hồ một tờ giấy mỏng manh.
"Tạ lang!"
Ta chưa từng thấy Tạ Hữu yếu đuối đến nhường này.
Trong những lần trùng sinh trước, hệ thống cũng chưa từng làm tổn hại thân thể hắn như vậy.
Ta hoảng sợ vội đưa tay đỡ lấy hắn.
Nhưng tay ta mới đưa ra được nửa chừng, đã bị Thanh Dao quận chúa ngăn lại - Nàng ta kéo Tạ Hữu về phía mình.
Nàng ta lại lấy ra một chiếc khăn tay, ra vẻ quan tâm lau đi vết m.
á.
u bên môi hắn.
Nhưng thực chất, nàng ta nào có để tâm đến sống c.
h.
ế.
t của hắn.
Thản nhiên như không, nàng ta lên tiếng:
"Tạ ca ca, đã đến giờ huynh dùng bữa trưa cùng muội rồi.
"
"Được.
"
Tạ Hữu đáp lời.
Giọng nói hắn lạnh băng, không một chút cảm xúc.
.