Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 70: Dung Mộc, lâu rồi không gặp
***
Khi Phạm Lam tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một quả trứng.
Vỏ trứng trong suốt, mặt ngoài phủ một tầng sáng hoa lệ giống cực quang bị thu nhỏ mấy trăm lần.
Phạm Lam rất nhanh đã hiểu ra, đây không phải là một quả trứng mà là một cái kết giới hình quả trứng.
Cô cố gắng động đậy ngón tay nhưng căn bản không nhúc nhích được, toàn thân bị thứ chất lỏng màu tím dính dính bao trùm, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Trạng thái chất lỏng này hơi quen mắt, nhìn rất giống như thủy ngân ... Phạm Lam nhớ ra đây là "tịnh thạch dạng lỏng" được phát hiện ở nhà Đinh Bành.
Phạm Lam nhớ lại nguyên lý luyện hóa của Tịnh Thạch, cảm giác hơi ghê tởm.
Bên ngoài kết giới là bầu trời xanh thẳm, có thể nhìn thấy mây trắng và ánh mặt trời, rất rõ ràng là cô vẫn còn ở trong thứ nguyên cảnh.
Vì vậy, cô ấy đang bị nhốt sao? Hay sắp nở rồi?
Cô dùng ý niệm khống chế thần quang, ánh sáng trong suốt vừa tràn ra làn da đã bị chất lỏng màu tím hấp thu, da đầu Phạm Lam đau đớn như bị kim châm.
Thì ra là như thế, chất lỏng này có thể hấp thu năng lượng thần quang... sự hao tổn sức mạnh tinh thần hình như cũng đã vượt quá giới hạn.
Phạm Lam âm thầm thở dài, không giãy dụa nữa, cô phải nghỉ ngơi một lát.
Ở đây cũng được coi là có phong cảnh đẹp, không khí trong lành, "giường" này mặc dù một chút ghê tởm nhưng với tình hình bây giờ thì còn cần để ý gì nữa.
Phạm Lam nhắm mắt lại.
Ly Trạch hẳn là chạy thoát đã chạy thoát rồi nhỉ, cậu ta có thể thuận lợi tìm được Dung Mộc và Kế Ngỗi không?
Bà Thổ Địa như cô thực sự thảm hại quá đi, thế quái nào lại đặt tính mạng của mình vào cái thứ xù lông đó chứ.
Lỡ như...
Quên đi, nghĩ những thứ này làm gì, vẫn là tranh thủ thời gian ngủ một lát, chuyện có lớn hơn nữa thì ngủ dậy rồi nói sau.
Dịch trứng hơi lắc lư, cô gần như có ảo giác rằng mình đang nằm trong nước ối ấm áp và thoải mái.
Thành thật mà nói, đó cũng không tính là một điều xấu.
Phạm Lam ngủ thiếp đi, cô lại bước vào giấc mơ đã lâu không thấy.
*
Trong khoảnh khắc khi tiến vào giấc mơ, cô gần như không cách nào phân biệt được là nằm mơ hay là hiện thực.
Cô đứng trên bãi cỏ Khôn Cảnh, đối mặt với hồ nước trong vắt, nơi này một nửa là ban ngày một nửa là đêm tối, xanh biếc và xanh đậm giao giau ở giữa bầu trời, hình thành một màu sắc vô cùng mộng ảo, ánh trăng sáng và ánh mặt trời trắng nhạt cùng treo cao phía chân trời, hình thành kỳ cảnh mặt trời rực rỡ.
Trong hồ, có hai người đang ngồi.
Một người mặc áo bào trắng vùi người trong bóng đêm, một người hắc bào đang tắm dưới ánh mặt trời, hai người khoanh chân ngồi, hai tay đan lại đặt trên đan điền, tóc dài như lụa, ngọn tóc rơi xuống mặt nước.
Phạm Lam vừa liếc mắt đã nhận ra người mặc áo trắng chính là Dung Mộc, tuy rằng nhìn không rõ mặt nhưng khí tức quanh thân anh ta, cô quá quen thuộc... là dung nhan lạnh lùng của vạn năm trước
Dung Mộc.
Vậy người kia là ai?
Phạm Lam tiến về phía trước một bước, ót đụng vào kết giới trong suốt, người mặc áo đen quay đầu lại.
Trên mặt anh ta phủ đầy một lớp sương mù dày đặc, giống như đánh một lớp kem dày, ánh mắt bén nhọn mà tàn khốc, da đầu Phạm Lam giống như bị thứ gì đó cắt ra.
Mặt hồ lay động dữ dội, dâng lên ngàn con sóng lớn ngập trời, Phạm Lam lảo đảo, rồi ngã xuống...
Cô tỉnh rồi.
Không phải là giấc mơ mà là quả trứng đang rung lắc dữ dội, có người ở bên ngoài đang liều mạng đập vỏ trứng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Phạm Lam.
"Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy!"
Gương mặt kia dán lên vỏ trứng, bị ép đến biến hình, nhưng Phạm Lam vẫn nhận ra người tới là Đào Khôi.
"Tại sao..." Phạm Lam nói: "Để cho tôi ngủ một giấc thật ngon không được sao?"
Khuôn mặt Đào Khôi càng trở nên méo mó: "Cô cũng vô tâm vô phế quá rồi, đã lúc này rồi còn ngủ được sao?!"
"Tỉnh cũng chờ chết, ngủ cũng là chờ chết, tôi đương nhiên chọn ngủ mà chết rồi."
"......"
Đào Khôi cắn răng: "Hiện tại thần chủ không có ở đây, cô mau chạy đi."
"Tôi không ra được." Phạm Lam nói.
"Cô không phải thần tiên sao?
"Không có thủ phù, tôi là phế vật."
"Thủ phù gì?"
"Điện thoại di động của tôi."
"Cô đợi một lát." Đào Khôi chạy đi, Phạm Lam ngáp một cái định tiếp tục ngủ.
Nhưng còn chưa ngủ được hai phút thì Đào Khôi đã trở về.
"Thủ phù của cô nè." Đào Khôi lắc điện thoại di động trong tay: "Bây giờ phải làm sao?"
Phạm Lam: "Mở khóa màn hình trước."
Đào Khôi: "Mật khẩu là gì?"
"Chỉ có thể được mở khóa bằng thần quang." Lam nói: "Đặt điện thoại di động lên đầu của tôi đi."
Đào Khôi dán điện thoại lên vỏ trứng, Phạm Lam cắn răng, tập trung sức mạnh tinh thần, toả ra một luồng thần quang yếu ớt.
Mở khóa điện thoại thành công.
Đào Khôi: "Sau đó thì sao?"
Phạm Lam: "Vào danh bạ, tìm tên Dung Mộc, gọi, sau đó hét cứu mạng."
"......"
Biểu cảm Đào Khôi dường như muốn hộc máu, nhưng vẫn làm theo lời Phạm Lam nói, tai của anh ta dán vào điện thoại di động, hai mắt trợn tròn, Phạm Lam thấy vậy cảm thấy hơi căng thẳng.
"Này này, xin hỏi anh là Dung Mộc thần tiên sao...?" Gương mặt Đào Khôi muốn bùng nổ.
Phạm Lam: "Thế nào?"
"Điện thoại di động của cô nợ phí nên ngừng hoạt động rồi."
"......"
Ồ,ồ. Quên nó đi.
Phạm Lam quyết định tiếp tục ngủ, nhưng Đào Khôi lại không nghĩ như vậy.
"Cô đừng lo lắng, tôi có biện pháp cứu cô ra ngoài." Anh ta lấy ra một xấp bùa từ trong ngực rồi dán đầy vỏ trứng.
Phạm Lam: "Này, anh làm được không đó...".
Ầm ầm!
Vỏ trứng nổ tung.
Một tầng sương mù làm toàn bộ kết giới chấn động, chất lỏng klắc lư dữ dội xông vào khoang mũi Phạm Lam, thiếu chút nữa làm cô sặc chết.
"Khụ khụ khụ, anh muốn giết tôi sao?" Phạm Lam hét lớn.
"Được rồi!" Đào Khôi hét lớn. Đỉnh vỏ trứng thật đúng là bị anh ta làm nổ tung tạo ra một cái lỗ, ước chừng to bằng bàn tay, sau đó anh ta lại móc ra một thanh đào mộc kiếm từng chút một đập vỡ vỏ trứng.
"Kiếm này của anh không tệ nha." Phạm Lam nói.
"Đây là Tịch Tà Kiếm, là bảo khí mà tổ sư gia phái Mao Sơn Đào Cảnh để lại trước khi phi thăng, và Trảm Yêu Đao danh chấn yêu giới, kiếm là Tịch Tà, đao là Trảm Yêu..."
Mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống từ trên trán Đào Khôi, nhỏ giọt trong dịch trứng, sau đó có làn khói trắng bay ra.
Cũng không biết là kết giới phá hay là nguyên nhân gì mà Phạm Lam cảm thấy thân thể mình bây giờ đã thoải mái hơn một chút.
Cô nhìn Đào Khôi, ngoại trừ trang phục thì không khác gì so với trước, nhất là khí tức của anh ta, vẫn rất tinh khiết, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào bị ô nhiễm.
Thật kỳ lạ.
Nếu như anh ta là Tu Vân đạo trưởng, vậy anh ta chính là người luyện hóa hồn thể cha Tiết Lợi Ngang, khí của anh ta sao có thể không có biến hóa gì được... chẳng lẽ, trên người anh ta cũng có tịnh thạch?!
Phạm Lam hy vọng đây không phải là sự thật, dù sao Đào Khôi cũng là một trong ứng cử viên nhân tiên sáng giá.
"Nghe nói phái Mao Sơn nhiều đời đều lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ, Đào Khôi anh làm như vậy chẳng phải là làm nhục thanh danh ngàn năm của phái Mao Sơn sao?" Phạm Lam hỏi.
Động tác gõ võ trứng của Đào Khôi dừng lại, anh ta nhíu mày nhìn Phạm Lam: "Cô nói gì vậy?"
"Thánh nữ, Tiết Lợi Ngang, Tịnh Thạch." Phạm Lam nói: "Còn cần tôi tiếp tục nói không? Tu Vân đạo trưởng."
Hầu kết Đào Khôi lăn lên lăn xuống, anh ta tăng nhanh động tác gõ vỏ trứng, miệng mím lại giống như đang rất tủi thân.
Phạm Lam: "Này?"
Đào Khôi trầm mặc vài giây: "Cha cùa Tiết Lợi Ngang Tiết Trường Diêu, là người thân của sư thúc tôi, vốn là tín đồ phái Mao Sơn, bốn tháng trước, ông ta đột nhiên lên núi cầu sư thúc tôi cứu con trai ông ấy. Lúc ấy, Tiết Lợi Ngang đã oán khí quấn thân, mệnh không còn lâu nữa, sư thúc bất lực chỉ có thể khuyên anh ta sớm chuẩn bị hậu sự. Lúc ấy, Tiết Trường Diêu cực kỳ oán hận sư thúc."
"Sau khi Tiết Trường Diêu xuống núi, sư thúc cuối cùng cũng không đành lòng, đã lệnh cho tôi đi đến nhà họ Tiết xem thử, nếu có khả năng thì ít nhất hãy giữ lại tính mạng của Tiết Trường Diêu."
"Nhưng mà đợi tôi chạy tới Tiết gia, lại phát hiện phụ tử Tiết Trường Diêu này quen biết một gã tên Tu Vân đạo trưởng."
Phạm Lam: "Hả?"
"Tên đạo trưởng kia là con rối của thần chủ." Đào Khôi lại gõ xuống một khối vỏ trứng, mồ hôi lăn xuống, hốc mắt anh ta đỏ bừng: "Tôi bị anh ta phát hiện nhưng mà anh ta lại không giết tôi, mà khuyên tôi gia nhập Thiên Duyên thánh giáo, tôi lúc ấy cảm thấy việc này kỳ lạ, nên giả vờ đồng ý, thế nhưng tôi không hề nghĩ tới ..."
Tay Đào Khôi bắt đầu run rẩy: "Tôi trơ mắt nhìn anh ta mê hoặc Tiết Trường Diêu tự động hiến tế hồn phách của mình để luyện hóa thành một tảng đá, tảng đá kia có thể tinh lọc oán khí trên người Tiết Lợi Ngang. Tôi trơ mắt nhìn linh hồn Tiết Trường Diêu bị nhổ ra, bị lột ra từng tấc một, còn đâu khổ hơn gấp vạn lần so với Lăng Trì, chuột rút, vụn xương..."
Đào Khôi nhắm chặt mắt, nói không được nữa.
Phạm Lam toàn thân lạnh lẽo.
Qua vài giây Đào Khôi lại mở mắt ra, vung lưỡi kiếm gõ mạnh vào vỏ trứng, giống muốn phát tiết ra tất cả sự bực tức trong lòng.
"Sau khi luyện chế Tiết Trường Diêu, cái tên Tu Vân đạo trưởng kia đã biến mất, thần chủ bảo tôi lên làm Tu Vân đạo trưởng đời tiếp theo, tôi cho rằng mạng tôi không còn lâu nữa, nhưng..." Đào Khôi lắc đầu: "Ước chừng là chướng mắt bộ thân thể này của tôi, nên anh ta không có chọn tôi làm con rối..."
Nói đến đây, Đào Khôi lại thở dài.
"Hiệu suất làm việc của Thần tộc các cô cũng quá chậm, tôi sớm đã đưa vị trí Thứ Nguyên Cảnh ra ngoài rồi, các cô vì sao bây giờ mới tới, còn phái một người như cô... Cái anh Trù Thần đánh nhau rất giỏi trong miếu của cô đâu?
"Chờ đã, anh đưa vị trí thứ nguyên cảnh ra, lúc nào?" Phạm Lam hét lớn.
"Mỗi lần Thiên Duyên thánh nữ mỗi lần phát sóng trực tiếp, ta đều sẽ vẽ lên pháp chú cửa vào thứ nguyên cảnh, dán ở phía sau cô ta, nếu là thần tiên có Thiên Nhãn, thì nhất định có thể thông qua bùa chú nhìn thấy cửa vào thứ nguyên cảnh."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam hiệu rồi, tiếng nước chảy cô nghe được trong màn hình trực tiếp của thánh nữ, chính là hồ nước thứ nguyên cảnh này.
Lừa thần quá rồi, nói cách khác nếu lúc ấy xem livestream không phải là Ất Nhĩ, mà là cô thì bọn họ đã sớm tìm được thứ nguyên cảnh này rồi?!
"Cô không phải cho rằng là thần tiên thì đều có Thiên Nhãn chứ?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi: "Chẳng lẽ không phải sao?!"
"......"
Sau khi biết được năng lực "Thần Phú Thiên Nhãn" cũng là kỹ năng hiếm có trong thần tiên, Đào Khôi hình như càng ghét bỏ thần tiên hơn nữa.
Cái lỗ trên vỏ trứng bây giờ đã bị khoét to ra bằng cái chậu rửa mặt, Đào Khôi túm lấy cánh tay Phạm Lam, kéo cô ra ngoài như con cá muối.
Chất lỏng bám vào người Phạm Lam từng chút một bị lột ra, lộ ra chân, bắp chân, đùi của Phạm Lam...
"Chờ một chút!" Phạm Lam hét lớn, cô chỉ mặc một chiếc quần lót và áo lót.
Đào Khôi hít sâu một hơi, một giây sau một chiếc áo bào trắng ướt sũng đắp lên người Phạm Lam.
Đào Khôi đứng sau lưng cô, chỉ mặc một bộ áo lót, cổ sau đỏ bừng.
"Xin, xin xin lỗi, tôi, tôi không thấy gì hết không thấy gì hết."
Phạm Lam thở dài:
Thực mệt mỏi.
Nước hồ lạnh lẽo rửa sạch cơ thể cô, cô thử giật giật đầu ngón tay, có thể cử động rồi.
Phạm Lam mừng rỡ, tiếp tục cố gắng.
Chân có thể cử động, cánh tay có thể cử động, cô giống như một con rùa giãy dụa xoay người lại.
"Cô cô cô không sao chứ?" Đào Khôi khẽ hô.
"Rất nhanh." Phạm Lam lấy tay chống mặt đất, chậm rãi đứng dậy, khoác áo choàng, vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên toàn bộ Thứ Nguyên Cảnh hơi chấn động. Phạm Lam lại nghe được thanh âm đó vô số côn trùng nhỏ bò lúc nhúc, giống như âm thanh cô nghe được vào lúc cô bước vào thứ nguyên cảnh.
"Không hay rồi!" Đào Khôi xách Phạm Lam lên rồi xông vào bờ.
Phạm Lam nhìn thấy trên không trung hiện ra hoa văn rực rỡ, cô đánh một quyền vào bụng Đào Khôi, Đào Khôi hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phạm Lam xoay người đè lên mặt đất.
Mặt Đào Khôi đỏ bừng, tròng mắt muốn nổ ra.
Phạm Lam dùng đầu gối chống lên ngực Đào Khôi, chậm rãi thắt dây áo, cầm lấy điện thoại di động.
Sóng ánh sáng tản đi, hết tín đồ này đến tín đồ khác hiện lên trong thứ nguyên cảnh, bọn họ nhìn thấy Đào Khôi nằm dưới người Phạm Lam, hoảng sợ đến thất sắc.
"Thứ tà túy nhà cô, buông Tu Vân đạo trưởng ra!"
Điện thoại di động của Phạm Lam đã vào cổ Đào Khôi: "Ồ, cẩn thận đó nha, tôi mà mất hứng, là sẽ giết người đó."
Đào Khôi: "Cô...".
Bàn tay Phạm Lam đè lên, Đào Khôi không còn thanh âm nữa, toàn thân anh ta hơi run rẩy, nghẹn đến tròng mắt nổi lên tơ máu.
"Bản lĩnh đó." Sau đó chỉ thấy Thiện Văn Thành bay lên không trung cách chỗ Phạm Lam mười mét, nhìn từ trên cao xuống.
Anh ta đã thay quần áo, không còn mặc âu phục nhăn nheo không vừa vặn mà là một bộ áo bảo đen phiêu dật, không biết làm từ chất liệu gì mà lấp lánh như nước, cảm giác vô cùng...
Phạm Lam nhớ lại, Dung Mộc cũng có một bộ áo bào trắng tương tự, hình như là làm từ tơ tằm của Thiên sơn mạch.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì thần chủ này chính là tên mặc áo bào đen trong giấc mơ vừa rồi, có thể hợp lý phỏng đoán là anh ta và Dung Mộc ước chừng là thần chức cùng cấp bậc.
Ồ, thật tuyệt vời. Cô quả nhiên là nhân tiên hiếm có 500 năm mới gặp một lần, nhìn cái sự may mắn này đi, phải nói là độc nhất Tam Giới luôn ấy chứ.
Ước chừng cô sắp hồn quy đại địa rồi, không cần phải cực khổ đi làm nô lệ của Thiên Đình nữa.
"Người anh em, tôi là thần chú trung cấp có biên chế của thiên đình đó, chút kết giới nát của anh mà cũng nghĩ có thể trói được tồi ư, ngây thơ quá rồi." Phạm Lam nói: "Thức thời thì nhanh quỳ xuống cầu xin tha thứ đi, tôi còn có thể giúp anh cầu tình, tranh thủ được xử lý khoan hồng , nếu không người này chính là tấm gương của các ngươi!"
Vỏ điện thoại di động của Phạm Lam hung hăng vỗ đầu Đào Khôi một cái, Đào Khôi hừ cũng không hừ một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Các tín đồ đồng loạt quỳ xuống đất.
Đồng loạt hét lên đạo trưởng, trông rất có khí thế.
Thần chủ nhìn Phạm Lam, mắt mày cong cong, anh ta mỉm cười.
"Thì ra đây chính là thần do Thiên Đình huấn luyện sao, tự xưng là chính nghĩa, không biết phân biệt đen trắng, ngu xuẩn đến cực điểm."
"Ôi, nghe ý ngài thì là ngài tự cho là mình rất chính nghĩa sao?" Phạm Lam hỏi.
Thần chủ cười cười không nói, không biết có phải là ảo giác của Phạm Lam hay không mà cô thấy được sự hoài niệm và từ ái ở trong biểu cảm của anh ta.
Cái quái gì vậy?!
Các tín đồ bốn phía gào lên.
"Thần chủ chính là thần chức chính thống, thần quang chiếu rọi, sánh cùng nhật nguyệt!"
"Thứ tà tuý như cô lại dám vu khống thần chủ của chúng ta!"
"Thần chủ ban cho chúng ta tịnh thủy, cứu vớt vô số giáo chúng bi khổ!"
"Tôi bị ung thư, vốn chỉ có ba tháng thọ mệnh, là tịnh thủy của thần chủ đã khiến tôi có thể sống thêm mười năm!"
"Cha tôi cũng là thần chủ cứu sống."
"Còn có con trai tôi!"
"Con gái tôi!"
"Nhà tôi bị tà túy xâm chiếm, cả nhà gần như đều chết oan uổng, nếu không phải thần chủ ban cho tôi pháp bảo hộ thân thì tôi sớm không còn rồi!"
"Thần chủ ân từ như thế, nhưng đám tà túy các ngươi lại cứ đuổi cùng giết tận."
"Giáo đồ chúng tôi, huynh đệ tỷ muội chúng tôi bị các ngươi tiêu diệt bị các ngươi bắt nhốt, là vì cái gì?!"
"Thần chủ chỉ vì muốn cứu người, vì muốn ban ân trạch cho thế gian, vì sao phải đối xử với chúng ta như vậy?"
"Chẳng lẽ thế gian này không có công đạo sao?
Phạm Lam bắt được vài từ khóa: "tịnh thạch", "pháp bảo", "bao vây tiêu diệt từng nhà".
Tỉnh thủy hẳn là phiên bản chất lỏng của tịnh thạch, pháp bảo ước chừng chính là mặt dây chuyền của lư hương Tam Đàn, về phần bao vây tiêu diệt từng nhà ...
Rất tốt, xem ra Thiên Binh bộ không phải ăn cơm không, vẫn làm việc chăm chỉ.
Chỉ là không biết khi nào mới có thể tra được nơi này.
"Ôi, thế mà tôi lại trách vị thần chủ này." Phạm Lam ôm quyền: "Ngài đại nhân có đại lượng, đừng trách tôi."
Thần chủ mỉm cười, anh ta chậm rãi rơi xuống trước mặt Phạm Lam.
"Tôi đương nhiên sẽ không trách cô, còn muốn cảm tạ cô nữ ấy chứ."
Nụ cười lần này của anh rất tự nhiên, thậm chí có thể gọi là chân thành, nhưng không biết vì sao Phạm Lam thấy toàn thân nổi da gà.
Thần chủ giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa của anh ta khép lại chỉ vào giữa xương quai xanh của Phạm Lam.
Một luồng ánh sáng băng lam sắc quang từ bay lên, là Lang Thanh.
Phạm Lam kinh hãi đến thất sắc, giơ tay lên bắt lấy Lang Thanh nhưng cô không bắt được, Lang Thanh giống như bị thần chủ triệu hoán, veo một cái bay đến trong tay anh ta.
"Lại là Đại Thừa Thần Quang... Cậu ta thật sự bỏ được sao." Thần chủ cười nói.
Phạm Lam trơ mắt nhìn thần quang băng lam của Lang Thanh Lý dung nhập vào làn da của anh ta, nhập vào huyết mạch rồi chảy vào tứ chi hình hài của anh ta, làn da của anh ta nứt ra những đường vân tinh tế, tràn ra tử khí nồng đậm, tử khí tranh nhau chảy ra bốn phía, giống như bị thần quang màu băng lam ép ra vậy. Làn da của anh ta giống như trang sách cũ nát bắt đầu lột ra... Rất giống với tình hình của Sùng Mai lúc trước.
Toàn thân Phạm Lam lạnh lẽo, hai chân không kìm nén được bắt đầu run rẩy, cảm giác sợ hãi không hiểu sao lại dâng lên.
Da Thiện Văn Thành đã rút đi, anh ta bắt đầu thoát thai hoán cốt ... thân thể dần kéo dài ra, tóc rủ xuống bên hông, làn da trong suốt, ánh mắt trở nên có thần, xương mũi sắc bén ... Bóng dáng của người mặc hắc bào trong mộng và anh ta dần nhập làm một... anh ta biến thành một soái ca cao cấp hàng thật giá thật – cấu hình BOSS đỉnh cấp.
Áp lực gió mạnh mẽ khiến Phạm Lam phải nằm sấp trên mặt đất, các giáo đồ đồng loạt quỳ rạp xuống, thứ nguyên cảnh ầm ầm vang lên tiếng kêu long trời lở đất tựa như có con địa long đang gầm thét dưới chân.
Phạm Lam cảm thấy tình hình rất không ổn. Tiếp theo là gì? Thiên Băng Địa Liệt hay là Cửu Thiên Lôi Đình?
"Ầm!" Ngọn lửa xẹt qua bầu trời, một thanh đao bằng lửa cắm xuống, bầu trời phát ra tiếng kêu răng rắc đáng sợ rồi nứt ra.
Thần chủ ngẩng đầu nhíu mày.
"Nhanh hơn tôi tưởng tượng."
Bầu trời vỡ vụn, ánh mặt trời, nước hồ, đồng cỏ trong thứ nguyên cảnh giống như mảnh ghép vỡ ra rồi biến mất, lộ ra mây đen cuồn cuộn khắp bầu trời.
Một đám tường vân khổng lồ treo ở phía trên, trên đám mây là hai vị thần đang đứng.
Kế Ngỗi cầm Dung Đao trong tay, ngọn lửa dài trăm thước vờn quanh đầu mây, Dung Mộc mặt mày như băng, vạt áo sơ mi rung động kịch liệt, trên vai anh ta là con hồ ly đỏ rực.
Thần chủ mỉm cười, anh ta nói: "Dung Mộc, đã lâu không gặp."
27.2.2022
Mấy ngày qua hơi bận nên không up chương được, mọi người thông cảm
70 chương rồi, nhanh ghê, mà em đi làm phép chia nó còn chưa tới nửa cuốn í... Vừa muốn làm nhanh cho hết vừa muốn nó cứ kéo dài mãi í . Ui, sự mâu thuẫn chết tiệt