Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương 54: Ngọc Đế
***
Đó là thứ hai và là một ngày tuyệt vời.
Ngày hôm qua, Phạm Lam nhận được thông báo điều chỉnh thù lao của Cục quản lý tài nguyên thần Tam Giới, sau khi thăng chức trung thần, bổng lộc của cô tăng lên 1500 mỗi tháng, đổi thành nhân dân tệ chính là lương 1,5 triệu một tháng!
Thật khiến lòng người phấn chấn mà!
Phạm Lam ngâm nga bài hát đi vào miếu Thổ Địa, Giáp Dịch ra nghênh đón, tạo hình cúi đầu khom lưng khiến Phạm Lam nhớ tới mấy tên thái giám trong phim truyền hình.
Đinh Tứ, Ất Nhĩ, cộng thêm một Bính Thiện đứng ở cầu thang nhiệt liệt vỗ tay, xen kẽ hoan nghênh.
"Chúc mừng Bà thăng chức thành trung thần."
Phạm Lam: "..."
Cảm giác được sủng mà kinh này như thế nào có chút quen thuộc.
Phạm Lam mang theo một đầu "dự cảm không lành" đẩy cửa phòng làm việc ra, Dung Mộc cầm kính lúp giúp cô lau bàn. Kế Ngỗi đặt một hàng nước ép trái cây tươi vừa vắt trên bàn của cô. Ly Trạch ngoan ngoãn nằm trên ghế của cô, vẫy móng vuốt nói: "Tôi giúp cô làm ấm đệm rồi, bây giờ cô có thể ngồi được rồi."
Phạm Lam cứng ngắc hai giây, lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa, hít một hơi.
Chắc là cô không mở đúng cách.
Lần thứ hai đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện một đôi mắt to lấp lánh, sợ tới mức Phạm Lam hét lên một tiếng.
"Dung Mộc, anh muốn làm gì?!"
Dung Mộc cười tựa như xuân hoa thu nguyệt: "Mời ngồi."
Phạm Lam run sợ ngồi xuống ghế, phát hiện trên bàn còn có thêm một bộ đồ ngủ trưa. Một miếng bịt mắt, một cái gối hình chữ U và một lọ thuốc nhỏ mắt.
"Đây là Dung mỗ và A Ngỗi tặng." Dung Mộc nói: "Chúc mừng cô thăng chức trung thần."
Kế Ngỗi: "Ừm."
Sau lưng Phạm Lam lông tơ đều dựng thẳng lên, phản ứng đầu tiên là mở ví Thiên Đình Thần Tín xem số dư.
[Số dư pháp lực trong tháng này: 1632.]
"Tháng này trong tay ta cũng rất khó khăn, xin hai vị thượng thần thứ lỗi." Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi dùng khuỷu tay đụng vào Dung Mộc một cái.
Dung Mộc lui về phía sau nửa bước, lại bị Kế Ngỗi đẩy tới phía trước.
Kế Ngỗi: "Phạm Lam, Mộc ca có chuyện muốn nói với cô."
Phạm Lam." Hả?"
Chỉ thấy Dung Mộc hai tay cọ cọ hai bên đùi, kéo dài tay áo, chỉ lộ ra đầu ngón tay, cẩn thận nắm lấy cổ tay Phạm Lam.
Lông mi của anh run rẩy, giọng nói vừa mềm mại vừa xốn xang lòng người.
"Phạm, Phạm Phạm Phạm Lam, cái, cái cái cái cái kia. Dung, Dung Dung mỗ..."
Nói đến chữ cuối cùng, anh ta thế mà lộ ra biểu cảm bi tráng "sống không có gì đáng tiếc".
Phạm Lam: "..."
"Ha ha ha ha ha ha ha!" Ly Trạch lăn ra bàn cười to.
"Không được, thật buồn nôn, tôi nhìn không nổi nữa!" Kế Ngỗi đỡ trán.
Phạm Lam rút tay về, da gà toàn thân rớt xuống đất.
Dung Mộc lùi lại mấy bước, đuôi lông mày và khóe mắt đều rũ xuống.
Phạm Lam cắn răng: "Các người rốt cuộc muốn làm cái gì?!"
"Không phải cô nói." Dung Mộc nói: "Nghĩ biện pháp để dỗ, dỗ dành sao?"
"Dỗ dành ai? Tôi? Tại sao?" Phạm Lam nói: "Hai tên phá của các người lại dùng pháp lực lung tung hả?!"
"Bọn họ sợ cô nhảy việc đến cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới." Ly Trạch nói: "Nói muốn một khóc hai làm loạn ba treo cổ giữ cậu lại."
Kế Ngỗi: "Là lặng lẽ không nói, hai hàng lệ rơi."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhìn Dung Mộc.
Dung Mộc dời ánh mắt, vành tai biến thành màu hồng phấn.
Phạm Lam mím môi, nghẹn thở, nhưng ý cười trên khóe miệng căn bản không thế khống chế được, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành điên cuồng cười to.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Kế Ngỗi: "Này!"
Dung Mộc: "Khụ!"
"Thật ra..." Phạm Lam nghẹn cười: "Hôm qua tôi đã trả lời Cao Lộ thượng thần rồi."
Dung Mộc, Kế Ngỗi hiển nhiên có hơi căng thẳng, Ly Trạch trừng đôi mắt như hạt châu.
"Tôi nói..." Phạm Lam nhướng mày: "Công việc của miếu Thổ Địa này quả thực rất mệt mỏi, bổng lộc quả thực cũng rất ít, điều kiện làm việc quả thực rất kém... " Cô nhìn vẻ mặt của ba con thần đối diện, nở nụ cười thật lớn: "Nhưng mà tôi sẽ không đi."
Dung Mộc và Kế Ngỗi ngây ra.
Ly Trạch: "Tại sao? Nơi này không phải là miếu Thổ Địa nghèo nhất Tam Giới sao?"
"Bởi vì." Phạm Lam suy nghĩ một chút, nói: "Nước trái cây của Kế Ngỗi rất ngon, lông Ly Trạch sờ rất thoải mái, còn có... Dung Mộc cười rộ lên rất đẹp."
Trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh, yên tĩnh chừng mười giây, ba con thần lần lượt quay đầu, yên lặng đi về phía bàn làm việc và ổ hồ ly của mình.
Phạm Lam: "Này!"
Ly Trạch đưa lưng về phía Phạm Lam, lông xù lên kiêu ngạo nói: "Hời hợt."
Kế Ngỗi dùng sách che mặt, vành tai bị ánh mặt trời chiếu đến ửng đỏ.
Dung Mộc uống một ngụm trà, nhưng trong chén trà lại không có miếng nước nào
Phạm Lam bật cười.
Đám người này, thật sự là chẳng thẳng thắn gì cả.
*
Trở thành Trung Thần cũng không khác gì trước đây.
Phạm Lam mỗi ngày vẫn trải qua cuộc sống đi làm vuốt lông hồ ly, tan tầm lướt điện thoại, ăn cơm nhờ Kế Ngỗi, dưỡng mắt nhờ thời gian đẹp đẽ ở chung với Dung Mộc. Có 20.000 hộc pháp lực mà hồ tộc cung cấp mỗi tháng, áp lực kinh tế của miếu Thổ Địa cuối cùng cũng giảm bớt, về phần công tác khai thác mã nguồn pháp chú của Phạm Lam, trước mắt vẫn không có tiến triển gì.
Thật ra sau đó Phạm Lam cũng đã trình bày mấy ý tưởng mã nguồn, nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ, cũng không biết là Cao Lộ vì yêu sinh hận hay là thiên phú của Phạm Lam đã dừng lại ở đây. Phạm Lam nghiêng về phía sau hơn.
Bốn mã nguồn trước đó có thể thành công, Phạm Lam cho rằng phần lớn phụ thuộc vào vận may. Và may mắn, thường là sự biến thiên khách quan khó kiểm soát nhất, không phải là sự chuyển giao ý chí của con người. Cho dù bạn có cố gắng bao nhiêu thì cũng không cách nào thay đổi được.
Phạm Lam vốn tưởng rằng loại giải thích này rất khó được lãnh đạo tán thành, dù sao dùng chủ nghĩa duy vật biện chứng giải thích khái niệm pháp chú lực huyền ảo này, nghe thế nào cũng rất không đồng điệu.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, Dung Mộc chẳng những tiếp nhận mà còn tỏ vẻ tán thành.
Phạm Lam vì thế buồn bực mấy ngày, cho đến khi cô nhìn thấy mấy quyển sách trên bàn làm việc của Dung Mộc.
[Nguyên tắc chủ nghĩa duy vật biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch sử]
[Đề cương Feuerbach]
[Biện chứng tự nhiên]
Nhị quan của Phạm Lam vỡ vụn.
"Xã công đại nhân, phạm vi nghiên cứu của ngài có hơi rộng rồi."
"Cái gọi là sống đến già, học đến già, giải phóng tư tưởng, bắt kịp với thời đại cũng thế." Dung Mộc nói: "Huống chi, đây cũng là sách đề cử của Ngọc Đế bệ hạ."
Phạm Lam khiếp sợ, cô mò lên mạng tin tức trung ương Tam Giới, quả nhiên trên trang nhất nhìn thấy mấy tag "Sách giới thiệu mới nhất của Ngọc Đế", bên trong liệt kê ước chừng hai mươi quyển sách, cái gì mà "Lý luận Chu Dịch và huyền học đương đại", "Biện chứng và pháp chú học", "Lý thuyết phát triển bền vững của yêu tộc", "Đàm Ma tộc hưng thịnh cùng hủy diệt", vân vân, cuối cùng trong danh mục là ba quyển trên bàn Dung Mộc.
Phạm Lam: emmmmmm...
Ngọc Đế này cũng thật thú vị.
Phạm Lam nháy mắt sinh ta một chút tò mò về vị Ngọc Đế này rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nháy mắt đó, vài giây sau, cô liền đã vứt Ngọc Đế lui sau gáy.
*
Vào thứ Sáu, lúc 16:30, văn phòng Miếu Thổ Địa ở quận Thanh Long tràn ngập bầu không khí nhàn nhã.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi vây quanh máy tính, cắn hạt dưa, ăn khoai tây chiên, xem web drama, Ly Trạch vừa gặm xúc xích vừa tỏ vẻ khinh thường.
"Bộ phim này cũng xưa qua rồi, thế mà gọi là "Ký sự trải nghiệm của trạch nam", nam diễn viên chính thế mà gọi là Đường Cam Lan gì? Sao anh không gọi là rau mận khô đi?"
"Một tên yêu quái trạch 9.000 năm tuổi như cậu có tư cách bình luận nó." Phạm Lam nói: "Bộ phim này là tác phẩm đoạt giải Biên kịch xuất sắc nhất của Bạch Mẫu Đơn đó."
Dung Mộc: "Biên kịch này... Chẳng lẽ là——"
Kế Ngỗi: "Là chi mạch bên cạnh tộc ta còn lưu lại."
Phạm Lam: "Mẹ ơi, chẳng lẽ bả có huyết thống Thần tộc?"
Kế Ngỗi: "Không, nhiều nhất là có chút năng lực linh dị."
Ly Trạch: "Thế mà tên là Đàm Trì, rất có đặc điểm của Trù Thần nhà anh."
Kế Ngỗi cầm lấy một cây xúc xích giăm bông nhét vào miệng Ly Trạch, Ly Trạch nổi giận, nhảy dựng lên cào Kế Ngỗi, nhưng còn chưa đánh hai hiệp đã bị Kế Ngỗi xách cổ quăng ra cửa lớn, dán ở thẳng vào mặt một người.
Ba con thần: "..."
Người tới lột Ly Trạch trên mặt ra, chỉnh kính lại: "Cửu Vỹ Hồ? Ăn được không?"
Phạm Lam: "Hạo Ngọc lão sư?! Nhanh đến đây, mời ngồi!"
Ly Trạch nằm trong tay Hạo Ngọc không biết vì sao đột nhiên yên tĩnh, giống như một con gà bị dịch, lúc bị Dung Mộc đón lấy, còn hơi run lên.
Kế Ngỗi căng thẳng thi lễ, kéo Phạm Lam đứng bên cạnh.
Dung Mộc ôm Ly Trạch ngồi đối diện Hạo Ngọc.
"Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đến chúc mừng Phạm Lam thăng chức trung thần, mặc kệ nói như thế nào, cô ấy cũng là học viên của lớp chúng tôi mà."
Dung Mộc thở dài: "Vui lắm sao?"
"Anh là có ý gì thế, tôi là người vì muốn bồi dưỡng tinh anh cho Thần tộc mà ngày đêm hao tâm tốn sức đó."
"Dung mỗ là nói chuyện Càn Khôn Tam Tài đại trận, là anh nói cho Phạm Lam phải không?"
Lúc Dung Mộc nói những lời này, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, có loại lạnh lùng nghiêm túc khác thường.
Hạo Ngọc: "Tức giận sao?"
Dung Mộc không nói gì.
"Tôi biết sai rồi!" Đầu Hạo Ngọc đập cái thật mạnh vào bàn làm việc.
Dung Mộc nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi: "Anh làm gì thế?!"
Hạo Ngọc đứng dậy: "Lần này, là chúng tôi liên lụy đến anh. Nếu không phải người ấy khăng khăng muốn đem chuyện xưa của Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ biên soạn vào hệ thống thần thoại, thì cũng sẽ không tạo thành tổn hại đại trận lần này."
Dung Mộc trầm mặc thật lâu: "Hạo Lâm chỉ là muốn dùng đại trận lực bảo vệ đứa con gái mà anh ta yêu quý nhất thôi."
"Tôi vẫn không đồng ý với cách làm của người ấy."
Dung Mộc lại thở dài: "Ngài hẳn là phải tôn xưng anh ấy là cha đó, Ngọc Đế bệ hạ."
Cái gì?!
Phạm Lam trừng mắt nhìn Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi hơi gật đầu một cái.
Hạo Ngọc thế mà lại là Ngọc Đế?!
Anh ta không phải là giáo sư danh dự suốt đời của cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới... đúng rồi, cục nghiên cứu và phát triển trực thuộc Ngọc Đế...
Phạm Lam hiểu, Ngọc Đế này cũng có sở thích "vi hành".
Cô nhanh chóng nhớ lại từng chút những lần trao đổi giữa cô và Hạo Ngọc, ngay cả một dấu chấm câu cũng không buông tha, sau khi xác định cô chưa từng phát biểu điều đại nghịch bất đạo gì, không khỏi thở dài một hơi.
"Phạm Lam có phải cô có chuyện gì muốn nói không?" Hạo Ngọc hỏi.
Phạm Lam: "Không!"
"Cô có phải cảm thấy tôi rất phiền phức không?"
"Tuyệt đối không có!"
"Thế sao." Hạo Ngọc đẩy kính: "Tôi nhớ lúc tôi bảo cô dẫn dắt vũ đạo trong lớp, cô đã hung hăng trừng mắt với tôi."
"......"
Cô không chỉ trừng mắt với Hạo Ngọc, cô còn thầm chém anh ta thành tám mảnh trong lòng.
Phạm Lam: "Ha ha, là ảo giác của ngài thôi."
Dung Mộc: "Khụ!"
"Được rồi được rồi, không ăn hiếp người nhà anh nữa." Hạo Ngọc ngồi xuống, vẫy tay với Phạm Lam và Kế Ngỗi: "Lại đây, tôi cho các người xem thứ hay ho này."
Vỏ điện thoại của Hạo Ngọc là màu vàng, đồ án sau lưng chính là logo ba màu "Lam Lục Hoàng" vô cùng xấu xí của Thiên Đình Thần Tín. Anh ta mở một video ra.
Video quay một đại sảnh rất rộng lớn, cột rồng vàng chống đỡ mái vòm vàng, biển mây lơ lửng trải dài thành sàn nhà. Ở giữa bốn cột vàng, trôi nổi một quả trứng trơn bóng như ngọc.
Phạm Lam: "Cái này là cái gì vậy? Trứng khủng long sao?!"
"Đây là trứng của... tân thần được trời đất nuôi dưỡng." Hạo Ngọc nói.
Phạm Lam: Còn là trứng....
"Tân thần?" Dung Mộc hỏi: "Ý là gì?"
"Nó sắp nở ra một Thần tộc trước nay chưa từng có của Tam Giới, có lẽ, chính là hy vọng tương lai của cả Tam Giới."
"Khi nào?"
"Không biết."
"......"
"Tôi chỉ là có dự cảm." Hạo Ngọc nói: "Thần tộc mới nhất Tam Giới có liên hệ với Thần tộc lâu đời nhất Tam Giới."
Dung Mộc: "Dung mỗ chỉ có bảy vạn chín ngàn bảy trăm bốn mươi hai tuổi!"
(Dung mỗ còn nhỏ tuổi lắm, mấy người cứ ăn hiếp dung mỗ haha)
"Dù sao cũng chính là anh."
"......"
Phạm Lam nghe thấy mà đầu đầy vạch đen.
Ý anh là sao? Chẳng lẽ bọn họ về sau không chỉ phải thay Hồ tộc nuôi sủng vật, còn muốn giúp Ngọc Đế chăm con?!
Đừng thế mà!
Bây giờ cô nhảy việc đến cục nghiên cứu và phát triển công nghệ Tam Giới còn kịp không?
Biểu cảm của Dung Mộc rất nghiêm túc, anh ta tỉ mỉ nhìn quả "trứng" kia một lúc lâu, đột nhiên, anh ta hỏi một câu: "Phạm Lam, cô có thể nhìn thấy cái gì?"
Phạm Lam: "Một quả trứng."
"Ngoài ra thì sao?"
"Vẫn là một quả trứng."
Hạo Ngọc: "Dương Tiễn đã nhìn rồi, cũng không phát hiện ra điều gì."
Dung Mộc dừng một chút: "Chỉ mong trước khi nó sinh ra..."
Hạo Ngọc đẩy khung kính: "Chỉ mong."
Phạm Lam"..."
Các lão già các người không thể nói chuyện đàng hoàng sao?
Hạo Ngọc và Dung Mộc tán gẫu nửa canh giờ, vuốt lông hồ ly nửa ngày, mông chà xát trên ghế thật lâu, vẫn không chịu đi.
Sắc mặt Kế Ngỗi không tốt lắm, Phạm Lam phỏng đoán Ngọc Đế bệ hạ có thể còn muốn ăn chực một bữa cơm.
Cuối cùng, Hạo Ngọc uống trà xong, lại đưa mắt nhìn Phạm Lam.
"Học viên Phạm Lam, pháp khí bản mệnh của cô rốt cuộc có chức năng gì?"
Phạm Lam: "..."
"Cô sau này có từng dùng võ triệu chú không?"
"......"
"Triệu ra thử xem, Dương Tiễn, Cao Lộ và Na Tra bọn họ đều rất tò mò, nhờ ta đến hỏi thử."
Phạm Lam: "..."
Rắm, rõ ràng là anh tò mò thì có.
"Đúng vậy, đúng vậy, triệu hoán ra xem một chút đi." Ly Trạch ồn ào.
Phạm Lam nhìn Dung Mộc, Dung Mộc cười một chút gật đầu.
Phạm Lam: "..."
Trong lòng Phạm Lam kỳ thật rất không yên.
Triệu hoán pháp khí bản mệnh của cô chỉ cần 50 hộc, như Kế Ngỗi triệu hoán Dung Đao cần 400 hộc, mở phong ấn Dung Đao cần 1500 hộc, mà Dung Mộc triệu hoán Thương kiếm, một lần hao phí 20000 hộc, có thể nói là đắt nhất Tam Giới.
Có thể tưởng tượng được, tấm thảm san hô này của Phạm Lam chỉ cần 50 hộc thì có thể triệu hoán, khả năng chiến đấu tệ bạc đến cỡ nào.
Chỉ là Ngọc Đế bệ hạ ra lệnh, ít nhiều cũng phải nể mặt một chút.
Phạm Lam: "Võ triệu chú...khai."
Tấm thảm san hô màu hồng phấn từ trong màn hình điện thoại bay ra, dừng trên không trung vài giây, phiêu đãng rơi vào tay Phạm Lam.
Các vị thần đồng loạt nhìn chằm chằm.
"Thế nào?" Hạo Ngọc hỏi.
"Sờ lên rất mềm, phỏng chừng là đáp ngủ rất thoải mái." Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi: "..."
Ly Trạch: "..."
Dung Mộc vươn tay, nhẹ nhàng sờ một cái, nở nụ cười.
"Quả thực rất mềm."
"Cái quỷ gì thế!" Ly Trạch hét lớn: "Pháp khí bản mệnh của cô không phải thật sự chỉ là tấm chăn dùng để ngủ đó chứ?"
"Không thể thế được." Hạo Ngọc đi vòng quanh Phạm Lam một vòng, đột nhiên đấm vào lòng bàn tay: "Chẳng lẽ là thảm bay? Aladdin sử dụng loại đó?"
Anh ta còn chưa dứt lời, Phạm Lam liền cảm thấy ô bị Kế Ngỗi túm lên chọc vào tấm thảm san hô.
Kế Ngỗi: "Thử xem."
Trước mắt bao người, Phạm Lam ngồi trên thảm san hô suốt năm phút, không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian võ triệu chú đã hết, thảm san hô hóa thành một luồng khói biến mất.
Hạo Ngọc: "..."
Kế Ngỗi: "..."
Ly Trạch: "..."
Phạm Lam yên lặng đứng lên.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng lúng túng.
"Trong Tam Giới thế mà có pháp khí tôi nhìn không thấu, tôi vẫn còn trẻ quá." Hạo Ngọc vỗ vỗ bả vai Dung Mộc: "Dung Mộc, vị bà Thổ Địa nhà anh, về sau tất thành đại khí!"
Dung Mộc cười đến mắt mày cong cong: "Ngọc Đế bệ hạ nói rất phải."
Lúc này đây, Phạm Lam xác định mình thấy rất rõ ràng, trong nụ cười của Dung Mộc quả thực có vài phần hương vị "tự hào".
Nụ cười đó làm cho cô cảm thấy áp lực rất lớn.
10.2.2022
Phó bản kết thúc rồi
Bạn có thể đoán được chức năng của thảm san hô của Tiểu Lam Lam không? Hắc hắc hắc hắc