Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 130: Chúng ta giống nhau
***
Phạm Lam nhìn vào số dư trong app thần tín thiên đình mà ngất ngây vui sướng.
Số dư pháp lực: 150.000 hộc.
Hệ thống thần tín Thiên Đình đã khôi phục, pháp lực tiết kiệm của cô cuối cùng cũng trở về.
Hơn nữa, càng càng càng càng quan trọng hơn là, ngày hôm qua Dung Mộc đã truyền thụ nguyên chú cho cô.
Hơn nữa, điều mấu mấu mấu mấu chốt là Dung Mộc cuối cùng đã nói...
[Nguyên chú, không phải người của Tộc Nữ Oa thì không thể truyền thụ.]
Cái gì đây trời?
Đây là tỏ tình, rồi làm tròn đến cầu hôn luôn sao!
Đây quả thực là hạn hán lâu ngày gặp nước mưa, nghìn non vắng bóng chim, hồng đầu sinh ở nước nam, hạt nào hạt nấy đều vô vàn cực khổ mới có được.
(Chỗ này chị Nam ghép hai cậu nghìn non vắng bóng chim trong bài thơ Giang Tuyết và hồng đầu sinh ở nước nằm trong bài tương tư, mà em thì không hiểu chỉ ghép làm gì, ngu quá đi, chắc do em ế đó)
Phạm Lam càng nghĩ càng cảm thấy vui chết được, cảm thấy cho dù không có Tường Vân thì mình cũng có thể bay lên.
Nhìn đi, bầu trời xanh xanh, những đám mây trắng trắng, gió buổi sáng đẹp đẽ, những bức tường và ngói của ngôi miếu Thổ Địa rách nát kia nhìn thế nào cũng mang đầy tính nghệ thuật...
"Bốp" Một cái tát đập vào trán Phạm Lam.
"Đứng lên làm việc, đừng có mà lười biếng!" Kế Ngỗi hung dữ nói. Đầu anh ta đội mũ bảo hiểm, trên tay đang cầm một bản vẽ, nghiễm nhiên là tạo hình giám sát công trường.
"Cố lên! Chuyển gạch! Phấn đấu!!" Phạm Lam vỗ tay hét lớn.
Biểu cảm Kế Ngỗi nhìn Phạm Lam giống như thấy một con tâm thần.
Lúc trước đánh với gấu yêu một trận, miếu Thổ Địa hư hại hầu như không còn gì, dựa theo tốc độ của cục kiến tạo nhân giới thì chỉ cần hai canh giờ là có thể xây dựng lại, nhưng mà phải cần 100 vạn hộc pháp lực. Vì ảnh hưởng bởi sự sụp đổ của đại trận, ngân sách miếu Thổ Địa và bổng lộc ba vị thần đã được thu hẹp đáng kể, nói tóm lại thì miếu Thổ Địa ở khu Thanh Long đang ở mức nghèo khổ đến mức báo động.
Cuối cùng, sau khi nghiên cứu phân tích tính khả thi một cách nghiêm ngặt nhất, miếu Thổ Địa khu Thanh Long nghèo nàn đã chọn cách nguyên thủy nhất để thực hiện công việc tái thiết đó là, tự mình ra tay, áo cơm đủ đầy.
Điều này đối với Thần tộc và yêu tộc mà nói là thì là một chuyện vô cùng mới mẻ, tin tức miếu Thổ Địa khu Thanh Long muốn tự xây lại miếu vừa truyền ra thì một phần ba yêu tộc khu Thanh Long đều chạy tới xem náo nhiệt, thậm chí còn có người phát sóng trực tiếp, nghe nói lượng fan xem trực tuyến có rất nhiều. Còn có không ít cư dân yêu tộc địa phương xung phong đến hỗ trợ, một qua hai lại, toàn bộ công trình phục hồi miếu Thổ Địa ở khu Thanh Long đã náo nhiệt khởi công.
Sau hơn mười ngày cố gắng, nền móng đã được xây dựng, việc xây dựng kết cấu thép tiến triển thuận lợi, nếu không có gì bất trắc thì trong tầm hai hoặc ba tháng có thể sẽ có được một ngôi miếu Thổ Địa hoàn toàn mới.
Kế Ngỗi là tổng thiết kế, anh dự định nhân cơ hội này mở rộng miếu Thổ Địa thành ba tầng, Ất Nhĩ phụ trách giám sát công trình, khống chế toàn bộ quá trình làm việc, Hỗn Độn có thiên phú dị bẩm, gánh vác công việc cần cẩu, Đào Khôi ngự kiếm bay qua bay lại, cuối cùng mở ra mùa xuân thứ hai, quả thực chính sự lựa chọn có một không hai trong việc xây dựng kết cấu thép. Giáp Dịch, Đinh Tứ là chủ lực của đội chuyển gạch, cùng với sự giúp đỡ vô tư của các yêu tộc. Đồng thời cũng nghĩ đến công việc hàng ngày của miếu Thổ Địa không thể đình trệ toàn bộ cho nên còn thiết lập thêm một khu làm việc nho nhỏ ở cửa ra vào, do Bính Thiện và An An phụ trách tiếp đãi.
Về tổng thể công tác mà nói thì kẻ nhàn nhã nhất chính là Dung Mộc, anh lại biến thành linh vật trang khí, mà công việc hậu cần bảo đảm thì rơi vào trên người Phạm Lam.
"Nào nào, hôm nay tất cả mọi người muốn ăn gì nào? Báo lên đi." Phạm Lam mở app gọi đồ ăn trên điện thoại hét lớn.
"Cơm hộp hôm qua rất ngon."
"Có thể mời Kế Ngỗi đại nhân vắt chút nước trái cây cho chúng tôi không?"
"Cho tôi xin thêm đùi gà!"
Chúng yêu mồm năm miệng bảy hét lên.
"Ba mươi phần cơm hộp, thêm đùi gà." Phạm Lam quyết đoán đặt hàng, lại hỏi mấy vị chủ lực: "Những người khác thì sao?"
Đào Khôi: "Tôi ăn chay."
Kế Ngỗi: "Có thể ăn nó là được."
Ly Trạch: "Bít tết, bảy phần chín."
An An: "Pizza!"
Giáp Ất Bính Đinh: "Cái gì cũng được."
Hỗn Độn: "Chi chi chi chi chi chi chi chi!"
Phạm Lam: "Là thịt thịt thịt thịt đúng không?"
Hỗn Độn: "Chi!"
Phạm Lam một bên nhanh tay đặt hàng, một bên quay đầu hét lớn: "Dung Mộc, hôm nay anh muốn ăn món gì... người đâu rồi?"
Trên cây Bạch Quả màu vàng kim trống rỗng, linh vật Dung Mộc vốn dĩ đang ngồi trên cây ngẩn người đột nhiên không thấy đâu nữa.
"Anh Dung Mộc nửa giờ trước ra ngoài rồi, vẻ mặt thần thần bí bí." An An giơ tay lên nói.
Phạm Lam: "Hả?"
Mọi người: "???"
"Tên này lại chạy lung tung, nhỡ lại lạc đường thì sao..." Phạm Lam lẩm bẩm bấm vào điện thoại gọi cho Dung Mộc.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không ai trả lời.
Phạm Lam: "..."
Gã này có mang theo lỗ tai không thế?
"Ly Trạch, theo tôi đi tìm Dung Mộc." Phạm Lam túm lấy Ly Trạch: "Ngửi thử xem anh ta đi đâu..."
"Ọe!!" Ly Trạch đột nhiên nôn ọe.
"Mẹ ơi, cậu làm gì vậy?!" Phạm Lam sợ tới mức ném Ly Trạch ra ngoài.
Ly Trạch vẽ một đường parabol trên không trung, thứ nôn ra trong miệng ào ào rơi xuống đất, mọi người đồng loạt thét chói tai.
"Ly Trạch đại nhân ơi!"
"Ly Trạch, cậu làm cái quỷ gì thế?!"
"Gớm quá!"
"Cậu có bầu rồi hả?"
"Ly Trạch, thối thối!"
Ly Trạch nằm sấp trên mặt đất, hai mắt vẽ vòng tròn: "Mau... Chạy đi..."
Mọi người: "Hả?"
"Xảy ra chuyện gì?" Dung Mộc xách hai túi nilon siêu to chui vào kết giới miếu Thổ Địa: "Vì sao Ly Trạch nằm sấp trên mặt đất thế?"
Hai mắt Ly Trạch trắng bệch, ngất lịm.
Miếu Thổ Địa lặng ngắt như tờ, mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào... túi nhựa...trong tay... Dung Mộc...
Toàn bộ đều là hộp cơm thủy tinh trong suốt, ước chừng có mấy chục cái, bên trong chứa đầy mấy thứ đen xì, xanh lè, tím ngắt, cộng với những màu sắc đáng sợ khác.
"Dung, Dung Mộc, anh, anh anh, cái đó là gì vậy?" Phạm Lam run giọng hỏi.
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to, nở nụ cười vô tội thuần khiết.
"Đây là cơm trưa Dung mỗ tự tay nấu cho mọi người."
Lại một mảnh im lặng.
Gió nhẹ thổi qua ngọn cây Bạch Quả, những chiếc lá hình chiếc quạt màu vàng rơi tán loạn như mưa, phản chiếu nụ cười của Dung Mộc, ôn nhu hệt tia nắng ban mai.
"Chi!" Hỗn Độn là người đầu tiên tỉnh táo lại, xòe sáu cánh ra, điên cuồng quạt thẳng về phía chân trời, ngay lúc sắp chạy thoát thì bị Kế Ngỗi tát một cái, choáng váng rơi xuống bên cạnh Ly Trạch.
Một bánh bao một hồ ly hai mắt vẽ vòng tròn.
Chúng yêu đồng loạt tản đi, thỏ yêu là con chạy chậm nhất.
"Chúng tôi về nhà ăn cơm!"
"Dung Mộc đại nhân không cần phải tốn công đâu ạ!"
"Buổi chiều chúng tôi lại đến!"
Dung Mộc giật mình nhìn về phía chúng thần miếu Thổ Địa.
Giáp Dịch: "Chúng tôi là tinh quái."
Đinh Tứ: "Không biết đói."
Bính Thiện: "Như trên!"
Ất Nhĩ: "+n."
An An: "Buổi sáng em ăn hơi nê bụng!"
Đào Khôi: "Gần đây tôi đang bế cốc!"
Dung Mộc chớp chớp mắt, đáng thương nhìn về phía Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi cầm điện thoại lên nghe: "Alo, Cơ Đan, cái gì? Anh mời tôi đi ăn à? Được rồi, tôi sẽ đến ngay."
Nói xong, nhảy lên xe đạp, bỏ chạy nhanh như chớp.
Hốc mắt Dung Mộc đỏ lên, nhìn thẳng vào Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Mẹ kiếp!
Lời "thâm tình thổ lộ" của Dung Mộc vẫn còn văng vẳng bên tai, một phút trước cô còn đang tưởng tượng về tương lai tốt đẹp của mình và Dung Mộc, nhưng bây giờ, bây giờ, hiện thực lại như tát vào mặt cô một cái đau điếng.
"Dung mỗ nghiên cứu rất lâu, lần này nhất định sẽ ngon." Lông mi Dung Mộc chớp chớp, trái tim Phạm Lam xoắn thành một mớ.
"Được..." Phạm Lam nói: "Để tôi nếm thử."
Dung Mộc mỉm cười, tự tay đưa đũa lên.
Phạm Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của Dung Mộc, liều mạng thôi miên chính mình: Tôi là thần tộc, tôi là trung thần nằm trong biên chế, không thể chế vì một bữa cơm được, phải bình tĩnh, yên tâm, không thành vấn đề, tôi có thể làm được!
Phạm Lam mở nắp hộp cơm, dùng đầu đũa dính một chút vào cái màu xanh lè kia, mặt ngoài mơ hồ run rẩy hai cái làm cho Phạm Lam liên tưởng đến thứ gì đó của một con vật nào đó, cô gần như lấy hết dũng khí hơn vạn năm quyết sống mái một trận.
Người vây quanh ầm ầm tản ra, Dung Mộc mở to mắt chờ đợi.
Phạm Lam nín thở, trừng mắt, đưa đũa nhét vào miệng.
Dung Mộc: "Thế nào?"
Đầu Phạm Lam trống rỗng ba giây, hai mắt trợn hai cái, mất đi ý thức.
*
Phạm Lam ngồi trong bóng tối mênh mông, thở dài.
Cô bây giờ đã không cách nào phân biệt là bởi vì ăn món địa ngục của Dung Mộc mà hồn quy thiên địa, hay là bởi vì đụng phải cơ chế đặc thù gì dẫn đến thần phú thiên nhãn của cô lại xuất hiện vấn đề.
Nói tóm lại, cô lại đến một nơi quỷ quái nào đó.
Làm sao đây?
Còn có thể làm gì? Đến cũng đã đến rồi, thôi thì nằm nghỉ ngơi thôi.
Dù sao thì cô có giãy dụa ra sao thì cái gì đến vẫn sẽ đến, không thiết một chút xíu nào.
Phạm Lam duỗi thẳng chân tay, nằm xuống mặt đất.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp tim của mình.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Một lần, hai lần, ba lần...
Phạm Lam đếm mãi đếm mãi, cảm thấy hơi mệt mỏi, bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, cô nghe được một thanh âm, dường có người dùng giọng nói rất nhỏ nói vào bên tai cô.
Phạm Lam mở mắt, ngồi dậy.
Xung quanh vẫn tối tăm như trước, nhưng Phạm Lam là cảm thấy có cái gì đó rất khác.
Đó bóng tối đang di chuyển rất nhanh.
Bóng tối xung quanh chậm rãi khởi động, cảm giác có hơi sền sệt, giống như dầu mỏ... đúng, dường như còn dính vào tạp chất gì đó... Phạm Lam vươn tay để cho bóng tối từ kẽ ngón tay chảy qua làn da, để mình có thể cảm giác được, trong bóng tối xen lẫn rất nhiều thứ không biết tên, sờ lên giống như là vừng đen bị kết thành khối.
Phạm Lam nhớ lại cảm giác này rất giống với bản vá màu đen trên đại trận.
Chẳng lẽ, xung quanh cô là ma khí mới sao?!
Mẹ ơi! Phạm Lam nổi da gà.
Cô ấy ở đây lâu như vậy, sẽ không có di chứng gì chứ?!
Rất nhanh, cô lại nghe được một âm thanh, âm thanh lần này rõ ràng hơn nhiều so với lúc trước, nó giống như là tiếng thở dài.
[Mệt...]
Phạm Lam giật mình: "Ai?!"
Âm thành biến mất vài giây rồi lại nói thêm một câu nữa, lần này giọng nói càng cao hơn.
[Phiền quá!]
Phạm Lam cảnh giác đi một vòng, không phát hiện ra thứ gì, cũng không phát hiện ra người nào. Trong bóng tối, gióng nói kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
[Những người ép hôn đều chết hết đi!]
[Lãnh đạo đều là lũ ngu!]
[Tôi mệt quá, không muốn cố gắng nữa.]
[Không cưới không sinh đảm bảo bình an!]
[Tha cho tôi đi.]
[Đàn ông là cái thá gì?!]
[Thế giới này không còn cứu được nữa.]
[Hủy diệt đi...]
[Tại sao con người lại phải sống?]
[Thật muốn ngủ một giấc, khỏi cần tỉnh lại nữa.]
[Phụ nữ đi chết hết đi!]
[Từ bỏ đi, con người là ung thư của trái đất.]
[Tôi bị trầm cảm.]
[Bây giờ là con người thì đều bị trầm cảm cả, đừng giả vờ nữa.]
[Vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng.]
[Đừng cứu tôi. Tạm biệt thế giới này.]
......
Không phải là giọng nói của một người, mà là rất nhiều người, rất nhiều giọng nói, có nam có nữ, có người già, có trẻ thậm chí còn có trẻ con, những âm thanh này ẩn nấp trong bóng tối như một con sâu nhỏ, mỗi một con đều vỗ cánh tạo ra âm thanh yếu ớt của mình, những âm thanh này càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một sự cộng hưởng khủng khiếp, rung động vang vọng trong bóng tối.
Phạm Lam bịt tai ngồi xổm trên mặt đất, màng nhĩ đau nhức, da đầu nứt ra, hốc mắt như bị thiêu cháy, cô bắt đầu hét lớn, bắt đầu thét chói tai, nhưng mà đều vô dụng, những âm thanh kia vậy lấy cô từ bốn phương tám hướng, chui thẳng vào màng nhĩ của cô, chui vào trong đầu cô, chui vào mạch máu của cô, thậm chí bao trùm trên da cô, thậm chí là vào trong máu thịt của cô.
"Dừng lại! Câm miệng! Im lặng!!" Phạm Lam nôn khan, hốc mắt và lỗ tai chảy ra chất lỏng tanh mặn.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Phạm Lam quỳ trên mặt đất, hít thở từng ngụm từng ngụm, cảm giác như phổi sắp nổ tung.
"Cô có nghe thấy không?" Có người hỏi.
Phạm Lam ngẩng đầu, thở hồng hộc nhìn xung quanh.
Bóng tối nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi tách ra hai bên, một bóng người đi ra từ trong bóng tối, đứng trước người Phạm Lam... rõ ràng đều là màu đen, rõ ràng hẳn là nên không nhìn thấy gì thế nhưng Phạm Lam lại thấy rất rõ ràng.
Bóng tối sền sệt chảy xuống trên bóng người kia, để lộ da, tóc và khuôn mặt.
Trái tim Phạm Lam chìm xuống.
Cô đã đoán ra rồi.
"Tiểu Thiện ..." Phạm Lam nói: "Hoặc là, tôi nên gọi anh là Dung Lăng?"
Người trước mắt có mặt Thiện Văn Thành, nhưng khí chất của anh lại giống với Dung Lăng hơn, cho dù là thần phú thiên nhãn của Phạm Lam cũng không cách nào phân biệt được, anh ta rốt cuộc là ai.
Thiện Văn Thành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Phạm Lam, ánh mắt của anh ta rất bình tĩnh, giống như biển sâu sâu không đáy.
"Chị, lần này là cơ hội cuối cùng, chị có bằng lòng đi theo em không?"
Phạm Lam: "Cậu có muốn trở về với chị không?"
"Em về không được nữa rồi."
"Chị cũng sẽ không đi theo cậu."
Ánh mắt Thiện Văn Thành có hơi bi thương: "Chị nghe thấy những âm thanh kia rồi mà còn không hiểu sao?"
Phạm Lam: "Những thứ đó... là gì vậy?"
"Đó là kỳ vọng, là nguyện vọng, là ước mơ, là tương lai." Thiện Văn Thành đứng lên, thần sắc bi thương, ánh mắt xa xôi, giống như đang đứng trên đỉnh thế giới quan sát vạn vật: "Là sự đan xen giữa cũ và mới, là một thế giới hoàn toàn mới."
Phạm Lam: "Cái quái gì vậy?!"
Thiện Văn Thành: "Chị có thể nghe được những âm thanh kia, chứng tỏ so với Thần tộc thì chị và tôi càng giống nhau hơn, hoặc nên nói là, chị với tôi mới là giống nhau."
Phạm Lam đứng lên, tim đập dồn dập, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói của Bạch Trạc.
[Từ một góc độ nào đó mà nói, Thiện Văn Thành rất giống cô.]
"Ý cậu là sao?" Phạm Lam hỏi.
Thiện Văn Thành mỉm cười: "Chị cuối cùng sẽ giống như tôi, trở thành một ma tộc chân chính."
"Giống cái rắm..."
Bóng tối xung quanh không ngừng rung động, Thiện Văn Thành biến mất.
[Phạm Lam!]
Một giọng nói giống như thanh kiếm ánh sáng, bổ một nhát xua tan bóng tối.
Phạm Lam mở mắt ra, sau đó cô nhìn thấy lông mũi trong hai lỗ mũi.
Phạm Lam: "..."
Lông mũi: "..."
"Woa! Hù chết tôi!" Chủ nhân lông mũi đột nhiên lui về phía sau, Phạm Lam nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lại là bác sĩ Liễu Thụ yêu kia.
Nhưng không đợi Liễu Thụ yêu đứng vững thì đã bị một đám người hất sang một bên.
Kế Ngỗi: "Bác sĩ, có cần rửa dạ dày không? Có thể dùng bảo hiểm y tế không?"
Ly Trạch: "Phạm Lam, sắc mặt của cô ghê quá!"
An An: "Chị Phạm Lam, đừng sợ tiêm nhé! Nghe lời bác sĩ, ngoan."
Đào Khôi: "Sư phụ, tôi có thuốc bí truyền phái Mao Sơn, cô có muốn uống một chút để nhuận yết hầu không."
Hỗn Độn: "Chi chi chi chi!"
Phạm Lam: "... Dung Mộc đâu?"
Mọi người im lặng vài giây, vô cùng ăn ý đứng ra hai bên.
Dung Mộc đứng ở cuối giường, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng: "Xin, xin lỗi..."
Phạm Lam: "Không phải vì cơm của anh đâu."
Dung Mộc trợn tròn mắt.
Các vị thần đồng thời lộ ra biểu cảm "Tôi muốn đạp mẹ cái bát cơm chó này".
Phạm Lam: "Tôi vừa mới gặp Thiện Văn Thành."
Xung quanh yên tĩnh một giây.
Phạm Lam chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, Dung Mộc đến trước giường, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
"Cô nói ai cơ?"
Phạm Lam hít sâu một hơi: "Đại khái tôi biết nguồn gốc của ma khí mới rồi."
Dung Mộc: "Cái gì?!"
Kế Ngỗi: "Ở đâu?!"
"Các người còn nhớ thế giới trong sách, lúc ấy chữ viết của Thiện Văn Thành làm ô nhiễm nhân vật trong sách, những nhân vật kia rất nhanh đã biến thành Yểm không."
Kế Ngỗi: "Ý cô là ...!"
Phạm Lam hít sâu một hơi: "Nguồn gốc của ma khí mới rất có thể là ..."
[Bíp bíp bíp bíp!]
Cảnh báo chói tai đột nhiên vang vọng cả bệnh viện, tất cả thủ phù thần tộc đồng thời nhảy ra dấu chấm than màu đỏ thẫm.
[Xuất hiện Túy hóa quy mô lớn xung quanh Chu Sơn Mạch!]
[Túy hóa của Thái Thành sơn mạch vượt quá tiêu chuẩn!]
[Thái sơn mạch yêu tộc dị hóa bạo động!]
[Giá trị dị hóa của Bồng Lai mạch của Long tộc đột phá tới hạn, báo trước cảnh cáo đỏ!]
[Giá trị động đất của Thiên Sơn Mạch khác thường!]
[Số liệu lôi bão Âm Sơn Mạch đột phá giá trị giới hạn! Lối vào địa giới đóng cửa khẩn cấp!]
Phạm Lam kinh hãi, nhìn thấy thủ phù cuối cùng hiện ra một hàng chữ lớn.
[Khu Chu Tước phủ Xuân thành Côn Luân mạch xuất hiện yêu tộc yểm hóa quy mô lớn!]
6.4.2022